Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 9

Sau ngày tỏ tình, Ngô Thế Huân liền xin nghỉ.

Tối qua, anh trai gọi điện thoại kêu cậu về nhà, nói rằng sức khỏe của bố dạo này không tốt.

Ngay đêm đó Ngô Thế Huân đã đặt vé máy bay về nhà, lúc ở trên máy bay, đầu óc Ngô Thế Huân loạn thành một đoàn, vô cùng sợ hãi khi cậu về đến nơi thì lại nghe được tin dữ. Lúc Ngô Thế Huân come out, bố cậu chỉ là mắng cậu, bảo cậu sửa đổi, cũng không đánh mà là đuổi cậu đi ra, sau đó yên lặng bảo các anh chị chăm sóc cậu.

Mẹ Ngô Thế Huân mất năm cậu mới chỉ năm, sáu tuổi. Khi còn nhỏ là bố đã đưa cậu đi học, phụ đạo cậu làm bài tập. Ngô Thế Huân tuy rằng không có tình thương của mẹ, nhưng tình thương bố dành cho thì lại nhiều hơn các anh chị nhiều.

Ngày lễ, ngày Tết Ngô Thế Huân đều gửi quà về cho bố, nhưng cậu không dám về nhà, sợ rằng bố thấy mình thì sẽ lại lên cơn đau tim, ngày cậu come out đã xảy ra một lần rồi.

Khi Ngô Thế Huân về đến nhà thì đã là ngày hôm sau.

Thần kinh căng thẳng cũng là sau khi về đến nhà mới được giãn ra, nhìn người cha già ngồi trong phòng khách, nước mắt Ngô Thế Huân lập tức rơi xuống như mưa.

Cha già nhìn thấy Ngô Thế Huân như vậy thì làm gì còn lòng dạ nào nghĩ đến phải giận con trai nữa.

Nhanh chóng bảo con ngồi xuống, luống cuống tay chân mà bảo cậu đừng khóc. Từ nhỏ Ngô Thế Huân đã thích khóc, lúc ở một mình bên ngoài thì thường xuyên phải kìm nén, lúc này ngược lại là khóc không ngừng được. Lại giống như ngày thơ ấu, bố cậu cũng cuống quýt dỗ cậu.

Khóc đến khi hai mắt sưng húp rồi Ngô Thế Huân mới dừng lại, sau đó là thút thít. "Anh trai nói sức khỏe của bố không tốt, cho nên con tưởng rằng, bố, bố sắp không qua khỏi."

"Thằng ranh con chết tiệt này, đợi lát nữa ông đây đánh chết nó." Cha già hùng hồn tuyên bố.

Đó là bởi vì anh trai Ngô Thế Huân nghe thấy cha già nhà mình nhớ con nên mới nghĩ ra cách này, gọi điện thoại cho Ngô Thế Huân . Bằng không thì với tính cách cố chấp của ông cụ và sự nhát gan của em trai mình thì hai người này có khi cả đời cũng sẽ chẳng có ai chịu bước ra bước đầu tiên.

Bố già bảo Ngô Thế Huân ở nhà ở vài ngày rồi hẵng quay lại.

Ngô Thế Huân mở di động ra mới phát hiện nó đã hết pin từ thuở nào, di động vừa sạc đủ để khởi động máy, Phác Xán Liệt đã gọi tới.

- Sao hôm nay em không đi làm?

- Em về nhà.

- Em khóc hả? Có chuyện gì sao?"

- À, không có gì, không có gì, chỉ là bởi vì được gặp lại bố, cho nên em mới khóc. - Ngô Thế Huân ngượng ngùng nói, càng về sau âm thanh càng nhỏ.

- Bao giờ em trở lại?

- Bố em bảo em ở nhà mấy ngày rồi hẵng đi.

- Anh nhớ em. - Giọng nói trầm ấm của anh truyền ra từ trong di động.

- Em cũng nhớ anh.

Lúc Ngô Thế Huân đang ăn cơm với người thân thì nhận được điện thoại của Phác Xán Liệt , nói rằng anh đang ở dưới tầng.

Ngô Thế Huân vội vã chạy xuống, thấy anh đang đứng ở hàng lang.

- Xán Liệt , sao anh lại tới đây? - Ngô Thế Huân thở hồng hộc hỏi.

- Bởi vì nhớ em đó.

Phác Xán Liệt nói lời âu yếm căn bản làm cho Ngô Thế Huân không chống đỡ nổi, đặc biệt là khi đôi mắt anh dịu dàng nhìn cậu.

Ngô Thế Huân dẫn anh lên nhà. Tất cả mọi người trên bàn cơm, bao gồm bố, anh trai, chị dâu và hai đứa cháu gái đều đang nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt phía sau lưng cậu.

- Bố, đây là bạn trai con. - Ngô Thế Huân ngượng ngùng giới thiệu anh với người nhà.

- Chào bác, con là Phác Xán Liệt . - Xán Liệt lễ phép chào bố cậu, trên tay còn cầm mấy túi thuốc bổ.

Ngô Thế Huân đặt đồ anh mang tới sang một bên, mời anh ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm.

Anh trai, chị dâu đều rất tự nhiên mà bắt chuyện với anh, bố già thì lại không nói một lời, còn thường xuyên trừng mắt nhìn anh. Ngô Thế Huân sợ Phác Xán Liệt ngại ngùng, thỉnh thoảng lại gắp thịt cho anh.

Bố cậu nhìn thấy thế thì bất mãn "hừ" một tiếng: "Chưa từng thấy con gắp đồ ăn cho ông già này bao giờ."

Ngô Thế Huân nghe vậy nhanh nhẹn gắp rau cho bố, không nhìn thấy mặt ông cụ lập tức đen sì.

( Gì vậy tiểu Bạch cửu. Anh ngây thơ hay anh có ý gì mà gắp rau cho bố anh vậy)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top