Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 21: bắt cóc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi chỉ có thể trả cậu hai đồng bạch kim cho chỗ thịt này thôi."

"Ba đồng bạch kim đi ạ?"

"Không thể trả giá cao hơn được nữa đâu."

"Nhưng mà nó là thịt quái thú cấp A++ đấy ạ. Là loại thịt hảo hạng dù ở bất kỳ nhà hàng nào đấy ạ."

"Dù cho là thế thì tôi cũng không thể trả cậu cao hơn được."

"Nhưng chỗ này ít nhất cũng đáng giá năm đồng bạch kim cơ mà?"

"Nếu cậu có thể đem một con nguyên vẹn tới đây, tôi có thể trả cậu một triệu bạch kim nữa. Nhưng rất tiếc, chỗ thịt này của cậu tôi chỉ có thể mua với giá hai bạch kim."

Hừ, thật là quá đáng. Ép giá xuống sâu như thế thì mọi người đều ăn cám cả à?

Sự việc thật ra là thế này. Mia dẫn tôi tới một quán ăn lớn, nhìn rất sang trọng nên tôi đã mong rằng đắt khách thế này thì làm ăn chắc là phải uy tín lắm.

Ừ thì cũng uy tín thật, rất rất là uy tín đằng khác. Nhưng mà không phải với chúng tôi. Họ chỉ uy tín với những kẻ nhiều tiền, những kẻ có quyền thế thôi. Còn với những người trông có vẻ nghèo như chúng tôi thì...

Hai đồng bạch kim. Những hai đồng bạch kim luôn. Nói hai đồng bạch kim ở trái đất thì tôi thề, sang phải biết. Nhưng ở đây thì không. Đến cả kim cương đối với thế giới này cũng chẳng là gì cả thì bạch kim có nghĩa lý gì?

Vậy mà trả cho chúng tôi được tận hai đồng. À thì hai đồng này mà mang về khu số hai cũng ở trọ được tận một năm tại nơi tốt nhất đấy nhưng mà so với giá trị của con quái thú cấp A++ là quá thấp. Mà tôi đã mang đi tới một phần tám số thịt rồi.

Trả thế thà mang đi bán rẻ cho cửa hàng lụp xụp bên cạnh còn hơn. Biết đâu họ sẽ bao ăn bao ở trọn đời luôn thì sao? 

Hơ, thôi, chả mơ màng nữa, sao cũng được, dù sao thì cũng mua được những thứ cần thiết. Còn nhà thì ở trọ tạm vài bữa cũng được.

Thấy tôi lắc đầu ngao ngán thì bỗng dưng ông ta cất tiếng nói:

"Vậy bây giờ tôi có thể mua nó với giá nămbạch kim cho cậu. Và cậu phải kiếm tất cả những thứ có trong danh sách này và bán lại cho tôi, tôi sẽ mua chúng với giá gốc."

Lão ta đưa cho tôi một cuộn giấy dày cộp. Nhưng mà ôi bạn ơi, tôi đâu có ngu. Đây là hợp đồng nô lệ trá hình chứ còn gì nữa.

Tôi cá chắc rằng trong đó toàn những thứ hiếm có khó tìm, có tìm thấy thì cũng chưa chắc còn mạng mà mang về. Mà nếu không tìm được thì sẽ bị lão lấy nó làm cớ mà ép tôi thành nô lệ.

Tôi cảm thấy cực kỳ bất mãn với cái cửa hàng này rồi. Đã thế thì dẹp luôn, không buôn bán gì nữa.

"Đi thôi, Mia."

"Ơ? Vậy không bán nữa hả anh?" Mia nhìn tôi ngạc nhiên.

"Đi chỗ khác nhóc ạ."

"Ha ha ha...các ngươi sẽ chẳng bao giờ tìm được chỗ nào có giá cả tốt hơn đâu." lão già đó cười lớn và mỉa mai chúng tôi.

"Ha? Cái tôi cần là đối tác! Một nơi đáng để đầu tư."

"Ngươi sao? Đầu tư sao? Nực cười!"

Tôi và Mia rời khỏi nhà hàng bỏ lại một lão béo đang cười lớn vì câu nói nghe có vẻ như cực kỳ vô lý của tôi.

À, đấy là người ngoài sẽ nhìn vào là như thế. Nhưng mà đối với tôi, nó chẳng vô lý gì cả. Miễn là tôi muốn thì với khả năng tư duy kinh doanh ít ỏi  của trái đất mà tôi biết, tại đây tôi cũng có thể kiếm ra kha khá đủ ăn đủ mặc. Mà trước tiên thì tôi phải tìm đối tác làm ăn đã.

Bởi lẽ tôi còn chưa thể tạm trú ở nơi đây chứ đừng nói tới chuyện mở cửa hàng.

Tôi và Mia tới một nhà hàng nhỏ đối diện. Ở đây, chúng tôi được hai vợ chồng bác chủ quán chào đón rất nồng nhiệt. Theo những gì tôi thấy thì họ là những con người hiếu khách, thật thà và là những người đầu bếp siêu giỏi.

Tuy vậy chỉ vì nó không to và sang trọng như nhà hàng kia nên hầu như rất vắng khách.

Và đấy, nhìn cái hiểu luôn vấn đề. Đương nhiên là họ sẽ không đủ tiền để trả cho chúng tôi rồi.

Nhưng chẳng sao cả, đây là cơ hội để đầu tư. Khi tôi nói về chuyện muốn bán số thịt đó, họ nói rằng không đủ tiền để trả cho anh em tôi. Nhưng họ cũng rất muốn có được nó vì nó có thể là một cơ hội để nhà hàng của họ có thể chuyển mình.

Và đấy, cơ hội là đây chứ đâu, đồng ý liền. Tôi đã đồng ý giao lại số thịt đó cho họ và đương nhiên là phải có điều kiện rồi. Và một trong số đó là chúng tôi sẽ được chia lợi nhuận từ doanh thu của nhà hàng.

Điều này cũng khá là tốt khi nó không gì biến tôi thành một cổ đông cả. Nhưng cũng gò bó khi tôi phải làm mọi cách để phát triển nó nếu không muốn số tiền đó chỉ là lí thuyết.

Khi hoàn thành mọi việc, tôi và Mia đã tới khu vực của mạo hiểm giả để bán nốt số da và xương còn lại.

Thật may mắn khi chúng tôi đến đúng lúc họ đang cần những nguyên liệu tốt để làm giáp và vũ khí nên chúng tôi bán được giá khá cao.

Trên đường về, tôi cứ luôn dán mắt vào mấy cái vũ khí và các loại thuốc phép mà các cửa hàng trưng bày.

Nhưng mà phải công nhận rằng tôi bị cuốn hút bởi chúng vì suy cho cùng tôi cũng có bao giờ được nhìn thấy cái vũ khí hàng thật giá thật như thế này đâu. Cái tôi thấy toàn là vũ khí tự chế hồi còn ở đế chế.

Nhìn chúng thật tuyệt, vô vàn các loại vũ khí với những hình dáng khác nhau được bày ra trước mắt tôi như mời như gọi khiến tôi muốn được sở hữu tất cả chúng.

"Uầy, có cả katana nữa kìa, tuyệt thật đấy. Chắc lại ông Nhật Bản nào lại sang đây trước rồi chăng?" tôi lẩm bẩm.

Ý sao lại chỉ có một thanh katana nhỉ? Lại còn để như hàng chợ, hàng phế thải nữa chứ. Tại sao vậy nhỉ?

Tôi còn chẳng thèm nghĩ gì nữa mà lao vào hỏi giá. Được giá thì chốt luôn khỏi cần suy nghĩ mệt hơi.

"Anh ơi, anh làm gì thế, không phải chúng ta cần đi mua quần áo trước sao?"

"Tí đi nha em, anh chốt xong con này đã."

Thực sự là cái máu tò mò của tôi sã lên rất cao nên giờ không có gì có thể cản tôi cầm thử thanh katana nổi tiếng là tốt nhất thế giới trong lời đồn nữa.

Tôi được biết rằng tại thế giới này, tỉ lệ người sử dụng ma thuật rất hiếm so về tỉ lệ dân số nên quyền trượng là đồ hiếm nhất.

Còn những người sử dụng sức mạnh để chiến đấu thì họ thường có các xu hướng chọn vũ khí như dao, trọng kiếm, cung, thương và khiên hơn là những thanh trường kiếm hay kiếm mảnh và tốc kiếm.

Vì vậy mà tôi mua được thanh katana với giá chỉ vài đồng bạc. Một cái giá không gì tuyệt vời hơn đối với một món đồ có một không hai của cả khu mạo hiểm.

Tôi thích thú chạy ra khoe với Mia:

"Nhìn anh này, ngầu không?"

Nhưng không thấy cô bé đâu.

"Ơ? Mia? Em đâu rồi?" tôi gọi.

Không có một tiếng trả lời. Chỉ thấy mọi người xung quanh nhìn tôi một cái rồi quay đi.

"Mia? Mia đừng trốn nữa. Mia!" tôi tiếp tục gọi nhưng vẫn chưa thấy Mia trả lời.

Tôi bắt đầu hoảng loạn chạy đi tìm Mia. Liệu em ấy có thể đi đâu được nhỉ? Chắc chắn là không thể nào là tự đi một mình được, em ấy chưa bao giờ làm thế. Vậy thì em ấy chạy đi đâu?

Tôi hỏi thăm mọi người rằng họ có thấy một cô nhóc mặc quần áo rách rưới đi qua đây không. Nhưng họ hoặc là trả lời không hoặc là không trả lời nhưng tất cả đều có biểu hiện lạ, giống như họ đang sợ sệt một cái gì đó và tránh nói đến nó.

Chắc chắn đã có gì đó xảy ra. Tôi tiếp tục chạy đi lùng sục mọi ngóc ngách để tìm Mia nhưng tôi vẫn không thể nào tìm được một manh mối nào liên quan tới cô bé.

Trong khi tôi đang rất lo lắng vì không tìm thấy Mia thì một ông lão ăn mày nói hiền lành.

"Này chàng trai trẻ?"

"Cái gì???" tôi quay lại cáu gắt. "A? Cháu xin lỗi, cháu đang mải suy nghĩ quá. Thế có việc gì không ạ?"

"Cậu có thể ở lại nghe tôi..."

"Xin lỗi, cháu đang rất vội." nói rồi tôi lấy ít tiền bỏ lại rồi tiếp tục chạy đi tìm.

"Này cậu trai tốt bụng ơi, có thể cho tôi biết cậu đang tìm gì được không? Tôi tuy chỉ ngồi đây nhưng cũng biết khá nha đó." ông lão ăn xin gọi với theo.

Mà khoan, xì tốp, xì tốp hia... Nơi này có ăn xin? Ủa tưởng ăn xin không thể vào khu vực 3 trở lên? Vậy có khi ông ta biết gì đó thật. Dù biết rằng đời không như là phim nhưng cứ tìm trong vô vọng thế này cũng không phải là cách. Thôi vậy.

"Ông có thấy một bé gái tầm mười tuổi mặc quần áo rách rưới nào đi qua đây không ạ?" tôi chạy lại hỏi gấp.

"Bé gái à? Để ta nhớ coi..."

"Nhanh lên đi ạ?"

"Ta có thấy một bé gái mặc đồ rách rưới thật."

"Dạ? Đi hướng nào ạ?"

"Để ta nhớ..."

Ôi trời, nếu ông cứ câu giờ thế này thì tôi phát điên mất.

"Cô bé ấy được mấy tên cao to cõng đi qua đây thì phải."

"Dạ? Cõng? Những tên cao to?"

Tại sao lại là cõng? Bộ Mia bị sao hả? Mà có bị sao thì cũng phải nói với tôi chứ?

"Cô nhóc ấy đang ngủ mà? Nên người ta phải cõng đi thôi."

Thôi xong thật rồi. Là bắt cóc. Chết tiệt. Làm sao đây?

"Thế chúng đi hướng nào ạ?"

"Chúng đi về hướng các khu dưới rồi. Nhưng cậu ạ, cậu không nên, ngàn lần không nên đối đầu với chúng. Chúng là những kẻ đáng sợ nhất lãnh địa này."

"Cảm ơn ông rất nhiều, nhưng đó là em gái cháu!"

Không còn thời gian nữa, phải nhanh lên.

Tôi lao thẳng về phía khu vực 1. Đằng sau, tôi chỉ nghe thoang thoáng giọng ông lão ăn xin nói rằng:

"Chậc, những đứa trẻ đáng thương..."

Nghe được câu nói này, tôi lại càng lo lắng cho Mia hơn. Không, không phải thế, không thể nào có chuyện gì được. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.

Thực sự thì lúc này đây, đầu tôi rất hỗn loạn. Tôi vừa chạy vừa thét lớn:

"CHẾT TIỆT!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top