Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Quay lại điểm khởi đầu


Một vị thần thích quan sát những cuộc chiến đẫm máu và đã tạo ra một thế giới mới để chấm dứt sự buồn chán của hắn.

Chiến đấu và chém giết, ngươi sẽ nhận được phần thưởng.

Nếu ngươi lười biếng, ngươi sẽ chết.

Tên thần đó đã đặt tên cho thế giới quái dị và bắt đầu lấp đầy nó với những sinh vật hắn tạo dựng.

Xxxxxxx

"Như dự đoán, chỉ có một người được quay lại quá khứ. Chúng ta có cần bỏ phiếu không?"

Keldian, một trong bốn người đang đứng trước viên pha lê, người có trong tay quyển sách màu vàng, lẩm bẩm trong khi quan sát viên đá.

Một vật phẩm tuyệt vời được đồn rằng ẩn chứa phép thuật huyền diệu có thể dịch chuyển một người về quá khứ.

Hy vọng cuối cùng của nhân loại, những con người đã tiến vào Địa Ngục năm mươi năm trước và bỏ mạng.

Một người đàn ông đang ngồi trong góc, tay cầm một thanh trường kiếm lớn lên tiếng.

"Tôi sẽ đi. Người mạnh nhất nên làm việc này."

Keldian cười lớn với những lời đó.

"Kangtae, cậu chỉ gặp may và mạnh lên nhờ nhồi nhét nhiều vật phẩm và cổ tự thôi, tốt hơn nên là tôi."

"Keldian, tôi công nhận trí thông minh của cậu, nhưng trong rất nhiều cuộc tranh cãi cậu đã trở thành thằng hề với nó. Tôi sẽ đi."

Keldian nhìn Eres rồi phá lên cười.

"Eres, cô quá ngây thơ rồi. Hãy nghĩ đến những rắc rối ở phía dưới, cô cũng bị loại."

Ba người đang tranh cãi cùng dừng lại và nhìn về phía xa.

Thân hình vĩ đại của những con rồng đang bay với tốc độ khủng khiếp.

Trong ngôi đền chứa viên pha lê, người phụ nữ có thể nhìn thấy những chủ nhân thật sự của viên đá, Eres nói với giọng chua chát.

"Không còn thời gian để tranh cãi nữa."

Những con rồng ở đây có nghĩa rằng lực lượng mà họ dùng để kéo dài thời gian đã bị tận diệt. Nếu những người đó đã chết, vậy bốn bọn họ là những con người cuối cùng.

Loài rồng vàng là một trong những chủng tộc cai trị trong Địa Ngục.

Bọn họ không phải là đối thủ của chúng, dựa vào việc họ đã phải chật vật thế nào để đến được đây.

Eres thở dài với khuôn mặt tiếc nuối, nói về hướng người đàn ông tóc đen ngồi trong góc.

"Dù việc này hơi bất công nhưng không còn cách nào khác. Hansoo, cậu đi đi. Không ai phản đối chứ?"

Với lời đó, Kangtae và Keldian bày ra bộ mặt miễn cưỡng và cũng thở dài.

"Tôi không thể đi à? Tôi có sự tự tin là tôi sẽ làm tốt."

"..."

"Được rồi. Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Cô thật nhỏ mọn."

Kangtae trưng ra bộ mặt cực kì đáng thương.

Hansoo thở dài, khuôn mặt mệt mỏi.

"Tôi không thể dừng chiến đấu sao?"

Hansoo lắc đầu.

Năm mươi năm kể từ lúc cuộc chiến lớn xảy ra giữa các chủng tộc bị kéo vào Địa Ngục.

Những kẻ sống sót phải chiến đấu cật lực mỗi ngày trong suốt năm mươi năm.

Chỉ để sống sót.

"Tôi đã chiến đấu quá lâu rồi."

Hansoo lắc đầu.

Chết như vậy là được rồi.

Nhưng Eres lắc đầu với khuôn mặt quả quyết.

"Cậu là người phải đi."

Bốn người kể cả cô có thể đến tận đây bởi vì họ là những con người xuất sắc nhất trong bảy tỷ người.

Họ có sự tự tin sẽ làm được tốt hơn nếu họ quay trở lại quá khứ, và để làm vậy họ cần có một cơ hội khác.

Nhưng mọi người đều nhận ra trong lòng.

'Cậu ta phải là người đi.'

Những chủng tộc thống trị Địa Ngục quá mạnh và cho dù họ quay lại quá khứ họ cũng không hoàn toàn chắc chắn họ sẽ chiến thắng chúng.

Thế nhưng, dù bắt đầu muộn hơn những 20 năm, giờ đây cậu ta đã sát cánh cùng họ.

Nếu cậu ta phát triển kĩ năng độc nhất của cậu sớm hơn, không, chỉ cần năm năm sớm hơn, họ sẽ không bị đẩy lùi xa đến vậy.

Hansoo nhìn về phía ba người rồi đáp lại.

"Nói gì đi, ít nhất tôi nên nghe những lời cuối cùng từ bạn mình."

Nếu là ai khác, điều đó không quan trọng nhưng làm sao anh có thể bỏ qua những lời của họ.

Khi Hansoo nhìn họ với ánh mắt tiếc nuối, Kangtae lên tiếng trước.

"Này,nếu cậu có cơ may có được đá và trang bị của tôi, đừng ngần ngại nhận lấy và sử dụng tất cả chúng."

"Hử? Không phải tôi nên đưa cho cậu trong quá khứ à?"

Hansoo nhìn với khuôn mặt ngạc nhiên.

Vật phẩm và cổ tự của cậu ấy không thể đong đếm được, đến nỗi biệt danh của cậu ta là kẻ sáng tạo định mệnh.

Nhiều đến nỗi mà một rắc rối lớn xảy ra giữa bọn họ.

"Yea, tốt hơn là để cậu sử dụng thay vì tôi. Nếu cậu làm điều gì, hãy làm cho đúng."

Hansoo gật đầu.

"Eres, còn cô thì sao?"

"Đừng ném bỏ những người tiếp cận cậu chỉ bởi vì họ vướng víu, hãy chăm sóc họ."

"Tôi sẽ cố."

"Ô thôi nào, cậu sẽ cứu loài người đúng chứ? Hãy nghĩ việc đó tuyệt đến thế nào đi. Nghe theo lời chỉ huy đi."

"Ừm, nếu tình huống cho phép."

"Thở dài.."

Hansoo quay lưng lại với Eres, người đang thở dài và hỏi Keldian:

"Keldian, còn cậu thì sao? À ngoài ra tôi không có bất cứ tự tin nào trong việc sử dụng não mình tốt như cậu. Tôi không tin là tôi có thể thu thập hết những chiêu thức cậu sử dụng đâu."

Keldian trả lời với giọng lạnh lùng

"Không có gì nhiều. Nếu cậu quay lại quá khứ...loại bỏ hết những 'con gián' sẽ làm hại đến cuộc chiến lớn. Và tên Quân Vương Ánh Sáng, hãy giết chết hắn. Đó là yêu cầu của tôi."

Hansoo gật đầu làm Keldian mỉm cười thỏa mãn. Anh nhấc lên cuốn sách và thầm thì điều gì đó.

Ánh sáng chói lòa bắn ra từ viên pha lê bao phủ lấy Hansoo. Anh biến mất cùng với ánh sáng.

"Tôi nên nghỉ ngơi thôi."

Họ muốn đi nhưng cũng muốn nghỉ lại.

Họ thật sự không biết cảm xúc thật của mình, vì thế đã lên tiếng phòng trường hợp họ hối hận.

Vì cơ hội này là cơ hội cuối cùng.

Nhưng nó đã được quyết định khi cậu ta rời đi, họ mới rõ ràng cảm xúc chính mình.

Khi tinh thần họ đã trong trạng thái thả lỏng.

Cùng lúc họ thấy thật tồi tệ cho Hansoo.

"Hãy cẩn thận. Chúng tôi trông cậy vào cậu."

Bọn họ nhìn Hansoo biến mất với khuôn mặt đang mỉm cười trộn lẫn với niềm hối hận và sự nhẹ nhõm. Sớm thôi những đòn tấn công bằng năng lượng phóng ra từ những con rồng vàng sẽ quét qua bọn họ như một cơn bão.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top