Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 20: vào lãnh địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài tiếng lặn lội thì chúng tôi cũng chỉ còn cách lãnh địa một chút. Từ nhà chúng tôi tới đây thì phải đi qua những con đường...à mà làm quái gì có đường. Nó giống như là một cái bình địa phủ đầy tuyết trắng luôn, gập ghềnh lồi lõm chả biết đâu mà lần. Nó làm cho tôi có cảm giác như đang đi trên Bắc Cực vậy.

Khung cảnh ở đây chả khác nào khung cảnh Bắc Cực tôi xem trên ti vi cả. Tuyết kéo đến tận chân trời. Cũng chính vì thế mà tôi mù phương hướng luôn. Có thể là tôi chưa quen lắm. Nếu không phải Mia liên tục nhắc thì giờ không biết tôi đang ở phương trời nào nữa.

Từ phía xa xa, một bức tường cao lớn hiện lên trước tầm mắt tôi. Nhìn hùng vĩ khiếp đi được. Tôi tự hỏi rằng ngăn vài con sói thôi thì đâu cần phải làm màu tới thế nhỉ? Chắc là đề phòng chiến tranh chăng? Chẹp, đúng là con người!

Tới gần hơn nữa thì...chúng tôi bị hai anh lính cao to hôi nhưng không đen chặn lại. Cả hai người họ không hề mặc áo giáp nặng nề như tôi tưởng tượng mà họ mặc những bộ áo khoác bông đồng phục trông rất ấm áp. Nhìn lại anh em tôi thì...à mà thôi.

Một người lính nghiêm túc nói:

"Hai nhóc! Từ đâu đến đây, xuất trình giấy tờ đi."

Xuất trình giấy tờ? Nghe nó hiện đại giữ vậy? Giấy tờ gì vào cái thời buổi này? Giấy đi đường hả? Tôi thật sự khó hiểu.

Thấy vậy, Mia nhanh nhảu nói:

"Dạ thưa hai chú, tình hình là thế này ạ. ...."

Sau một hồi giải thích tốn hơi thì cuối cùng chúng tôi vẫn không được vào. Các chú chặn chốt ghê quá không làm gì nổi.

Để vào được lãnh địa thì chúng tôi phải chứng minh được thân phận. Mà để làm việc đó thì tất nhiên là phải có phí rồi. Mà chúng tôi thì áo còn chả có để mặc thì móc đâu ra đồng xu rách nào?

Mà làm vẫn thì cũng đúng bởi không ai biết trước được kẻ vào thành liệu có phải là quái vật biến thành hay không.

Nhưng mà bộ mấy người nghĩ mạnh tới mức có thể hóa hình thành mọi hình dạng chúng muốn rồi thì chúng còn cần phải xâm nhập nữa hả?

Còn nữa, thế giới này không có chính sách hỗ trợ hộ không có gì như chúng tôi hả??? Kì cục vậy? Đau lòng thay cho một thời đại thân ai nấy lo. Tình người nguội đã nguội lạnh rồi.

Kì kèo mãi thì hai người lính đó cũng rủ lòng thương hại cho chúng tôi kiểm tra thân phận để vào thành.

Họ đưa cho chúng tôi một tấm bảng làm bằng gỗ nhưng bên trong ẩn chứa một dòng chả mana theo một quy luật nào đó cực kỳ phức tạp.

Tôi đã thực sự hứng thú và mong chờ vào cái thứ đậm chất fantasy này.

Ấy thế mà khi tôi cầm lên, nó đã làm tôi cực kỳ thất vọng.

Chả có gì hay ho hay huyền ảo như những thông tin chi tiết hay thân phận hay tội phạm gì cả. Nó chỉ đơn giản là phát ra hai màu sắc xanh đỏ.

Tôi thực sự chả biết chúng đại diện cho cái gì nhưng xanh thì được qua còn đỏ thì ở lại.

Chỉ đơn giản thế thôi mà cũng bắt chúng tôi phải kì kèo mãi. Đáng thất vọng.

Nhưng bù lại thì vì chúng tôi lần đầu vào lãnh địa nên đã nhận được một tấm bản đồ.

Uầy, phải công nhận quy mô cái lãnh địa này hoành tráng thật. Rộng lớn tới mức mà đường lớn để đi tới lâu đài lãnh chúa cũng chỉ được biểu diễn bằng một đường kẻ mảnh trên bản đồ.

Còn các con đường khác thì...ối dồi ôi, ôi thôi là chằng chịt. Kiểu này học sinh giỏi địa lí cũng phải bó tay khi đọc nó quá.

Sau một hồi ngắm đi nghía lại thì tôi đành phải đưa cho Mia và nhờ em ấy dẫn đường.

Thật là không thể hiểu được kẻ nào làm quy hoạch cho cái lãnh địa này nữa.

Sau khi đi một lúc thì cuối cùng chúng tôi cũng tới được khu cửa hàng.

Để tới được đây, chúng tôi phải đi vòng qua khu dân nghèo, nơi ngoài cùng của lãnh địa. Đó là nơi ở của những người dân nghèo nàn nhất với những khu trọ, khu tập thể lụp xụp. Và theo như tôi thấy thì ở đây, tỉ lệ tội phạm rất cao. Nhất là trộm cắp. May mà sau khi cải tạo cơ thể xong thì trông tôi cũng vạm vỡ và không dễ bắt nạt. Chứ như trước kia thì quay đi, quay lại chỉ còn cái giỏ.

Tiếp theo là khu vực của những người nông dân. Họ được phân ruộng đất nhưng cũng không khá hơn là bao khi cũng chỉ đủ ăn đủ mặc. Có thể là do năng xuất của giống những cây lương thực không cao nhưng thuế thì vẫn như cũ nên họ cũng phải chịu cảnh mùa được mùa mất.

Tầng lớp tiếp theo là dành cho những nhà mạo hiểm. Họ là những người sống nhờ công việc đánh cược mạng sống và sức khỏe của mình vào những công việc theo yêu cầu của hội hay người ủy thác.

Những công việc này gọi chung là quest-tiranos (QTTS). Họ cũng có những cấp bậc riêng. Theo như tôi được biết thì người có rank cao nhất lãnh địa này là rank S+.

Và đương nhiên là rank càng cao họ sẽ được nhận càng nhiều công việc khó và theo lẽ đó thì họ sẽ rất giàu.

Thông thường thì một mạo hiểm giả cấp E sẽ được thăng cấp nếu làm đủ 10 nhiệm vụ cấp E. Và số lượng nhiệm vụ yêu cầu để lên cấp sẽ tăng lên theo cấp bậc.

Các mạo hiểm giả cũng có thể nhận QTTS vượt một cấp để thăng cấp nhanh nhưng trong trường hợp này, nếu xảy ra tai nạn thì hội sẽ không chịu trách nhiệm.

Đó là tất cả những gì tôi nhớ về hội mạo hiểm giả. Ngoài ra nơi đây còn có các chợ đen và hội lính đánh thuê nữa. Các quý tộc thường sẽ không quản lí sâu vào vùng này.

Vòng tiếp theo là nơi chúng tôi cần đến. Đây là khu tập trung những thương nhân hay nói cách khác, đây là khu vực thương mại.

Còn hai khu nữa đó là khu vực quân đội là nơi ở của những người lính và khu vực quý tộc là nơi ở của lãnh chúa và quý tộc thì tạm thời bỏ qua.

Và có một quy luật bất thành văn ở đây chính là những kẻ thuộc khu vực thấp sẽ không được đặt chân vào khu cao hơn. Muốn đi vào khu cao hơn sẽ phải có mục đích nhất định và được xác nhận bởi lính canh của từng khu vực. Nhưng những người ở khu vực cao thì ngược lại, họ có thể đi bất kỳ đâu họ muốn.

Chính vì thế mà chúng tôi bắt buộc phải đi thẳng tới khu thương mại mà không được ngó qua các khu khác.

Điều này chắc hẳn đã làm ảnh hưởng đến việc tự do trao đổi hàng hóa của lãnh địa khiến nó không thể phá đều được. Nhưng mà cũng nhờ thế mà tỉ lệ tội phạm ở khu vực cao gần như bằng không.

Ờ thì cái gì thì cũng có hai mặt của nó mà.

Khu vực thương mại này sầm uất, phát triển hơn hẳn so với hai khu ngoài cùng. Nếu mà để có thể so sánh thì tôi có thể nói rằng đối với nơi đây thì hai khu ngoài cùng chả khác gì quý tộc và nô lệ cả.

Và nơi đây thì ai ai cũng mặc đồ đẹp, diện trang sức óng ánh nên khi chúng tôi tới, những ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Ngạc nhiên có, kinh tởm có, sợ hãi có, kì thị cũng có. Tất cả đều nhìn anh em chúng tôi như những sinh vật lạ, họ né tránh chúng tôi, cho chúng tôi cái nhìn không mấy thiện cảm.

Mặc dù chúng tôi thực sự thiếu thốn nhưng đâu đến nỗi phải tỏ ra thái độ như thế chứ?

Họ liên tục bàn tán với nhau về chúng tôi rằng tại sao chúng tôi lại vào được đây, rằng thân phận của chúng tôi thấp hèn tới mức nào.

Giờ tôi cũng chả hơi đâu mà quan tâm lắm. Nhưng khi họ nhìn Mia như vậy, tôi thấy khá bực mình và khó chịu.

"Kệ họ, đi thôi em." tôi vỗ vai an ủi Mia.

"Dạ không sao, em quen rồi."

Tôi thắc mắc là tại sao Mia có thể quen được điều này. À rồi, hiểu luôn, đến tám mươi phần trăm là do dì đã buông lời nhục mạ chúng tôi khi mẹ mất nên Mia mới nói ra câu quen rồi dễ như thế.

Bỏ qua những lời bàn tán xung quanh, chúng tôi hướng thẳng tới hàng thịt phía xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top