Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Tòa Tháp (2)

Hansoo sau khi Sangjin rời đi lại quay nhìn tòa tháp ở phía xa và chìm vào suy tư.
Có thể thấy mình phải chơi trò trốn tìm rồi. Hắn ta là một tài năng thật sự.’
Hansoo tặc lưỡi.
Bởi vì thiết kế của tòa tháp rất đặc biệt nên bọn họ có thể lựa chọn.
Di chuyển với một nhóm nhỏ hay một số lượng lớn.
Và độ khó phù hợp cùng với phần thưởng nhận được sẽ được phân bổ theo những lựa chọn đó.
Những bang hội bình thường sẽ cố gắng tập hợp hết sức mạnh của họ.
Vì từ đó đến nay bọn họ đã làm vậy để bảo đảm an toàn.
Nhưng tên này thì lại khác.
<Sẽ không có đủ thời gian để giết hết tất cả mọi người khi di chuyển bằng một nhóm lớn. Tách ra và hành động với mục tiêu 1 người giết 10 người. Kiểm soát cơ hội dành cho 10 người và lấy những cổ tự từ mấy cái xác.>
Với suy nghĩ như vậy hắn tách thành viên bang và trộn lẫn bọn chúng với những nhà thám hiểm khác.
Một cách khả thi khi hắn tin tưởng vào khả năng của từng thành viên, và ngoài ra bọn chúng cũng có thể liên lạc với nhau dù cho có ở đâu trong tòa tháp.
Nếu di chuyển theo nhóm lớn thì sẽ rất bắt mắt. Nhưng nếu di chuyển với một nhóm nhỏ thì có thể đóng giả thành những nhà thám hiểm bình thường giữa mọi người và giải quyết bọn họ trong thời khắc quyết định.
Số người chết dưới tay những biệt đội sát thủ của Chúa Tể Bóng Tối Điên Loạn đã vượt qua con số một ngàn trong quá khứ. Và đám giết người này đã thu thập vật phẩm cùng cổ tự của gần 1000 người, đạt đến một mức độ mà bọn chúng có thể tự do chém giết người khác mà không một ai có thể làm gì.
Vì bọn chúng đều tách ra nên cậu phải tìm và giết chúng từng người một khi leo lên.
Không cần phải lo lắng vẻ bên ngoài khi cậu đã thay đổi hình dạng cơ thể. Nhưng cậu không làm vậy chỉ để giết những kẻ thám hiểm bình thường và biến chúng thành cổ tự.
Cậu thay đổi để có thể tiếp cận Chúa Tể Bóng Tối Điên Loạn càng gần càng tốt, người biết về vẻ bên ngoài của cậu, rồi cắt cổ hắn chỉ bằng một đòn.
‘Cũng không cần nhiều thời gian lắm.’
Hansoo nghĩ đến đó rồi bật cười lạnh lẽo trong khi chậm rãi tiến về tòa tháp.
Sau một chặng đường dài những người trong Tòa Tháp chào đón Hansoo.
“Một người mới đã tới. Tôi tên Suhan. Còn cậu?”
Hansoo ngẩn ra sau câu nói của người đàn ông đang đứng trước mặt cậu.
A. Mình phải chọn một cái tên.’
Vì cậu đang là một người khác nên cậu phải chọn ra một cái tên khác.
Và vì cậu không còn là Kang Hansoo nữa.
Hansoo mỉm cười và nói ra tên mình.
“Tên tôi là…”
----
“Đó là Tòa Tháp…”
Chulman nhăn lại mày khi nhìn tòa tháp khổng lồ ở phía xa.
Để đến được đây đã phải trải qua khó khăn nhường nào.
Chulman cẩn thận nhìn xung quanh khi anh di chuyển.
Và cùng lúc anh liếc nhìn tòa tháp khổng lồ ở trước mắt anh.
Tòa Tháp.
Có rất nhiều cửa xuất hiện ở mọi hướng nhưng cũng không có nhiều khác biệt.
‘…Mình chỉ cần vào trong đó thôi nhỉ?’
Chulman chọn một cái và cẩn thận bước vào trong.
Đường đi khá dài và phù hợp cho một tòa tháp khổng lồ như vậy.
Khi anh đang đi men theo thông đạo thì một sảnh tròn lớn xuất hiện.
‘…Đây là?’
Chulman theo bản năng kiểm tra xung quanh.
Hàng trăm cánh cổng bao phủ quanh sảnh và vài cái đã đóng.
Và trên những cánh cổng có nhiều số khác nhau.
Có cái ghi số 1, có cái khác thì 50.
Có cái lớn còn ghi 80.
Sự giống nhau giữa chúng là phía sau cánh cửa không phải một thông đạo mà lại là một căn phòng nhỏ.
Cái gì đây…
Nhưng đó không phải là thứ nổi bật.
Có một nhóm người đã tập hợp lại trong một góc.
‘9 người.’
Chỉ có 9 người nhưng anh không thể thả lỏng.
Trong khi Chulman vẫn trong trạng thái cảnh giác một người đứng đầu đã nhìn qua và nói với anh.
“Đừng lo lắng. Chúng tôi cũng mới gặp nhau lần đầu ở đây.”
“…?”
Những người khác không hề giảm đề phòng nhưng sự tò mò đều dâng lên sau khi nghe vậy.
Có lý do gì để 9 người xa lạ thành một nhóm.
Và việc mà 9 người được trộn lẫn thành một nhóm đã là lạ rồi.
“Tại sao mọi người lại tập hợp lại?”
Người đàn ông đứng trước mặt Chulman, Suhan, trả lời.
“Tôi tên là Suhan, à…khi anh đi một mình thì tôi cũng đoán được một chút. Ở đây không có ai anh tin tưởng đúng chứ?”
Chulman nhăn mặt khi nghe vậy.
Đúng vậy.
Anh đã cảm thấy như vậy khi đến những hòn đảo khác.
Thật sự không có một ai để làm anh tin tưởng.
Không, cái con tiên chết tiệt đó đã đảm bảo sẽ như vậy.
Anh không hận nó.
Bọn họ chỉ có một mạng, ai trên thế giới này sẽ từ bỏ sinh mạng bản thân cho người khác chứ.
Và anh cũng là một kẻ như vậy.
Suhan mỉm cười khi nhìn Chulman.
“Nhưng chúng ta phải làm sao đây. Cho dù thế nào chúng ta cũng phải tạo thành nhóm. Anh là người thứ mười. Nó nói chúng tôi cần thêm 1 người nữa.”
“?”
Trong khi Chulman làm một biểu cảm bối rối thì tiên xuất hiện.
“Ta chào mừng mọi người đến tòa tháp. Ha ha. Đây là vùng đất của những cơ hội. Dĩ nhiên là nơi nào trong khu vực hướng dẫn cũng như vậy nhưng ở đây còn nhiều hơn nữa.”
Và ngay lúc đó một bản đồ nhỏ xuất hiện trong tay Chulman.
‘Đây là…’
Thông tin về hàng trăm cánh cửa được viết trên đấy.
<Phòng 2 người: Vương miện Arnan, Dược liệu của Kokulka> (Đóng)

<Phòng 9 người: Áo Choàng Bảy Sọc, Búp Bê Của Karun…> (Đóng)
<Phòng 10 người: Móc Sắc Của Roropin, Vòng Tay Của Kiladerape…>

<Phòng 47 người: Thiết Bị Phụ Trợ Của Kelpin, Thanh Kiếm Của Akin,...>

<Phòng 80 người: Cơn Thịnh Nộ của Thần, Kiếm Sét…> (Đóng)
<Phòng 80 người: Thanh kiếm của Vua…> (Đóng)
Bằng cách nhấn vào nó anh có thể đọc được nội dung của từng lựa chọn.
‘…Thánh Kiếm của Vua, Cơn Thịnh Nộ của Thần? Bọn chúng còn cho những thứ này? Không phải là hơi quá sao.’
Trong khi Chulman cảm thấy choáng ngợp thì tiên mỉm cười nói.
“Đây là một lời khuyên chân thành cho mọi người. Mọi người thấy một nhóm lớn người di chuyển ở hòn đảo bên dưới đúng chứ?”
Chulman gật đầu.
‘Chết tiệt…cái này vượt quá khả năng rồi. Bọn mày muốn chúng ta chống lại đám đó bằng cách nào.’
Chủ Bang.
Sức mạnh tâm trí chính nó đã tuyệt vời rồi, nhưng khả năng của nó còn vượt trội hơn nữa.
50 đến 100 người di chuyển thành một nhóm, làm sao bọn này hy vọng họ có thể thắng chứ.
Anh đã đi qua hai hòn đảo trước khi đến đây và một trong số đó có một Chúa Tể trên đảo.
Đó là một hòn đảo có thể chứa 100 người. Nhưng trong suốt thời gian anh ở đó hòn đảo gần như nằm dưới quyền kiểm soát của Chúa Tể, kẻ điều khiển 50 người.
“Ta đã quan sát từ phía trên nhưng phù. Sao những người di chuyển một mình có thể sống một cuộc sống đau khổ đến thế? Vì thế chúng ta đã chuẩn bị điều này cho mọi người. Với việc này mọi người sẽ không bị bất lợi bởi vì thiếu nhân lực đúng chứ?”
Anh đã hiểu ra.
Phòng 2 người và Phòng ba người nghĩa là gì.
Một trò chơi có thể chơi với số lượng 2 người, một trò chơi với số lượng 3 người.
Rõ ràng…nếu làm như vậy thì tình huống phải chiến đấu chống lại bang hội giảm đi đáng kể.’
Có thể thấy những phòng lớn như Phòng 80 người sẽ là phòng mà bang hội nhắm tới.
Vì nó rất nguy hiểm nhưng đổi lại là những phần thưởng cực kì tuyệt vời.
Phòng 2 người và Phòng 3 người đều đã đóng do những người đến sớm, nhưng phòng 10 người vẫn còn.
Vậy đây là ý của họ khi nói họ đang đợi mình.’
Họ muốn vào Phòng 10 người nhưng không thể vì thiếu 1.
Nhưng Chulman nhìn tiên với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Những con ruồi này đang thân thiện á?’
Sao chúng có thể chứ.
Nhưng ngay lúc đó anh nghe Suhan gọi anh.
“Có suy nghĩ về nó cũng không có ý nghĩa gì đâu. Vì phòng có số lượng người cần thấp nhất bây giờ là Phòng 10 người.”
“…”
Và như thể những người đến trước đều có cùng suy nghĩ, những Phòng 2 người đến Phòng 9 người đều đã đóng.
‘À...Với thời gian ngắn như vậy để tập hợp và có thể tiến vào thì chúng sẽ được lấp đầy sớm.’
Anh chỉ có một mình.
Phòng 10 người sẽ đỡ áp lực nhất.
Nếu anh bỏ lỡ cơ hội này và phải vào Phòng 11 người với những nhóm 3-4 người thì sẽ rất khó cho anh.
‘Không thể nào tiên không đặt một bẫy nào đấy.’
Chulman gật đầu và đi vào căn phòng có số <10> viết trên cánh cổng cùng với chín người còn lại.
Khi 10 người bước vào căn phòng cánh cửa phát ra những tiếng răng rắc khi đóng lại.
Kuguguguuung.
Và sau đó căn phòng nhỏ với 10 người dịch chuyển mạnh mẽ như muốn lún sâu vào tòa tháp.
--
Kyaaaaak!
Kudududk.
Chulman cắt phăng đầu của một con quái thú đang lao tới anh.
Con quái thú với hình dạng một con kiến đỏ rớt ra một cổ tự sau khi bị chém đứt đầu bằng thanh trường kiếm đen của Chulman.
‘Để xem nào. Không phải anh ta đã nói là chúng ta nên giữ đồ vật rớt ra từ bất cứ gì chúng ta tự giết chết sao?’
Anh không hề để mất cảnh giác 9 người còn lại trong khi đi săn.
Và cùng lúc đó anh cũng quan sát bọn họ.
Đầu tiên…mấy người này cũng biết hành động như một đội đấy chứ.’
Có thể bọn họ đều cẩn trọng lẫn nhau nên đã quyết định đây không phải là lúc chiến đấu với nhau. Một luật rõ ràng đã được thiết lập giữa 10 người.
Hai luật cơ bản, họ phải xông lên phía trước chiến đấu và phân chia cổ tự và vật phẩm tùy vào cống hiến của từng người.
Như mình dự đoán…có sự khác biệt giữa cấp bậc từng người.’
Ba người, hai người đàn ông trong đó có Suhan và một người phụ nữ thật sự mạnh.
Khi có thể thấy 7 người khác không thể đánh bại họ.
Người tên Youngjae cũng mạnh…’
Bốn người bao gồm cả anh có cấp bậc khá ổn.
Có ba người yếu hơn anh.
Thật may không có ai muốn chiếm quyền kiểm soát bởi vì họ mạnh…và những người phụ nữ cũng chiến đấu tốt.’
Là phụ nữ không có nghĩa là họ yếu.
Không, có thể cảm nhận được sự hiểm độc tỏa ra từ họ trong mỗi lần vung dao và thể hiện được họ đã nỗ lực thế nào để đến nơi này.
Nhưng có một suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu Chulman.
‘…Nó quá đơn giản.’
Dĩ nhiên là anh không có ý rằng độ khó không cao.
Nếu nó dễ thì bọn họ đã không mất nguyên một ngày để đến được đây.
Đúng như cái tên Phòng 10 người, độ khó được thiết lập để 10 người phải hành động cùng nhau để có thể giải quyết nó.
Sẽ khó đối với họ nếu họ chỉ có 8 hay 9 người.
Độ khó đóng một vai trò lớn khi mà bọn họ phải tuân theo luật trong khi di chuyển.
Nó sẽ rất khó hay rất dễ dựa vào mối quan hệ giữa mỗi người, và nó có thể tệ hơn nhiều so với lúc này.
Vì có thể một người có suy nghĩ khác trong thời điểm nguy cấp hoặc đang thoải mái.
Nhưng bởi vì như vậy bọn họ cảm thấy thoải mái hơn nữa.
‘Tiên không gài thứ gì chứ?’
Trong khi Chulman đang ngạc nhiên thì Suhan vung thanh kiếm và vui vẻ la lên.
“Hình như mười người chúng ta đều có thể sống sót đấy nhỉ? Hãy giữ vững!”
Chulman gật đầu khi nghe vậy.
‘Ừ. Hãy tập trung di chuyển về phía trước đã.’
Trong đám bọn họ có ai mà thích thú giết chóc và cướp bóc.
Nếu bọn họ có thể tập hợp sức mạnh thì như thế này là tốt nhất.
Ai cũng sẽ trở nên hăng hái khi mạng sống bị nguy hiểm.
Và ai cũng có tình huống riêng của mình.
Như anh.
‘Chết tiệt…Mình không biết là mình có thể tìm ra Suhee hay không.’
Chulman nghiến chặt răng.
Anh phải sống và tìm thấy con gái anh, người đã bị tách khỏi anh trong cuộc chiến giành giật vé.
Con gái Suhee và anh, hai người không đủ mạnh để thu thập được 3 tấm vé. Vì thế bọn họ đã phải tìm một thành viên bất kì và đi lên với ba tấm vé.
Khi hai người có thể bị mất vé và bỏ mạng nếu ở lại lâu lơn.
Đã qua một tháng kể từ lúc anh và Suhee bị tách ra.
Tâm trạng lo lắng càng ngày càng dâng lên trong anh nhưng anh không thể làm được gì.
Anh chỉ có thể điên cuồng tìm kiếm.
Sau khi điên cuồng chém giết, đích đến cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt họ.
Một địa điểm hoàn toàn khác biệt so sánh với môi trường như rừng rậm xung quanh.
Chulman thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta có vẻ gần tới nơi rồi nhỉ, ông già.”
Chulman nhìn qua bên cạnh nơi giọng nói phát ra.
Một cô gái vẫn tiếp tục vung thanh kiếm cạnh anh.
Một trong ba người yếu nhất.
‘Hình như cô bé nói mình tên Minhee. Hô…Suhee hình như cũng bằng này tuổi.’
Chulman thở dài.
Vì những suy nghĩ về Suhee lại xuất hiện trong đầu anh khi nhìn cô bé.
“Ừ. Nhưng thật tốt khi những kẻ xấu xa không xuất hiện ở đây.”
Minhee lắc đầu và nói.
“Ông không thể nói chỉ bằng việc quan sát từ bên ngoài đâu.”
“…”
Chulman nghiến răng.
Đúng như lời cô bé nói.
Có thể có ai đó đang tìm kiếm một thời điểm quyết định.
‘Và…nó sẽ kết thúc như thế này không?’
Có thể không ai là kẻ độc ác.
Nhưng khi tình huống thay đổi, những người biến ác cũng không phải là chuyện gì lớn.
Chulman, người đang trầm tư suy nghĩ, giật mình khi nhìn lại địa điểm mà họ vừa tới.
‘…Không chỉ có một cửa.’
Số lượng đang xuất hiện trước mắt họ không chỉ có một.
Chính xác 10 cửa cho 10 người.
‘Không tốt chút nào.’
Chulman và mọi người đều trở nên nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top