Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: slime

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc này, tại một vùng tràn đầy ánh sáng ấm áp chan hòa. Nơi đây, nền kinh tế phát triển hơn hầu hết các nơi khác trên thế giới này, điều này đã khiến nó trở thành một trong những thánh địa giàu có và đông dân nhất trên phiến thế giới này. Ở nơi cao nhất trong lâu đài nguy nga tráng lệ của thánh địa, nơi đây đang diễn ra một cuộc họp. Một bóng người ngồi trên ngai vàng, nơi cao nhất của căn phòng chống tay nhìn xuống những người đang run run như đang sợ sệt một điều gì đó nói:

"Vậy ra nay đã đến ngày hắn hồi sinh sao?"

"Dạ, thưa...đúng vậy" một người ngồi dưới cúi đầu run run nói.

"Một "thập thiên điện" đã bỏ trống bao lâu nay thì có thể gây ra tai họa gì đối với quyền lúc của ta chứ?" kẻ ngồi trên ngai kiêu ngạo nói.

"Th...thần nghĩ ngài nên..." một kẻ khác rụt rè sợ hãi nói lên suy nghĩ của mình. Chưa nói xong thì "vụt" kẻ trên ngai vàng liền vung tay, ngay lập tức đầu của người vừa nói liền rơi xuống, máu bắn tung tóe từng tia nhuộm đỏ không gian. Những kẻ khác liền im lặng, giờ đây, trong căn phòng này chỉ có sự im lặng, mùi máu tanh nồng.

"Ngươi nên lo xong việc với đồi gió - Phong Thiên Điện trước khi bảo ta phải làm gì đó" hắn lạnh lùng nhìn xuống tất cả. Không ai nói gì, tất cả đều lặng im.

*   *   *

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, tôi đã lại một lần nữa giật mình khi thấy cái mái nhà này. Có vẻ như tôi vẫn chưa thể quen nổi với cái ngôi nhà này. Có vẻ như cái kí ức sống hang hốc của tôi hỏi nhiều quá rồi. Nhưng mà, sáng hôm nay tôi đã khác hôm qua rồi. Nhờ cái skill thông thạo cơ thể đó mà giờ tôi đã có được khả năng kháng lạnh rồi, và giờ tôi cũng khỏe hẳn luôn. Những người của thế giới này thật là, dám xếp nó vào hàng vô dụng, cái này còn hơn kha khá phép hạng D đấy chưa. Chẳng qua bọn chúng không có chịu học sinh học thôi.

"Thông tin cơ thể" tôi nói nhỏ. Lập tức một bảng chỉ số xuất hiện. Nó cho tôi biết rất chi tiết về tình trạng, cấu trúc, skill vốn có của cơ thể thậm chí nó còn cho tôi khả năng tự do điều chỉnh cơ thể tôi nữa chứ. Chi tiết tới từng mã gen. Nhưng mà cái gì thì cũng có giá của nó. Để điều chỉnh cơ thể gầy gò như skeleton của tôi thành một cơ thể đạt chuẩn thì nó yêu cầu rất nhiều năng lượng. Các loại chất khác thì không nói nhưng riêng protein thì nó yêu cầu nhiều đến vô lí. Năm con lợn rừng! Năm con đấy, với cơ thể hiện giờ của tôi thì đến bắt con thỏ còn không thể nữa là. Và bảng yêu cầu rèn luyện thể lực nó cung cấp cho tôi còn ảo ma hơn cả saitama nữa. Dù thế thì tôi vẫn phải làm thôi, chẳng còn cách nào khác cả. Tôi ngồi dậy, đắp tấm chăn cỏ lên cho Mia rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

"Oa...cái này tuyệt thật đó" tôi nhỏ giọng. Mấy người biết gì không? Như đã nói, tôi chỉ có mỗi mảnh vải rách rưới đủ để che những gì mà người đời không cần thiết phải biết đến. Cũng tức là hiện tại tôi không hề mặc áo. Thế nhưng giữa cái thế giới phủ đầy tuyết trắng thế này, tôi chỉ cảm thấy hơi lạnh mà thôi. Đây là điều mà kiếp trước tôi chưa bao giờ trả qua. Cái cơ thể mới này tuyệt thật.

Hôm nay, tôi quyết định sẽ không đi theo lối cũ để vào khu rừng nữa. Có ngu mới càn quét một nơi nhiều lần. Lần này tôi sẽ đi con đường khác thử vận may, dù sao thì một số dấu hiệu nguy hiểm tôi vẫn có thể nhận ra được. Mà vào rừng thì phải có vũ khí phòng thân và giày đi rừng chứ nhỉ? Kí ức về cảm giác đau đớn khi bị cành khô đâm ùa về khiến tôi ớn lạnh rùng mình. Ôi!.... Mà thôi kệ, dù sao thì tôi cũng không quản được nhiều thế, nghĩ tí nữa thì có mà tới trưa mất. Đến đâu hay đến đó vậy.

Tôi bắt đầu dò dẫm đi vào rừng, rừng nơi đây có vẻ như không rậm rạp như khu rừng trước kia tôi ở, có lẽ là do có người ở quanh đây nên ít nhiều chúng cũng được khai thác rồi. Chắc sẽ không có nhiều nguy hiểm ở ngoài bìa rừng đâu. Có lẽ cái thứ duy nhất mà tôi cần để ý là ...bé Na! Không cẩn thận là bé lên bé hế lô cái rồi hôn nhẹ cái hôn thân yêu là tôi có nguyên một bữa nhậu với anh Diêm Văn Vương ấy chứ chả đùa. Mà thế giới này có Na không nhỉ? Tôi cũng không biết nữa. Suốt mười năm mở rộng lãnh thổ, mười năm đào bới địa đạo để chuẩn bị cho sự kiện mùa đông tôi chưa từng gặp bé Na bao giờ cả. Nên tôi không chắc là.... OẠCH, RẦM! Đang mải suy nghĩ miên man thì bỗng dưng tôi dẫm phải thứ gì đó rất trơn và vật mặt thớt ra đây. Một pha hôn đất nồng nàn đau điếng không khen vào đâu được.

"A, cái quỷ gì đấy?" tôi hét lên đau đớn. Bực mình thật chứ, phải nói là đen không để đâu hết cái đen cả. Tôi mới chỉ vào rừng được một đoạn ngắn thôi mà? Lại chơi chiêu trò vạn sự khởi đầu nan à? Tôi thực sự đã ngán ngấy trò này từ lúc mới tới cái thế giới này rồi. Đổi trò gì khác đi chứ. Tôi đau đớn bò dậy, kiểm tra xem mình đã đạp phải cái thứ nghiệp chướng gì. A? Cái gì đây? Một bọng nhớt màu lam? Slime? Tôi bị một bọng nhớt làm cho phải hôn đất ư? Nhục nhã quá mà. Nhưng mà sao nó không có mắt nhỉ? Tôi tò mò cầm nó lên và bắt đầu vần vò. Thật là mềm, cảm giác giống như tôi đang nghịch một quả bóng nước vậy, thích thú quá đi. Nhưng sao nó không bị vỡ hay rỉ nước ra nhỉ? Để coi nào. Tôi kích hoạt skill thông thạo cơ thể và bắt đầu soi nó.
***
Tên: không
Tuổi: 1 tuần tuổi
Chủng tộc: slime phổ thông
Thành phần cơ thể: nước 50%, axit mạnh 49%, chất khác 1%
Cấu trúc: khối chất lỏng được định hình bằng ma thuật. (Cấu trúc không thể sao chép)
***
Ôi vãi, nó được cấu tạo với một nửa là axit sao? Vậy nếu nó vỡ ra thì... Ôi thôi bỏ bu rồi. Tôi giật mình thả nó rơi xuống đất. Tưởng chừng là nó vỡ ra khiến chân tôi bay màu như làn khói trắng nhưng không, bọng nhớt đó chỉ đơn giản là biến dạng sau đó liền trở về với hình dáng ban đầu làm tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà vừa rồi bảng thông tin có ghi là cấu trúc không thể sao chép đúng không? Vậy nếu như là con vật khác, người khác thì sao? A, tuyệt vời. Tôi hào hứng tiếp tục đi sâu vào rừng, tất nhiên là tôi sẽ không quên lôi theo bé slime kia rồi. Nhìn giờ nhỏ nhỏ vậy thôi chứ nhỡ sau này lại tiến hóa thành như chủ tịch tập đoàn đa cấp ri-tem thì sao? Biết đâu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top