Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

:6

    Thần Phong ngồi ở bàn ăn. Nghĩ lại truyện vừa mới xảy ra, anh khẽ nhếch mép. Loại phụ nữ như cô vậy mà lại thành công thu hút sự thương cảm từ anh. Thần Phong vô cùng định kiến đối với Hiểu Linh. Trong thâm tâm luôn nghĩ cô hám danh lợi, nên sinh ra thái độ ghen ghét, chán bỏ. Vậy mà chỉ ở với nhau 2 tuần, anh liền đã lần đầu có cảm giác có lỗi với cô. Lúc Thần Phong phát giác ra thais độ của mình, tâm trí anh liền chấn động. Có lẽ anh đã quá coi thường người phụ nữ này. So với những người phụ nữ luôn trực tiếp vội vàng tiến tới, sẵn sàng hiến cho anh mọi thứ họ có, cô ở đẳng cấp hoàn toàn khác. Tuy trước mặt tỏ ra thân thiện hiền lành nhưng lại luôn giữ khoảng cách với anh. Thần Phong có chút hứng thú, muốn xem cô có thể đi xa tới đâu.

    Hiểu Linh từ trong bếp mang đồ ăn ra, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

    "Thần tổng, đồ ăn của ngài."

    Thần Phong không để ý tới cô, anh thong thả thưởng thức bữa sáng. Cô lại bỏ lên tầng. Lần đầu cô tới Trần gia. Đáng ra bọn họ nên về từ sớm hơn nhưng vì anh không coi cô như vợ mình, nên chưa từng nghĩ tới việc đưa cô về nhà thăm ba mẹ. Lần này là do Trần phu nhân yêu cầu nên anh mới phải miễn cưỡng đồng ý. Vì là lần đầu nên Hiểu Linh cần tạo ấn tượng tốt một chút. Trần tổng và Trần phu nhân tuy là người kinh doanh nhưng tính cách không hề hẹp hòi, cũng không nghĩ xấu về cô như anh. Cô chỉ cần cố gắng tỏ ra biết điều họ cũng sẽ thoải mái. Một mình Thần Phong cũng đã đủ làm khó cô, nếu như thêm vài người nữa cô không chắc liệu mình có chết vì áp lực không nữa?

    Hiểu Linh mặc một chiếc đầm trắng đơn giản, dài tới đầu gối. Chiếc đầm không có gì đặc biệt ngoài phần ren hoạ tiết rất thu hút người nhìn. Gương mặt cô nhìn vốn rất thanh lịch, trong sáng, mặc chiếc đầm này càng khiến cô trở nên xinh đẹp. Hiểu Linh búi tóc gọn gàng, make-up nhẹ. Tự nhìn lại mình trong gương, cảm thấy tất cả đều đã ổn, cô mới rời khỏi phòng, đi xuống dưới, nhìn một vòng không thấy Thần Phong đâu. Cô ngồi xuống ghế sofa, suy nghĩ vởn vơ.

   Anh từ trên tầng bước xuống, nhìn thất cô ngồi ở ghế sofa, mắt nhắm hờ, trông bình yên đến lạ thường. Anh quay lại phòng, cởi bỏ bộ vest màu trắng, thay bằng một bộ vest đen.

    Hiểu Linh thấy Thần Phong từ trên tầng bước xuống, toả ra mị lực. Lúc nào cũng vậy, cô luôn bị thu hút bởi đàn ông mặc vest. Hiểu Linh đứng dậy, cùng anh rời khỏi nhà. Trên tay cô xách giỏ hoa quả, anh không hề có ý xách hộ. Bề ngoài có vẻ quý ông, nhưng hành động thì chưa chắc.

     Hiểu Linh phân vân không biết liệu anh có cho phép mình ngồi ghế phụ lái không. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô mới quyết định ngồi vào ghế sau. Anh nhất định rất muốn cho Trần phu nhân thấy quan hệ xa cách giữa bọn, giống như cô vậy.

   
    Anh dừng xe tại một biệt thự theo phong cách châu Âu, so với biệt thự của anh, có khi phải gấp 3 lần. Cô choáng ngợp trước biệt thự khoa trương trước mắt mình. Phía bên trong có đủ không trừ  thứ gì, người giúp việc chỉ riêng phía bên ngoài cũng không dưới chục người. Thần Phong cùng Hiểu Linh vừa bước xuống, liền có mấy một người đan ông lớn tuổi đi tới, ánh mắt hiền lành nhìn Thần Phong, ân cần nói:

    "Mau vào đi, ba mẹ cháu đang đợi trong nhà."

    "Cháu biết rồi."

     Thần Phong mỉm cười trả lời. Hiểu Linh nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, liền hiểu thân phận của người đàn ông kia không hề tầm thường. Không những quan hệ rất thân thiết với Trần gia mà còn được Trần gia trọng dụng. Ông quay sang nhìn Hiểu Linh, cô mỉm cười lễ phép chào ông. Ông cũng gật đầu mỉm cười, nhìn ông vô cùng phúc hậu, dễ gần. Thần Phong lạnh lùng đi vào trước, cô xách đồ vội vàng đuổi theo. Người đàn ông kia chú ý giỏ hoa quả liền sai người xách hộ cô. Cô vô cùng cảm kích trước hành động này, tỏ ra rất biết ơn. Còn nghĩ ai ở đây cũng sẽ lạnh lùng với cô, không ngời trái lại còn được đối xửa tốt tới vậy. Người đàn ông tự giới thiệu:

    "Ta là Thành Vân, là quản gia của chỗ này, mọi người hay gọi ta là bác Thành. Con chắc hẳn là Hiểu Linh, quả là một cô gái xinh đẹp lanh lợi. Thần Phong rất có phúc khi lấy được con."

    "Haha, cảm ơn bác. Cháu vẫn còn nhiều thiếu xót." Hiểu Linh nghe nhưng câu nói này liền nghĩ tới Thần Phong, kể hắn cũng nghĩ vậy thì có phải cuộc sống của đã dễ thở hơn biết bao.

    Hiểu Linh vừa bước vào trong biệt thự, đã thấy ba mẹ chồng ngồi trên ghế sofa, nhìn chăm chăm về phía cô. Hiểu Linh không chút bối rồi, lễ phép chào:

    "Con chào hai bác."

    "Gọi là ba mẹ."- Trần phu nhân tỏ ý không hài lòng trước cách xưng hô của cô.

    "... Ba mẹ, con chào hai người."

     Trần tổng cùng phu nhân nhìn cô mỉm cười, bảo hai người ngồi xuống. Hiểu Linh ngội cạnh Thần Phong, có chút gượng gạo, trên mặt anh lại tỏ rõ vẻ chán ngán, khiến cô bối rối. Từ đầu đến cuối, đều là Trần tổng và Trân phu nhân hỏi, một mình cô trả lời. Anh một chút cũng không thèm quan tâm, thờ ơ với mọi câu hỏi. Trần phu nhân của anh bốn đã quen với sự cứng đầu bất cần của con trai, bà liền sợ Hiểu Linh sẽ cảm thấy khó xử. Nhưng khi nhìn thấy Hiểu Linh vẫn vui vẻ đối đáp, bà như trút bỏ được gánh nặng trên lưng.

    Trần phu nhân nhìn ra Hiểu Linh là một con người lương thiện nhưng cũng thấy sự mạnh mẽ được giấu kín bên trong cô. Với bề ngoài yếu đuối kia, người ta còn nghĩ cô cần được bảo vệ, chứ không nghĩ cô sẽ bảo vệ được người khác. Nếu như cô không chịu được sự hắt hủi của Thần Phong, bà ít nhiều sẽ cảm thấy có lỗi. Một người phụ nữ như vậy mới có thể thuần hoá được anh. Bà không tin con trai mình không động lòng trước cô gái Hiểu Linh này

   

  

   

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top