Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Món quà đêm giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một căn lều nhỏ chơ vơ một mình trên một khu đất hiu quạnh gần bìa rừng cách xa khu dân cư của lãnh địa vùng biên ải vương quốc Spirotan. Nơi phát ra ánh sáng lờ mờ yếu ớt nhưng ấm áp.

"Anh ơi, em nấu xong rồi, ra ăn đi anh."
Mia gọi.

"Đợi anh chút, ngoài đấy lạnh lắm, em phải để anh kiếm cái gì mặc đã chứ?" tôi nói vọng ra.

"Vâng, không ra nhanh là em ăn hết đấy nhé. Với lại anh đừng có lấy rơm dưới nền mà đan quần nữa. Nếu hết rơm thì tối nay anh ngủ đất đấy."

"Ơ, đó là cách mà em biết ơn người đi kiếm thức ăn về cho em đấy hả." tình hình là Mia càng ngày càng biết cách bắt nạt được anh trai nó rồi, tôi không thể biết được cái kẻ nào đã truyền bá cái tư tưởng này vào đầu nó nữa. Tối nay yên bình thế này thì không biết cũng phải. Tôi mà biết là kẻ nào thì đêm nay là đêm đẫm máu rồi, hừ. Xong rồi, một chiếc quần rơm. Nói là cái quần cho nó sang và không bị mấy người hiểu lầm chứ thực ra nó giống y cái váy của đàn ông nguyên thủy à. Thì mấy người cũng hiểu mà đúng không? Nếu không phải là váy mà là quần thì rơm sẽ cọ vào và gây ngứa ngáy khó chịu. Còn cọ vào cái gì thì...hi hi...tôi biết đầu các người đang nghĩ cái quỷ gì đó. Nhưng rất tiếc là tất cả những chỗ nó chạm vào đều gây khó chịu vì chất liệu là rơm không phải vải. Một cái váy thoáng mát thông khí đã chiều sẽ giúp bạn có được cảm giác thông thoáng mát mẻ hòa mình với thiên nhiên và chỉ cần một cơn gió rét thoảng qua thôi thì mát đến từng chân tơ kẽ tóc. Mà thôi lan man nãy giờ bậy quá. Tôi mặc vào đứng dậy và bước ra ngoài. Ngứa, cái đồ bằng rơm này còn chả được bằng đồ pha ke nữa chứ. Chất lượng kém thật. Phải nhanh nhanh chóng chóng tìm cách bán lông da con gấu kia đi mới được. Nhưng làm cách nào cho Mia không nghi ngờ đây? Tôi vừa nghĩ vừa bước ra ngoài.

"Này Mia, anh hỏi nè."

"Gì vậy anh?"

"Ừm thì...là...em biết giáng sinh là gì không?". Tôi tự hỏi không biết thế giới này có giáng sinh không nhỉ. Không có thì tốt. Đó là một cái cớ rất tốt để tôi có thể mang cả con gấu đen và cái xác kia về như một món quà mà. Một món quà trời ban.

"Dạ? Giáng sinh? Nó là cái gì vậy anh?"

Thấy con bé trưng ra cái bộ mặt không hiểu tôi đang nói gì này tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Nếu thế giới này có ngày này thì chắc gì nó đã sắp đến, cũng có thể là nó đã qua. Mà...thế giới ma pháp thì cần gì ông già noel chứ. Có vẻ như mình hỏi ngu rồi he he.

"Anh cười cái gì vậy?"

"A, không có gì. Ngày giáng sinh là ngày mà sẽ có một người đi phát quà cho những đứa trẻ ngoan đó em." tôi cười cười giải thích.

"Thật hả anh?" Mia reo lên vui mừng, ánh mắt sáng lên long lanh như đang chờ mong lời xác nhận của tôi.

"Ừm, là thật đó. Và còn là đêm nay nữa đó nha. Vậy em thích gì nào?"

"Em thích...em thích..." Mia như đang định ước một điều gì đó nhưng lại chần chừ.

"Em thích gì cứ nói đi, có sao đâu mà." tôi mỉm cười xoa đầu con bé.

"Vậy em mong chúng ta có một cuộc sống tốt hơn được không ạ? Em chỉ mong sẽ không còn bị đói và rét vào những ngày bão tuyết nữa."

Một cơn gió rét vù qua khiến trái tim tôi như lạnh cóng, như thắt lại, như muốn vỡ ra từng mảnh nhỏ. Điều gì đã khiến một cô bé chỉ mới mười tuổi ước những điều như thế này? Nếu như là tôi khi nhỏ, tôi sẽ ước có đồ chơi mới, được bay lên vũ trụ và chạm vào những vì sao và vô vàn những điều ước ngây thơ như tất cả những đứa trẻ bình thường khác chứ không phải là nỗi lo về cơm áo gạo tiền như thế này. Tôi chắc chắn sẽ không để việc này xảy ra nữa đâu. Chắc chắn.

"Hôm nay ăn xong rồi thì đi ngủ sớm đi nhé." tôi dặn Mia.

"Ơ tại sao vậy anh?" Mia hỏi lại với ánh mắt không cam lòng.

"Ngủ sớm thì họ mới tặng quà chứ, họ chỉ tặng những đứa trẻ ngoan thôi." tôi cười giải thích.

"Nhưng em muốn biết họ tặng cái gì chứ?" cô nhóc vẫn nhõng nhẽo không chịu đi ngủ. Lúc này Mia mới thực sự giống một đứa trẻ đáng yêu. Điều này đã làm tôi nhẹ lòng đi phần nào.

"Ngoan, ngủ sớm đi. Nếu em cứ thức như vậy, họ sẽ coi em là đứa trẻ hư và không tới nữa đâu."

"Vâng." Mia bĩu môi.

*   *   *

Đêm đến, tôi lẻn ra khỏi lều, lén lút, rón rén từng bước chân để không làm cô công chúa nhỏ tỉnh giấc. Nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, vừa ra tới ngoài tôi liền rùng mình run lên vì cái lạnh của những cơn gió buốt giá của trời khuya đang lấy đi chút hơi ấm còn vấn vương của sàn cỏ khô. Hừ...hừ...lạnh quá. Đêm hôm rét mướt thế này, ra ngoài đúng là sai lầm của những sai lầm. Biết thế sáng mai bảo con gấu đó đến đêm tự động vác xác đến cho xong. Còn với cái xác đó thì lo gì trong cái thời tiết như cái tủ cấp đông này chứ. Nhưng mà lỡ hứa rồi nên đành vậy.

Tôi lao một mạch ra hướng khu rừng nơi con gấu đen đã đợi sẵn ở đó. Khi tôi tới đã thấy nó chờ sẵn và cúi đầu chào tôi:

"Ồ, đến rồi đấy à?" nó vênh mặt nhìn xuống tôi như một đấng toàn năng nhìn xuống một người phàm nhỏ bé nói.

Gì cơ? Cái thái độ gì đây? Nó bị làm sao vậy? Tôi để nó ở ngoài lạnh quá chăng? Nhưng nó ở rừng suốt rồi mà.

"Suỵt...nhỏ tiếng thôi, giọng ngươi như cái loa phóng thanh vậy, để cho hàng xóm người ta ngủ chứ." tôi đưa tay lên miệng ra hiệu.

"Ngươi nghĩ ngài có hàng xóm ở cái nơi chim không thèm ỉa vì sợ thiếu đồ chùi như thế kia à?" nó vừa nói vừa chỉ vào khu đất trống nơi có căn lều lụp xụp của anh em tôi. Và giờ thì tôi biết là nãy giờ là con mặt lợn đang coi thường tôi và câu đầu tiên còn mang theo một chút giận dữ xen lẫn sát ý đã bị kìm nén vì một lí do nào đó. Thứ mất nết. Giờ cụ yếu hơn bay thôi, cụ mà mạnh lên hay gặp lại bọn Wilk thì bay nát đít con ạ. Trong lòng tôi hiện tại vẫn đang vấn vương chút vị của mùi tạt mang theo cái cái cay cú của nhân gian mà xông thẳng lên não. Tuy vậy nhưng tôi vẫn phải nín thở, chặn đường không cho cái sự cay cú này lên não, tươi cười nói: "Ngươi có thể mang giúp ta cái xác đó về cái xó "thiếu đồ chùi" và ngồi yên lặng ở đó không?"

"Ồ, sao nhà ngươi không tự đi mà làm đi?." bằng một giọng không phục, nó nói.

Cái thái độ lồi lõm của nó chắc chắn là không phải do nó nguyện ý quy phục tôi rồi. Chắc chắn nó đang âm mưu gì đó. Giờ chả nhẽ lại rước rắn về nhà? Ôi, các cụ nói có sai đâu, của rẻ là của ôi mà đồ phờ ri thì là đồ đang phân hủy. Cái thứ này tuy là thân xác còn sống đấy nhưng mà tôi cá chắc là gấu cách của nó đã thối nát rồi. Giờ làm sao đây?

"Ngài có muốn dạy dỗ lại nó không?" một giọng nữ vang lên trong đầu tôi.

"Cô là ai thế?" tôi giật mình cảnh giác nhìn quanh.

Thấy tôi nói vậy, con gấu cũng nhìn tôi một cách châm chọc như đang nhìn một thằng thiểu năng tự kỉ đang độc thoại một mình.

"Tôi là một skill." một câu trả lời ngắn gọn đến mức không thấy hữu ích chỗ nào cả.

Cái tôi cần là tên, tuổi, con nhà ai, từ xó nào ra cơ mà.

"Chính xác thì tôi là một skill độc lập, riêng biệt và không phụ thuộc của ngài do một số yếu tố đặc biệt đã phát sinh trong quá trình thừa hưởng skill. Với mức độ cơ thể và linh hồn của ngài hiện tại, việc ngài có thể sử dụng toàn bộ khả năng của tất cả các skill ngài có là bất khả thi nên tôi sẽ chỉ cung cấp cho ngài một số thông tin và sẽ chỉ xuất hiện những lúc cần thiết."

Có cần nói rõ thế không? À mà còn chưa khai ra tên gì nữa chứ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi chỉ có vài cái skill rách thôi mà, làm gì có cái nào có suy nghĩ riêng như thế nhỉ? Skill có suy nghĩ riêng à, ảo thật đếy! Vậy nó dạy dỗ lại con gấu mặt lợn kia kiểu gì nhỉ?

"Báo cáo: do khống chế linh hồn bằng bóng tối xâm thực đã được khóa vào linh hồn nó nên tôi và ngài có toàn quyền khống chế đối với linh hồn đó. Chỉ cần ngài thực sự muốn, nó sẽ nhận được nỗi đau đớn tột cùng. Báo cáo hết. Nhận thấy linh hồn ngài có dấu hiệu không chịu được nguồn mana quá lớn, lập tức quay trở lại trạng thái ngủ."

"Ơ này? Đã xong đâu? Thực sự muốn là thế nào?" tôi gọi với theo nhưng vô vọng. Thứ tôi nhận được là sự im lặng bao trùm và ánh mắt châm chọc đang nhìn tôi chằm chằm nãy giờ.

Tôi thực sự không biết tại sao khi chiều nó có vẻ rất ngoan ngoãn và bảo vệ tôi nhưng giờ nó lại lồi lõm như thế. Nếu tôi đoán không nhầm thì khi đó có người đã giúp tôi chữa lành đôi tay bị ăn mòn và khống chế luôn nó khi nó và con Red Bear kia đang đánh nhau. Thì hoặc là kẻ đó đang hiện diện ở đó, hoặc là kẻ đó đã biến tôi thành vật chứa mạng của nó, khi tôi chết nó cũng chết theo nên nó mới ngoan ngoãn và bảo vệ tôi như vậy.

Mà cho dù là lí do nào thì cũng cần phải triệt để khống chế nó thành công cụ hoặc là thuần hóa nó. Nếu không làm vậy thì Mia sẽ gặp nguy hiểm vì không như tôi, Mia không thể khống chế được nó. Vậy thì thử coi sao. ĐAU ĐỚN!

Con gấu đen khụy xuống lăn lộn trong đau đớn. Nó vật vã khua khoắng tay chân, gào ầm lên phá vỡ đi sự yên lặng của màn đêm. Nó giơ chân lên nhìn chằm chằm về phía tôi với ánh mắt nhuốm màu hận thù và sát ý. Nó định kéo tôi đi cùng với nó tới một miền đất xa xôi, một kì quan hùng vĩ mà ta không thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên thế gian này. Đó là nơi mà người ta hay gọi cái tên thân thương là suối vàng. Nhưng có vẻ nó đã quên mất một điều.

"TÊ LIỆT!"

Cả cơ thể nó dừng lại và buông thõng nằm bất động. Nhưng nó vẫn cố gắng nhìn tôi với một ánh mắt đầy hận thù.  Đương nhiên rồi, bắt một con dã thú đã sống quen trong môi trường hoang dã đi làm một con thú cưng là bất khả thi trong ngày một ngày hai huống chi là một kẻ đã có trí tuệ gần như ngang ngửa con người.

"Giờ ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một, giữa ý thức và ngoan ngoãn phụng sự ta. Hai, ngươi sẽ sống như một con golem. Hãy đưa ra lựa chọn khôn ngoan. Nhưng trước đó, ta muốn biết tại sao chiều nay ngươi lại ngoan ngoãn tới vậy, kẻ nào đã khiến ngươi thành ra như vậy."

"Khi đó ta bị khống chế ý thức và linh hồn bởi một kẻ nào đó toàn thân bị che mờ bởi làn khói đen. Nếu không ta đã sớm dẵm bẹp ngươi rồi, đồ giun dế." nó cắn răng gằn giọng.

"NHÓI ĐAU!"

"Gào...." nó gầm lên.

"Ngươi lên phân biệt rõ ai mới là giun dế ở đây! Nghe tiếp đây, tại sao ngươi không đi mà lại ở lại đợi ta khi đã lấy lại ý thức?"

"Là vì muốn giết ngươi đó đồ sâu bọ! Ta không thể để một kẻ yếu đuối như ngươi lại đã từng sai khiến ta như thú cưng còn sống được!!!" nó gào ầm lên. Con mắt nổi rõ lên từng đường gân máu đỏ lừ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay.

"Ta đã nói gì nào? Ta không phải là sâu bọ ở đây. Và giờ thì chọn đi, một trong hai." tôi không hiểu, loài mãnh thú có ý thức lên thì chúng coi trọng cái hư danh còn hơn cả mạng sống của mình sao? Hư danh thì đâu móc ra mà ăn được, chết đi thì cái danh đó cũng mất theo thôi, mang được đâu, lưu được đâu. Và sai lầm nghiêm trọng của nó là không giết tôi ngay mà còn vờn tôi.

"Ta muốn giết ngươi!" nó hét lớn.

"Đau đớn tột cùng!" có vẻ như không được rồi, phải dùng tới mấy phương pháp huấn luyện trong rạp xiếc thôi. Con gấu đen lại tiếp tục gào thét và liên mồm chửi rủa và đòi giết tôi.

Sau một khoảng thời gian liên tục như vậy, nó đã không thể chịu đựng được nữa và bắt đầu van xin tôi giết nó đi. Nhưng tất nhiên là tôi không thể giết được nó. Vì cho dù là đã lập khống chế linh hồn thì hủy hồn là phép với cấp bậc siêu siêu cao mà tôi không thể nào làm được. Nên tôi chỉ đành làm mấy phép debuff đơn giản để lòe nó thôi. Và cuối cùng thì nó đã chọn phục tùng tôi như một sinh vật sống có ý thức. Sau đó thì thái độ của nó đã ngoan ngoãn hơn hẳn. Chúng tôi đã chuyển xác con Red Bear về trước lều. Tôi dặn nó ở yên ngoài cửa và tất nhiên là nếu nó đi mất thì nó cũng sẽ phải gánh chịu những cơn đau đớn đến mức chết đi sống lại. May mắn thay, tiếng ồn khi vang tới đây đã nhỏ đi rất nhiều nên không khiến Mia tỉnh giấc.

*   *   *

Hôm sau, khi tôi đang ngủ ngon lành sau một đêm mệt mỏi thì có tiếng hét lớn của Mia. Tôi giật mình tỉnh dậy hỏi:

"Chuyện gì thế Mia?"

"Anh ơi, chạy ngay đi, có hai con gấu lớn trước nhà, chúng ta phải chạy ngay." Mia hốt hoảng vội vã nói.

"Không sao đâu, quà tặng giáng sinh đó em. Anh đoán họ tặng nhiều thế này là do em ngoan đó." tôi cười và xoa đầu Mia.

"Thật ạ? Nó sẽ không tấn công mình chứ ạ?" Mia có vẻ như vẫn còn sợ và chưa tin lắm.

"Ừm, xem anh này." tôi đến gần con hắc hùng và ra tín hiệu cho nó giữ yên lặng. Tôi vờ như vừa phát hiện ra và hét lớn "A, có một con đã chết nè, vậy là nay chúng ta có thịt ăn rồi."

"Dạ, thật sao, tuyệt quá." Mia reo hò thích thú. Cô bé chạy tới chỗ tôi, từ từ thận trọng đưa tay vuốt ve con hắc hùng vừa nói "Con cảm ứng ai đó đã tặng quà cho anh em con, món quà rất tuyệt ạ. Cảm ơn ngày giáng sinh."

Thấy Mia vậy, lòng tôi cùng thấy vui lây. Vậy là tốt rồi nhỉ, kế hoạch mang chiến lợi phẩm về nhà đã thành công rực rỡ.

*    *    *

Ném đá, góp ý cho tác phẩm tại:
https://www.facebook.com/profile.php?id=100073359903266

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top