Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chứ 14: Hắc hồn hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi sâu hơn vào trong rừng, cây cối càng rậm rạp, tưởng chừng như mấy cái bộ phim khoa học viễn tưởng mà nhân vật chính đang khám phá khu rừng của hành tinh mới vậy. Không khí u ám, rợn ngợp đến gai người. Từng âm thanh, từng tiếng động nhỏ ta cũng có thể nghe rõ mồn một. Èo, lạnh cả sống lưng. Nhiều lúc tôi cứ tưởng chừng như có con gì đó lao ra nhai đầu mình như cái con quái vật trong ngày rừng băng máu vậy. Mà đây lại là mùa đông chứ bộ. Không xảy ra chuyện gì đó chứ? Tôi lắc đầu gạt đi cái ý nghĩ vớ vẩn đó. Không đâu, làm sao có chuyện đó được.

Từ lúc mang theo cái bọng nhớt này cũng đã khá lâu rồi, thảm thực vật cũng đã dày và đa dạng hơn đáng kể nhưng tôi vẫn chưa thể tìm thấy được một loại rau cỏ nào có chứa một lượng mana thuộc tầm trung cả. Cũng không chỉ là tầm trung, đến các cây nấm thường mọc rất nhiều ở những khu rừng rậm như thế này cũng không hề có lấy một cây. Những cây nấm này dù lượng mana có ít đi chăng nữa thì nó cũng ngon hơn mấy cây rau cỏ dại. Chả được cây nào, chả nhẽ lại về tay không? Một cây thôi cũng được, một cây với lượng mana thấp thôi là đã đủ cho anh em tôi ăn no hai ngày rồi. Tôi ước đi thêm đoạn nữa thì may mắn sẽ đến với tôi để không phụ công tôi đi sâu vào trong rừng thế này.

Bỗng dưng có tiếng động lạ, phá tan đi sự yên tĩnh vốn có của không gian nơi rừng sâu vắng lặng này. "Soạt!". Tôi giật mình. Cái quái gì đấy nhỉ? Có khi nào là thú dữ không ta? Tôi nín thở rón rén lại gần. A, thì ra là một con thỏ sừng, một loài giống thỏ nhưng trên đầu có sừng rất dài. Ôi, đẹp quá, đẹp thế này chắc thịt ngon lắm nhỉ? Trông ngon hơn hẳn những con trước đây mình từng ăn cơ mà. Quyết định rồi, nó sẽ là món chính của bữa trưa nay. Tôi vui mừng nhặt lên một cành củi chắc chậm rãi lại gần nó.

"Bịch" âm thanh thanh củi đập xuống nền đất rõ to. Ôi thôi chết rồi, tôi đã đập trượt nó rồi. Chắc chắn tôi sẽ không còn cơ hội được thưởng thức bữa thịt thỏ ngon lành cho bữa trưa rồi. Không còn mỗi cơ hội nào. Cũng tại cơ thể này quá yếu đuối, yếu tới mức tôi đã loạng choạng khi cầm thanh củi dài này khiến tôi không thể đập trúng con thôi đó. Sau cú đập trượt đó, con thỏ sừng nhảy dựng lên. Những tưởng nó sẽ chạy đi như bao lần khác nhưng lần này may mắn đã không mỉm cười với tôi. Con thỏ sừng đó quay lại, chĩa cái sừng nhọn hoắt lao nhanh về phía tôi. Tôi bất giác dơ con slime lên để đỡ đòn đâm của nó. Nhưng đó cũng là quyết định sai lầm nhất của tôi. Ngay khi con slime vừa hứng trọn cú húc trời giáng đó, nó đã vỡ ra, phân tách thành khá nhiều bong nhớt nhỏ hơn và rơi xuống. Cùng với đó là axit mạnh trong slime cũng bắn ra theo. Axit mạnh đã làm tan chảy ngay lập tức chiếc sừng và một phần đầu của con thỏ khiến nó chết ngay nhưng tay tôi cũng chịu thiệt hại không kém do bị bắt vào hai tai. Axit đã bắt đầu ăn mòn da thịt tôi khiến tôi cảm thấy đau đớn tột độ. Tôi ngã vật xuống đất nhưng vẫn cố đưa hai tay ra xa cơ thể để tránh bị axit ăn mòn quá nhanh. Giờ chỉ còn mong là nó sẽ hết nhanh thôi.

"A...đau quá, nóng, rát quá." tôi cắn răng rên lên trong đau đớn. Nước mắt nước mũi và cả nước miếng chảy dàn giụa khiến tôi không còn nhìn rõ nữa. Thật là đau, cảm giác như tay tôi đang khô dần lại và chỉ có cơn nóng rát đang hoành hành ăn mòn từng tấc da thịt của tôi vậy. Nỗi đau đớn tột cùng đến độ tôi chịu muốn chặt nó đi cho bớt đau thôi. Từng mảnh da dần khô cứng lại, mất đi cảm giác như kiểu nó đang rời bỏ khỏi cánh tay tôi. Mờ mờ hiện lên sau màn nước mắt tôi thấy bàn tay tôi dần dần tật ra xương trắng khi lớp da chết do axit bong ra. A, chết rồi, không có tay thì coi như tàn phế, vứt đi cuộc đời, không làm được gì nữa. Chỉ khổ cho Mia, chúng tôi vốn đã rất nghèo khó rồi, nếu giờ là gánh nặng nữa thì làm sao Mia có thể gánh vác nổi đây? Không thể thế được, chi bằng chết ở đây. A....không thể nghĩ gì được nữa rồi, vết bỏng do axit đó đang lan dần lên cánh tay tôi làm tôi đau đớn đến gần như mất đi hoàn toàn ý thức. Trong cơn mê man, tôi nghe thấy một giọng nữ kì lạ:

"Phát hiện dấu hiệu nguy hiểm đến tính mạng, đề nghị phục hồi gấp. Không đủ dinh dưỡng để phục hồi, đề nghị bổ sung"

Ai? Ai vậy? Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là đau đớn quá nên sinh ra ảo giác chăng? Thôi không nên nghĩ về nó quá nhiều đâu.

"Nhắc lại, cần bổ sung dinh dưỡng cho quá trình phục hồi gấp, mục tiêu: trước mặt! "

A? Ngươi muốn ta ăn sao? Sắp chết tới nơi rồi thì ăn có ích gì....

"Phát hiện cơ thể không còn sức di chuyển, đề nghị phá vỡ một phần phong ấn, cơ thể không còn ý thức, cho phép linh hồn bóng đêm tạm thời điều khiển cơ thể duy trì sự sống. "

*   *   *

Đôi mắt của Rykma bỗng dưng mở to, phát ra ánh sáng đỏ ngàu. Mái tóc vốn có màu xanh lam tuyệt đẹp giờ đây đã chuyển thành màu đen. Toàn thân hắn được một luồng khí đen bao bọc lại. Luồng hắc khí tỏa ra sự u ám, sợ hãi, lạnh lẽo nhưng uy nghiêm đến lạ thường tuổi như nó có thể nuốt chửng cả ánh sáng, hơi ấm và sự sống xung quanh nó vậy. Đôi mắt của Rykma dần trở thành màu đen và tối lại. Hắn ngồi dậy và bắt đầu lẩm nhẩm:

"Cuối cùng lại đến tay ta, dù ngươi có là ta đi chăng nữa thì ngươi cũng thấy là vô dụng."

Nói rồi hắn cầm xác con thỏ sừng đã chết lên, đưa lên miệng cắn xé và nhai ngấu nghiến. Hắn ăn, hắn nhai, hắn xé con mồi như cái cách mà con dã thú đang thưởng thức con mồi của nó vậy. Máu của con thỏ chảy ra từ miệng hắn, chảy ròng ròng xuống cằm, rỏ xuống đất chảy lênh láng làm nhuộm đỏ cả nền đất. Mùi máu bốc lên tanh tưởi lan tỏa khắp không gian dẫn dụ những loài ăn thịt hung ác kéo đến. Đôi bàn tay chỉ toàn xương trắng khi này giờ đây đã hồi phục lại hoàn toàn và trông có phần to và dày hơn trước. Hắn quăng bộ xương và nội tạng của con thỏ xấu số ra sau, lấy tay lau máu trên miệng đứng dậy.

"Thông tin" hắn nói.

Ngay lập tức bảng thông tin về cơ thể hiện ra. Hắn nhìn vào bảng thông tin sau đó nhìn về nơi rừng sâu và lẩm bẩm :

"Nào đến đây những loài dã thú, các ngươi hãy nghe theo tiếng gọi của máu tươi, lại đây và dâng hiến linh hồn và thể xác cho sự hồi sinh vĩ đại của ta, kẻ định hình lại lịch sử của thế giới ô uế bất công này "

"CẢI TẠO!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top