Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 10.1: tình thế nguy cấp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ánh bình minh tỏa rạng ở chân trời phía đông kia là lúc cuộc chơi của chúng tôi bắt đầu. Tôi và Wilk sẽ ra chiến trường bằng địa đạo và sử dụng vũ khí bí mật mà chúng tôi đã mất mấy năm để nghiên cứu chế tạo. Nó sẽ khắc chế được con thằn lằn đó và đội tấn công chủ lực sẽ do Orzet chỉ đạo sẽ tấn công ngay khi chúng tôi thành công. Với các đường hầm dày đặc, chúng tôi có thể linh động liên tục giữa các địa điểm trên chiến trường. Từng địa điểm chúng tôi đều đặt thứ vũ khí đó nhưng cơ hội của chúng tôi chỉ có một. Con thằn lằn đó rất thông minh. Nếu chúng tôi thất bại thì sẽ phải rút thật nhanh, nếu không chúng tôi sẽ chết.

* * *

"Này Wilk, nhớ đường chưa đấy?" tôi hỏi lại Wilk để chắc chắn rằng thứ con vật sẽ không quên đường.

"Nhớ chứ! Tin tưởng nhau tí đê." Wilk tỏ vẻ.

"Ờ, tin ngươi thì cái nịt cũng chả còn!" tôi quay sang mỉa mai nó. Ờ đúng rồi đấy, một mình nó thì nó để nguyên chứ cả một đế chế to lớn mà vào tay nó thì.. THÌ CÒN CÁI NỊT! Ờ, mong là còn cái nịt, chứ dạng nó thì nịt cũng đi vào hư vô. Tôi nói với Wilk: "Được, vậy chúng ta lên điểm A1 đón đầu" nó "và chờ hiệu lệnh của Orzet."

"Ờ được rồi" Wilk trả lời chắc chắn như thế đấy. Thế mà vẹo hiểu nó đánh hơi kiểu gì, lòng vòng một lúc, nó quay lại hỏi tôi: "Ê, địa hình điểm A1 thế nào ấy nhỉ?"

Tôi đập tay lên mặt, ôm mặt lắc đầu. Ôi, ông trời ơi. Tôi tự hỏi rằng ông có keo kiệt quá không mà lại để Wilk như thế này. Tại sao khi ông có thể cho nó đủ loại khả năng từ ngoại hình cho đến sức mạnh nhưng ông lại không nỡ cho nó lấy một chút trí tuệ hay sao? Ông có thấy sai lầm khi một kẻ đã tiến hóa đến lần bốn, mà lại có trí tuệ không hơn gì một đứa vừa tiến hóa lên bậc hai không? Wilk sau bốn lần tiến bậc thì nó là bậc năm rồi đấy, nó phải khôn lên một tí chứ?

Tôi lắc đầu chán nản: "Là vùng đồng cỏ cao phía tây bắc của đế chế đó mậy"

"À.. nhớ rồi, có thế thôi mà cũng phải căng. Ai chả có lúc quên" Wilk biện minh.

Ừ, quên, quên lúc này khác gì tự sát. Mong là lần này nó nhớ đường thật. Và khi chúng tôi đặt chân lên điểm A1 thì cũng là lúc cái mặt đáng ghét của con thằn lằn đó thò vào lãnh địuúa của chúng tôi. Vì địa hình điểm A1 không tiện khai hỏa nên chúng tôi đành phải dùng nó làm xuất phát điểm. Bỗng dơi liên lạc báo cho chúng tôi hiệu lệnh của Orzet: "Này, chú ý! Hiện tại, chủ nhân của khu rừng đang xuất hiện ở điểm A1, theo dự đoán sẽ có sự đổi hướng nhẹ, đề nghị tới điểm A5 để chuẩn bị đón đầu khai hỏa pháo"

"Đã rõ" tôi đáp và quay sang Wilk: "Đi thôi!"

Wilk không nói gì, chạy trước dẫn đường. Tôi thoáng thấy khi Wilk quay đi, ánh mắt của cậu ta trông rất nghiêm túc. Tôi mỉm cười, ôi, Wilk trưởng thành rồi, nếu nó nghiêm túc thì chúng ta sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn.

"Wilk, yểm phép gió, chúng ta cần nhanh lên". Nếu chúng ta cứ di chuyển thế này thì sẽ không kịp tốc độ của thứ khổng lồ đó mất. Để chiến thắng trò chơi này, chúng tôi cần phải nắm bắt thời gian càng nhanh càng tốt.

"Được rồi, lên nào!" sau đó, bộ lông bằng ngọn lửa trắng của Wilk bùng lên, những ngọn lửa tách ra khỏi cơ thể rồi bùng lên xung quanh cậu ta khiến cậu ta trông rất giống lang thần giáng lâm. Khí thế hiện lên oai phong, ánh mắt sáng lên đúng với giáng vẻ vốn có của một thủ lĩnh. Cũng lúc đó, một vòng tròn bằng lửa trắng cũng xuất hiện dưới chân tôi, nó bùng lên sáng rực rồi mờ nhạt dần, biến đổi thành một ngọn gió, nâng tôi lên. Cơ thể tôi nhẹ bẫng, cảm ơn nhưng tôi không còn có trọng lượng vậy. Tôi đạp gió và bắt đầu lướt theo Wilk. Sắp tới rồi, chúng tôi sẽ thắng trận này nếu phát đạn này thành công!

"Báo cáo! Mục tiêu đã chuyển hướng, tất cả hãy chuyển vị trí! Tất cả sẽ mai phục ở vị trí B7! Nhắc lại, di chuyển lập tức tới khu vực B7!" Tiếng báo cáo khẩn cấp của Orzet đã xóa đi cái vọng tưởng trong đầu tôi, đúng là không nên gáy sớm, đáng ra tôi phải nhớ lời các cụ dặn rằng nói trước thì bước vào hòm chứ nhỉ.

"Wilk.."

"Đang tìm đường tắt tới B7, đợi chút" tôi chưa kịp nói xong thì Wilk đã ngắt lời tôi. Có vẻ như Wilk từ trước đến nay nó giấu nghề thì phải, từ giờ chắc không cần tôi phải phân tích cho nó hiểu nữa rồi.

Chúng tôi lại tiếp tục lao thẳng đến B7 nhưng sự thực đời không như là mơ, hình như thứ đó có thể nghe được chuyển động của chúng tôi dưới lòng đất này. Nó đảo đường liên tục mà không hề dừng lại để ăn, để tàn sát như mọi năm và hình như nó đang trêu đùa chúng tôi. Thời gian cũng đã về chiều, tất cả chúng tôi kẻ nào kẻ nấy đều mệt lả. Chúng tôi không thể tiếp tục kéo dài thời gian như thế này nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì không chỉ hôm nay chúng tôi đã làm một việc vô ích mà lại mệt thân, và nếu nó quần đi quần lại cái cánh rừng này như thế thì dân số của đế chế sẽ giảm như nạn đói năm đó mất. Và chúng tôi bắt buộc phải ngăn điều đó xảy ra.

"Orzet, đổi kế hoạch, không dây dưa nữa" tôi ra lệnh cho Orzet đổi chiến thuật.

"Được rồi, dựa theo tình hình cuộc chiến thì có vẻ như" nó "đã nghe thấy chuyển động của ta qua đất, đề nghị đưa đội chuột chũi ra để đánh lừa giác quan. Chúng ta sẽ gây nhiễu cảm nhận của nó" Orzet đề nghị với tôi. Nhưng Wilk đã lên tiếng phản bác ngay điều đó: "Điều đó là bất khả thi! Nếu nó đã nghe thấy chuyển động của ta thì khả năng cao là nó có thể phân biệt được qua sự nhanh chậm và to nhỏ của tiếng chân". Khi Wilk nói điều này, tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên. Cũng bởi không ai trong chúng tôi có đủ bình tĩnh để mà nghĩ đến điều đó lúc này. Làm tốt lắm Wilk, tôi khen thầm.

"Vậy thì còn cách nào không?" tôi ôm đầu, thực sự thì giờ đây đã không còn cách nào nữa rồi. Khả năng của "nó" vượt ra ngoài tất cả những suy đoán của chúng tôi, tất cả các phương án dự phòng của chúng tôi đều đã không còn tác dụng nữa rồi. Mẹ nó chứ! Với cái thứ khả năng này thì nó là cái loài gì chứ? Chả nhẽ trên bảy cấp vẫn còn có khả năng tiến hóa nữa sao? Vậy giờ nó tiến hóa mấy lần rồi? Sáu? Hay bảy? Trí tuệ của con người bình thường mới tương đương cấp ba và sức mạnh chỉ sấp sỉ cấp một, đấu với một con nhưng nó, đừng nói là chúng tôi hiện tại, cho dù chúng tôi đông gấp trăm lần, ngàn lần, cho dù tất cả chúng tôi đều là cấp bốn thậm chí cấp năm và bộ chỉ huy đều là cấp sáu cũng không thể làm nó trầy xước. Giờ rút lui đã là quá muộn rồi.

"Giờ chỉ còn cách cuối cùng thôi, hi sinh, lấy một đổi tất cả!" Nieto nói trong sự tuyệt vọng, nhưng cũng không còn cách nào để tất cả chúng tôi sống sót cả. Cứ thế này sẽ kéo thêm thần dân của đế chế vào nữa.

"Chủ nhân, Nieto và tôi sẽ đi, chúng tôi sẽ làm nó khó chịu đến mức phát điên và đuổi theo chúng tôi, khi đó Wilk sẽ khai hỏa vũ khí đó, nếu may mắn sẽ không ai phải chết cả." Orzet nghiêm túc nói.

"Nhưng nó rất thông minh, liệu nó có bị mắc lừa với mấy thủ thuật này không?" tôi băn khoăn.

"Liệu ngài có quan tâm đến những con kiến chạy loăng quăng dưới đất khi có con ruồi đang làm phiền ngài không?" Orzet hỏi lại tôi.

"Được rồi, tiến hành!" tôi cắn răng thông qua kế hoạch. Bởi lẽ, nó cực kỳ nguy hiểm và khả năng thành công thì lại thấp. "Nhớ cẩn thận đó, Orzet, Nieto!" tôi dặn dò rồi cùng Wilk chạy tới điểm C7 nơi đặt vũ khí mạnh nhất của chúng tôi. Nó chính là một siêu pháo được đặt dưới lòng đất. Chúng tôi đã mất đến tận ba năm để có thể làm ra nó. Trúng phát này không trầy da thì cũng tróc vảy, không thoát được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top