Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: manh mối & hành động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc bắt đầu xuất phát tới giờ cũng đã khá lâu rồi, tôi ước chừng là khoảng hơn một tiếng.

Với cái tốc độ ngang với vận tốc rú ga của con chiến mã được các hảo hán sử dụng mỗi khi bắt khuyển yêu thì hơn một tiếng là khá lâu rồi.

Thế mà chúng tôi vẫn chưa thoát khỏi cái cảnh nhìn đâu cũng chỉ thấy tuyết trắng. Rốt cuộc thì manh mối ở đâu? Tôi gấp gáp và sốt ruột lắm rồi.

"Báo cáo, tiếp tục tiến thẳng." cái giọng nữ quen thuộc lại vang lên.

Tôi tự hỏi tại sao lại là giọng máy móc ngầu lòi hay chí ít cũng phải là quả giọng ngầu đét của mấy anh yangho cho tôi có động lực, nếu mà khó quá thì để giọng mấy chị xinh đẹp cũng được. Thế mà cái cớ vì sao lại là quả giọng na ná review phim thế này?

Nghe tụt hết cả sự hứng thú. Không chấp nhận nổi.

"Có thể đổi! Xác nhận đổi?" cái giọng gây tụt sĩ khí đó lại vang lên.

Cơ mà đổi dc hả? Vậy thì hay! Trò này để giết thời gian cũng được. Để coi nào... Đổi!

"Xác nhận đổi giọng nam!" một giọng nam chả ra nam nữ chả ra nữ vang lên.

Ối dồi ôi, xin mầy. Cái quả giọng siêu cấp mèo méo meo mèo meo này em xin thua. Chắc quả giọng này sinh ra để tự hủy quá. Thôi thôi, đổi, đổi.

"Đã đổi thành công, ô nì chan~"

"Phụt... Khặc khặc khặc... Khụ khụ..." đậu mía nó, được phết nhở? Có cả giọng loli nè. Ùi bất ngờ thẹc, tí thì làm cụ sặc cả nước bọt luôn.

Cơ mà...méo thích! Đổi đê.

"Xác nhận... đổi...." giọng một cụ già rất chi là hiền từ vang lên.

Ôi...thôi thôi em xin... Sao lại mang cả quả giọng ông bụt huyền thoại này vào làm cố vấn cho em thế? Đổi đi, tụt cảm xúc quá.

Và sau "e nờ" lần đổi thì cuối cùng tôi phải cầu xin nó đổi sang giọng chị gú gồ cho nó quen thuộc. Ôi, tưởng có trò hay ai ngờ cảm xúc tụt không phanh thế này đây.

Cha mạ nó chứ. Cay thế nhở? Bao giờ mới tới đây? Chả nhẽ bọn chúng lại làm cái hang ổ ở xa khu bọn chúng hành sự thế à?

Nếu vậy thì chỉ có một khả năng thôi. Bọn chúng chưa đủ mạnh để bành trướng quá lớn. Từ đó có thể suy ra được rằng khả năng mà bọn chúng có kẻ chống lưng là rất thấp.

Do đó nguy cơ có kẻ đứng sau sẽ truy lùng chúng tôi nếu tôi gây ra thiệt hại khá lớn hoặc là tiêu diệt bọn chúng về cơ bản đã không còn là một vấn đề đáng lo ngại nữa.

Nhưng cũng không loại trừ khả năng trong số chúng có kẻ mạnh và có cả những kẻ rất gian xảo.

Chậc...cái tình hình này nó căng quá. Thôi cứ liều một lần đi. Dù sao thì tỉ lệ giải cứu thành công con tin là hơn 90% cơ mà. À thì cái tỉ lệ mà tôi có thể sống sót thì nó lại bù với cái tỉ lệ kia. Ha ha...

"Báo cáo, phát hiện lượng lớn năng lượng dưới dạng sống phía trước. Nhận thấy số nguồn năng lượng sống đang giảm nhanh xác nhận đang xảy ra bạo lực dưới dạng tàn sát. Đề nghị cẩn thận!!!" skill lên tiếng cảnh báo vang lên khiến tim tôi giật thót tí nữa thì rụng ra ngoài.

"Úi giời, giật cả mình. Tí thì ta ngã rồi đó." tôi cáu và quát lên. Cơ mà tàn sát sao? Cái gì tàn sát cái gì? Là bầy sói tấn công ngôi làng đó sao?

"Năng lượng đã được chuyển qua não dưới dạng cuốn phim trực tiếp. Yêu cầu kiểm tra."

"A?" Tôi giật mình thốt lên. "Cái gì đây?" một cảnh tượng kinh hoàng hiện lên trong đầu tôi.

Một khung cảnh được tái hiện cực kỳ chi tiết. Mọi cảnh vật đều hiện nên một cách rõ nét nhưng tiếc là màu sắc thì chả khác gì nhìn qua cái kính hồng ngoại cả.

Ở đó, những kẻ với ngoại hình cao to đang thẳng tay chém giết tất cả mọi người trừ trẻ con.

Chúng đốt nhà, đót mọi thứ có thể cháy để đảm bảo rằng không có kẻ nào có thể trốn được.

Chúng vơ vét lương thực, bắt tróilux trẻ và ném lên xe ngựa như những món hàng. Một cảnh tượng bạo lực, man rợ.

Bọn chúng có liên quan gì tới lũ bắt cóc kia không nhỉ? Nếu bọn chúng đã dám tàn sát vậy thì việc gì phải lén lút bắt cóc chi cho mệt.

Không, nếu chịu khó để ý thì quanh đây chỉ có ngôi làng đó thôi, còn chẳng có tường thành nữa.

Vậy thì ở đây sẽ không có được sự bảo hộ nhanh chóng của quân đội trong lãnh địa. Thông tin bị cô lập thì việc bọn chúng có tàn sát thì cũng chẳng ai biết.

Vậy thì điều tra bọn chúng trước đã chứ nhỉ. Tôi đã nhìn thấy ánh lửa sáng rực lên trước mắt.

Nhưng khi tôi tới đây thì bọn chúng cũng đã chuẩn bị đi đâu đó rồi.

Ngôi làng trước mặt chỉ còn là một nơi hỏa táng tập thể với ngọn lửa vẫn đang rực cháy nhưng lại không một chút ấm ấp mà mang lại nỗi đau đớn lạnh lẽo và cả chút oán hận của dân làng.

"Âm thầm bám theo cái xe đó!" tôi ra lệnh cho Norb rồi quay lại hướng ngôi làng.

"Tôi sẽ cứu được những đứa trẻ đó, xin hãy yên nghỉ."

Và không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, từ ngôi làng đó, những ngọn lửa gần giống hình người hiện lên, gật đầu, mỉm cười, cúi người xuống rồi biến mất.

Cứ như thể những người đã khuất hiện hồn về cảm ơn và gửi niềm hi vọng vào tôi sẽ chắc chắn cứu được lũ trẻ đó vậy.

Èo. Đừng có làm tui sợ nha. Tuy tôi không có sợ ma nhưng chơi vầy thì cũng hơi hai hãi đó.

Với lại nhìn thế nào thì cơ thể này cũng mới chỉ mười hai tuổi thôi nên đừng có hi vọng gì nhiều. Suy cho cùng thì trong số những đứa trẻ bị bắt đi thì chả mấy đứa nhỏ hơn tôi đâu.

Chiếc xe đó bỗng đột ngột đổi hướng đi về phía khu rừng. Ban đầu thì tôi nghĩ rằng có thể bọn chúng đã phát hiện ra tôi nên tôi ra lệnh cho Norb kéo dãn khoảng cách.

Nhưng sau đó chúng không hề có những chuyển động bất thường nên tôi suy đoán rằng chúng ta đang đi về sào huyệt của chúng. Rất có thể Mia đã bị mang tới đây.

Cơ mà sao lại là rừng nhỉ? Ủa mà sao tôi nghĩ tới chữ "lại" nhỉ? Mà kệ đi, thực sự thì tôi vẫn có cảm giác quen thuộc cái địa hình này hơn.

Sau một thời gian không lâu, chiếc xe dừng lại cạnh một ụ đất lớn, nhìn qua thì không khác gì một cái tổ mối khổng lồ.

Một tên xuống xe, lẩm bẩm gì đó rồi bỗng nhiên ụ đất đó phát ra ánh sáng nhẹ, rồi mở ra như một cánh cửa.

Ma thuật sao? Nhóm bắt cóc có tổ chức và lên kế hoạch tỉ mỉ sao? Nếu vậy thì trận này thật sự bất lợi rồi đây.

"Nhận thấy có năng lượng đạt cấp C++ và khoảng hai mươi cấp D++ tới C+. Cảnh báo mức độ nguy hiểm cấp B+. Xin chú ý an toàn!" giọng nói quen thuộc cảnh báo tôi.

"Quét địa hình, tìm kiếm vị trí của Mia và mức độ năng lượng cụ thể cho ta!" tôi ra lệnh.

"Báo cáo, có tổng cộng mười tám tên. Gồm mười hai D++, ba C, hai C+ và một C++" sau khi báo cáo xong, địa hình, các lối đi, vị trí cụ thể của Mia và những tên bắt cóc hiện lên trong đầu tôi và liên tục được cập nhật theo thời gian thực.

Như hack map vậy. Giờ ưu tiên hàng đầu là giải cứu con tin, cái khác thì...nếu còn sống tôi sẽ nghiên cứu sau vậy.

"Mức nguy hiểm là B+, ngươi đánh được chứ?"

"Hạ hết thì hơi tốn thời gian, giữ chân và chạy trốn thì không vấn đề."

"Được rồi, nhớ kế hoạch chứ?"

"Gây chú ý và cầm chân."

"Có gì sẽ đổi sang kế hoạch B sau. Giờ thì, lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top