Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Đền thờ (2)


'Mình khác với cái tên Taesoon ấy.'

Sangjin nghĩ thầm.

Taesoon đã nhận một kết cục thảm khốc do đã tỏ thái độ thù nghịch với Hansoo, tất cả chỉ vì cái bản tính kiêu căng ngu ngốc của cậu ta.

Nhưng cậu không hề có ý định trở thành kẻ thù của Hansoo.

'Chắn chắn...không muốn trở thành kẻ thù.'

Sangjin nuốt nước miếng khi nhớ lại hành động của Hansoo đêm đó đối với Taesoon và mấy tên côn đồ.

Nên cậu quyết định sẽ tiếp cận Hansoo.

Sao lại muốn trở thành kẻ thù với một người bạn cường đại như vậy?

'Tôi đã trở nên mạnh mẽ đến thế này. Cậu thấy sao?'

Sangjin cảm thấy rất tự hào với hình ảnh hiện tại của mình.

Nếu ở tình huống hoàn toàn khác thì cậu đã bị Taesoon vùi dập không ngóc đầu lên được.

Những người bạn thường theo sau Taesoon giờ đang hướng ánh mắt về phía cậu, những con người ở đây cũng vậy, kể cả những người lớn tuổi hơn.

Và cả Sunmi, người mà cậu thầm thương trộm nhớ cũng đang nhìn cậu với ánh mắt rất khác.

Cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc khi thấy mọi ánh mắt dồn lên người cậu.

'Thế giới này càng ngày càng trở nên tốt hơn rồi.'

Chỉ cần có sức mạnh bạn sẽ trở thành tâm điểm của thế giới.

Như một nhân vật chính của một thế giới giả tưởng.

'Hansoo, với sức mạnh của cậu, cậu có thể làm những kẻ bu xung quanh Mihee phải biến mất'

Những kẻ nổi tiếng chắc chắn sẽ xuất hiện trong thế giới này.

Nếu bạn trở nên mạnh hơn, bạn có thể kiếm được những người phụ nữ còn đẹp hơn cả Mihee.

Mà có Hansoo bên cạnh thì mọi việc còn dễ dàng hơn cho cậu.

Sangjin chuyển ánh mắt lo lắng về phía Hansoo.

Trong đầu cậu lời đề nghị này rất tuyệt vời.

Và nếu mọi việc theo đúng kế hoạch thì Hansoo sẽ đồng ý.

Vì Hansoo mà cậu biết là người muốn thấy được kết quả mà không phải vướng vào những thứ như là cảm xúc hay sự thương hại.

Khi nghe xong những lời đó, Hansoo bắt đầu suy nghĩ và lên tiếng.

"Tôi có thể nêu ý kiến không? Nếu mọi người làm theo cách của tôi tất cả đều sống sót. Không có bất cứ sự hy sinh nào."

"...Cậu nói cái gì?"

Mọi người ngơ ngác nhìn Hansoo khi lời nói của cậu ta rơi vào tai họ như một diễn thuyết đầy hy vọng.

Nhưng một người nhanh chóng hét lên.

"Cậu đang định nói hãy hợp sức lại và chiến đấu với thứ đó hả? Không thể đâu!"

Mọi người gật đầu.

Những đòn tấn công không phải là không hiệu quả.

Vì lúc ban đầu của đoạn phim thì 70 người đã có thể dồn ép được con quái vật.

Nhưng vấn đề xảy ra lúc sau đó.

Cái thứ đó hồi phục khi càng ăn nhiều người.

Cho dù bạn có thể sử dụng số lượng để chống lại nó thì con quái vật này cũng chẳng bao giờ biết mệt, mà mọi người còn bị nó nhai nuốt từng người từng người một.

Hansoo chỉ lắc đầu.

"Có ai nói mấy người phải chiến đấu đâu? Mấy người chỉ làm vướng chân thôi."

"...Mẹ kiếp! Vậy cậu muốn làm gì hả!? Đừng nói là cậu định chiến đấu một mình đấy?"

Một người điên tiết hét lên, và đáp lại Hansoo gật đầu.

"Đúng vậy."

Mọi người cứng họng.

'Cậu thật sự đã mạnh đến độ có thể chiến đấu lại với thứ đó sao?'

Sangjin cắn chặt răng.

Cậu không hề có sự tự tin nào dám đối mặt với con quái vật.

Kể cả lúc mà mọi người sẽ hợp sức lại.

Nhưng cậu ta lại nói là sẽ đánh nhau một mình với cái thứ đó.

'Khốn khiếp...khốn khiếp...'

Sự mặc cảm trong lòng, thứ đã được che giấu đi sau vỏ bọc tự tin mà cậu mới tạo ra, giờ đây lại dâng lên.

Hansoo nói tiếp.

"Tôi sẽ chiến đấu nhưng tình trạng hiện tại thì hơi khó khăn."

Trong khi mọi người bị lời nói của Hansoo làm cho thất vọng thì Sangjin lại cảm thấy khá hơn.

'Đúng rồi đó. Cho dù là cậu thì cũng hơi quá sức rồi.'

Nếu Hansoo yêu cầu giúp đỡ thì cậu sẽ không từ chối.

Nhưng không phải miễn phí.

Sangjin vui vẻ hỏi.

"Vậy ý cậu là chúng ta sẽ chiến đấu với một nhóm những người mạnh nhất?"

Và Hansoo trả lời trong khi làm một biểu cảm cậu đang nói cái quái gì vậy.

"Tôi nói các người chỉ làm vướng chân thôi"

Nếu trong một tình huống bình thường thì nó sẽ khác nhưng tình huống đang không được tốt lắm.

Bọn họ sẽ đều biến thành chất dinh dưỡng cho con quái vật.

Crunch

Sangjin nghiến răng.

Nói thẳng ra thì cậu vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để trở thành một phần của cuộc đi săn.

'Ờ. Có thể là mình vẫn thiếu năng lực.'

Vì cậu bắt đầu mới chỉ trong một thời gian ngắn.

Nhưng cậu đã rất chăm chỉ nên chắc chắn cậu sẽ đuổi kịp sớm thôi.

Sangjin cố nén cơn giận và hỏi lại một lần nữa.

"Vậy cậu định làm điều đó bằng cách nào?"

Hansoo đáp lại.

"Đơn giản thôi. Nếu sức mạnh và thể lực của tôi tăng lên 30 kể từ lúc này thì tôi có thể chiến đấu một chọi một với nó"

Sức mạnh và thể lực, mỗi cái tăng lên 30 điểm.

Có thể hơi quá sức nếu chỉ với chỉ số hiện tại, nhưng nếu cậu có thể tăng sức mạnh và thể lực lên 30 điểm và sử dụng giấc mơ thì cậu có thể chiến đấu với nó.

Sức mạnh và thể lực đạt được 100, tốc độ và chính xác thì ở khoảng 50.

Đó là mức tối thiểu mà Hansoo đã tính toán.

Nếu sức mạnh thấp hơn thì rất khó để xuyên thủng lớp giáp và nếu bạn thiếu thể lực thì không thể chống đỡ được đến lúc nó chết.

Chỉ số tốc độ và chính xác cần đạt đến mức đó để có thể cảm nhận được đòn tấn công và né tránh chúng.

Vì đó là sự tính toán từ kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của cậu nên không thể sai được.

Một con số đã tính cả việc sử dụng kèm với giấc mơ.

Nếu là một người khác thì chỉ số đó là chưa đủ nhưng nếu là cậu thì có thể.

Và có những người đã làm được điều đó.

'Kwang Goonju'

Thật ra thì người duy nhất phát hiện ra được điều này là Kwang Goonju.

Và cậu sẽ không biết được sự tồn tại của mảnh ghép ẩn này nếu không có Kwang Goonjun đùa cợt nói với cậu.

'À với lại đặc tính của cậu ta cũng khá phù hợp cho việc này.'

Nhưng đến cả Kwang Goonjun cũng chỉ may mắn hạ được nó khi đã rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết.

Nó không phải là thứ được đưa đến đây để bị giết chết.

Con quái vật xuất hiện ở đây với mục đích ép bọn họ chiến đấu với nhau và dâng lên vật hy sinh.

Và đó là lý do tại sao nó là một mảnh ghép ẩn. Không một ai nghĩ đến việc giết chết nó và đó là lý do tại sao nó được giấu đi.

Đến cả cậu cũng phải mất từ hai đến ba ngày mới có thể tiêu diệt được nó.

Nhưng nếu cần hai đến ba ngày, 10 hoặc 15 người sẽ phải hy sinh để kéo dài thời gian.

Còn nếu tất cả mọi người tập trung thu thập cổ tự và giúp cậu tăng cường chỉ số, cậu dám tự tin tiến vào trong đền thờ nơi có con quái vật ngu ngốc.

"Vậy tôi có một đề nghị thế này. Nếu mọi người dồn hết chỉ số cho tôi, tôi sẽ nhận nhiệm vụ giết chết con quái vật đó."

'Và nếu mình làm như vậy thì yêu cầu để đạt được miếng ghép ẩn thứ hai sẽ hoàn thành.'

Trong khi Hansoo đang suy nghĩ thì một người lên tiếng.

"Vậy 15 người sẽ được chọn để hy sinh cần đưa cậu những cổ tự đó? 60 cổ tự?"

Hansoo lắc đầu rồi trả lời.

"Không nhất thiết. Tôi không quan tâm ai đưa chúng cho tôi. Chỉ cần đủ số lượng thì tôi sẽ vào đền thờ ngay lập tức."

Mọi người nhăn mặt.

Đã bốn ngày kể từ lúc họ đến thế giới này.

Mọi người đều biết tác dụng của cổ tự, nhưng số lượng mà mỗi người có là khác nhau.

Những người yếu thì tập trung vào sức mạnh và thể lực còn những người mạnh hơn thì lại muốn tăng tốc độ và sự chính xác.

Và trong một trạng thái cân bằng kì lạ, những cổ tự được sử dụng thay cho tiền tệ.

Một cổ tự tốc độ hay chính xác có thể đổi được hai cổ tự sức mạnh hoặc thể lực.

Những người yếu cần sử dụng cổ tự đã thu thập được, kể cả chỉ là việc tăng một ít thể lực.

Vì thế những người yếu, người mà đáng lẽ sẽ được chọn để hy sinh không còn lại một chút cổ tự nào.

Nhưng những kẻ mạnh lại thừa sức mạnh nên họ lại để dành một chút.

Vì bọn họ vẫn có thể chiến đấu mà không cần hấp thụ cổ tự.

Nhưng kể cả những kẻ mạnh cũng không tích nhiều cổ tự đến vậy.

Để đáp ứng được số lượng của Hansoo thì bọn họ phải vét sạch túi.

Mọi người đều thể hiện sự lưỡng lự.

Không đưa ra cổ tự thì cũng không được.

Bởi vì nếu họ không đưa cổ tự thì đồng nghĩa việc họ muốn hy sinh 15 người.

Nhưng đưa cổ tự thì cũng không được.

Nếu những người đáng lẽ phải hy sinh đóng góp cổ tự thì không có vấn đề gì, nhưng bây giờ tình trạng không rõ ràng như vậy.

Những kẻ yếu đến nỗi sẽ trở thành vật hy sinh thì lại không có cổ tự. Nhưng cũng không có đủ thời gian để những kẻ yếu đó đi thu thập cổ tự.

Thời gian đặt ra là 1 giờ và tiếng đền thờ bị đập vỡ phát ra càng lúc càng lớn.

Vậy có nghĩa là những người có dư sức mạnh, những người mà theo lời của Sangjin không phải trở thành kẻ hy sinh lại là những người phải đóng góp số cổ tự cần thiết.

Và sau đó một người trong đám yếu hơn la lên.

Người mà sẽ được lựa chọn đầu tiên để trở thành kẻ hy sinh bởi vì anh ta quá yếu do bản thân ghét đánh nhau.

"Chết tiệt! Ai đó làm ơn thu thập cổ tự và đưa chúng cho cậu ta đi! Khốn khiếp! Không thì thực hiện bốc thăm!"

Những tiếng cười khinh bỉ vang lên.

"Một tên khốn ích kỷ"

"Mày nói gì hả?"

Người đó quay phắt về phía đó.

Nhưng người phụ nữ không hề tỏ ra sợ hãi trước ánh mắt sắc bén đang nhìn mình và đáp lại.

Dù đó là đàn ông với phụ nữ, một kẻ mà chỉ có chiều cao như hắn thì không phải là đối thủ của cô.

Cô tự tin mình có thể tiến được vào thứ hạng cao nếu bọn họ bắt đầu bầu chọn.

Khi cô đã rất cố gắng bởi vì bản thân là phụ nữ và bắt đầu với chỉ số đầy bất lợi.

"Không phải rất hiển nhiên à? Tại sao tôi phải chia sẻ cổ tự vì anh chứ? Một hay hai cổ tự không phải đã tạo ra một khác biệt rất lớn sao? Và một người như anh sẽ chết sớm thôi vậy tại sao tôi phải tin tưởng và giao phó cổ tự cho cậu ta chứ"

"Euuu..."

Người đàn ông không thể phản bác lại.

Lý do tại sao anh ta yếu là bởi vì anh ta sợ chiến đấu nên đã trốn ở phía sau.

Bốn cổ tự đồng nghĩa với 40 yêu tinh.

Anh không có sự tự tin để đi săn nhiều đến vậy.

Nếu anh phải chi trả số cổ tự đó, anh không biết mình phải mất đến bao lâu.

"Và bốc thăm là như thế nào. Anh có thể bị ném vào đó với tay chân bị bẻ gãy đấy nên đừng ở đó mà lớn lối."

"Khốn..."

Người đàn ông nghiến răng nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn bởi vì thanh phác đao trong tay cô ấy trông thật nguy hiểm.

Nhưng nếu dừng lại ở đây cũng đồng nghĩa với việc bị đưa đến đền thờ.

Vì thế người đàn ông lại gào lên lần nữa.

"Vậy ý cô là những người yếu hơn nên đi chết đi à? Cái quái gì ở đây vậy! Chết tiệt! Không phải mấy người đều lớn lên ở một thế giới dân chủ sao?"

Và người phụ nữ lập tức đáp lại.

"Dân chủ thật tốt. Vậy hãy bầu theo số đông đi"

"Cái gì?"

"Luật số đông. Chúng ta sẽ bỏ phiếu. Giữa những người muốn ngăn chặn nó bởi việc chia sẻ cổ tự và một bên muốn chọn người phải hy sinh. Dĩ nhiên đây là một cuộc bỏ phiếu kín, như sự dân chủ mà anh rất yêu mến"

"Kuue..."

"Làm thế này là nể mặt anh lắm rồi đấy. Nói thẳng ra thì mấy người có thể làm gì nếu tôi bẻ chân tay và ném năm người các anh vào trong đó?"

Đa số mọi người đều gật đầu.

Bọn họ không nói ra bởi vì mặc cảm tội lỗi nhưng những cái gật đầu ấy đều có nghĩa rằng họ đồng ý.

"Aaaa..."

Vẻ mặt người đàn ông thể hiện sự tuyệt vọng.

Khi có thể thấy rõ được kết quả nếu bọn họ bỏ phiếu.

Ý kiến của đám người yếu dù không thể thấy được rõ ràng nhưng cũng đoán được đôi chút.

Khoảng hai mươi người biết được họ yếu và phản đối lại nhưng bốn mươi người còn lại thì sẽ đồng ý.

Và đây là cuộc bỏ phiếu kín nên họ không bị ảnh hưởng bởi mặc cảm tội lỗi.

Người đàn ông vội vã nhìn về phía Hansoo và lớn tiếng nói.

"Cậu! Cậu không thể giành lấy cổ tự từ những người này à?"

Hansoo lắc đầu.

Cậu không tranh cướp cổ tự. Vì nó là kết quả cố gắng của mỗi người.

Nó cũng là một luật lệ của cuộc đại hợp nhất.

Bởi vì nó cũng giống như việc bạn cướp đoạt tiền lương của một người ở giữa phố chỉ bởi vì mình có sức mạnh.

"Nếu không...vậy cậu có thể giết vài người và thu thập cổ tự đúng chứ! Nếu giết năm hay mười người mạnh thì số lượng cổ tự mà cậu cần sẽ xuất hiện!"

Hansoo gật đầu.

Giết một người mạnh sẽ xuất hiện nhiều cổ tự hơn kẻ yếu.

Nếu là những người yếu, cậu phải giết khoảng mười lăm người, còn nếu kẻ mạnh thì cậu chỉ cần mười hoặc ít hơn để thu thập đủ số lượng sáu mươi đã định ra.

"À. Đúng vậy."

Và người đàn ông la lên đầy chờ mong.

"Vậy cậu có thể giết đám này và chiến đấu bằng những cổ tự rớt ra không? Sẽ tốt hơn mười người chết thay vì mười lăm...aaaaaaaaaa!"

"Tên chó chết tiệt này!"

Một trong những người xung quanh nghe thấy thế và nổi điên làm ông ta phải đá người đàn ông đang nói.

Người này chắc chắn là một trong mười người mạnh nhất.

Ông ta cảm thấy lo lắng khi nghe những lời đang tuôn ra.

Ông ta đã chứng kiến cách mà Hansoo chiến đấu trong ngày đầu tiên.

Nếu Hansoo quyết định chặt đầu những người mạnh nhất, hấp thụ cổ tự và tiến vào trong đền thờ, không một ai có thể cản cậu lại.

Bọn họ cũng đã mạnh lên nhưng đó không phải là thứ có thể so sánh chỉ với số lượng cổ tự.

Khởi đầu giữa hai bên đã khác nhau rồi.

Một con heo có được thêm cơ bắp và tốc độ cũng không thể chiến đấu lại với một con hổ có cùng kích cỡ.

Và cái con hổ đó còn có thể to lớn và nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Vì nó đã hấp thụ rất nhiều cổ tự kể từ lúc đó.

Nếu thằng cha Hansoo này quyết định thực hiện một phương pháp vớ vẩn như kiểu <Ờ. Giết mười người sẽ tốt hơn mười lăm> vậy tất cả bọn họ đều sẽ chết.

Ông ta đang nhàn nhã nghe cuộc tranh cãi bởi vì nó đang nghiêng về phía người phụ nữ, nhưng nếu mọi chuyện đi theo chiều hướng này thì ông sẽ tiêu đời.

Và khi ông ta nhìn xung quanh thì thấy mọi người đang chụm đầu bàn tán.

Và sau đó mọi người bắt đầu la lên.

"Chết tiệt! Cứ ném mười lăm người yếu nhất vào đi!"

"Mày nói bọn tao cứ đi chết đi à! Tốt hơn nên để mười người mạnh nhất chết đi!"

"Cái quần què gì vậy! Nếu vậy cứ giết những người tầm trung và lấy cổ tự của họ! Mấy người sẽ cần đến sự trợ giúp của bọn tôi khi thoát ra khỏi đây đấy! Sẽ không cần đến mười lăm nếu giết những người ở khúc giữa!"

Hansoo thở dài khi nhìn cảnh hỗn loạn xung quanh.

Bởi vì cậu biết điều này sẽ xảy ra.

Mặt trăng. Đền thờ.

Không có thời gian để thích ứng vì môi trường cứ thay đổi liên tục.

Và bởi vì bọn họ không thể thích ứng nên họ sẽ không nhượng bộ dù chỉ một bước.

Nó sẽ khác nếu họ biết có một vùng đất bằng phẳng đằng sau họ, nhưng trong tình huống này nơi mà họ không thể thấy được đằng sau, họ có thể rơi xuống một vực sâu và chết nếu họ nhượng bộ.

'Mình cần phải kiểm soát tình trạng tắc nghẽn này'

Hansoo, người đã hy vọng việc này sẽ được mọi người tự giải quyết cuối cùng lên tiếng.

"Yên lặng"

Mọi người lập tức ngậm miệng và đứng thẳng người khi lời nói rời khỏi miệng Hansoo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top