Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Ga tàu Gangnam (3)


"Đợi chút!"

"Cái gì vậy?"

Taesoon cáu gắt hỏi. Cậu đang cảm thấy bực mình bởi tốc độ chậm chạp của Hansoo do việc cậu ta kiểm tra tường và sàn một cách cẩn thận.

Hansoo ngó lơ Taesoon và tìm kiếm xung quanh.

Quái vật cũng là những sinh vật sống.

Chúng cũng bị lôi theo cùng với họ vào thế giới này, nhưng thói quen sinh hoạt và tập tính đánh dấu lãnh thổ vẫn có.

Khi Hansoo kiểm tra dưới sàn, cậu phát hiện một dấu vết nhìn như thể có thứ gì đó đã trườn qua.

Trong khu vực hướng dẫn, quái vật mà kéo lê cơ thể của chúng có 17 chủng loại.

Cộng thêm chất nhầy thì có thể giảm xuống còn ba chủng loại.

Không phải là Ốc Sên Đen. Trong không khí không có mùi tanh chua và dấu vết đánh dấu chỉ có ở trên sàn. Nếu là ốc sên đen thì trên tường cũng sẽ có.

Cũng không phải Xác Sống Cắt Khúc. Vì nếu vậy dấu vết trên sàn một nửa sẽ là chất nhầy, nửa còn lại là ruột.

Chỉ còn lại một.

'Địa Ngân Ngư?'

Địa Nhân Ngư.

Nó giống như một biệt danh.

Thân trên có hình người và nửa dưới là sâu, có thể nói chúng nhìn như một người cá bị mắc cạn trên bờ.

Phải kéo lê cơ thể nặng nề bằng tay nên sức mạnh của cánh tay đã được tăng cường và chất độc gây tê bắn ra từ phần dưới cũng rất nguy hiểm.

Phần dưới cơ thể rất nặng và tốc độ kéo lê cơ thể chỉ nhanh hơn đi bộ một chút, nhưng nếu bạn không trong tư thế sẵn sàng và bị trúng chất độc gây tê, bạn sẽ được trải nghiệm cơ thể của chính mình bị xẻ làm đôi bởi chúng.

Mặt Hansoo nhăn lại sau khi đánh giá tình hình.

'Khu vực hướng dẫn này rơi vào khu có độ khó cao.'

Nếu quái vật mỗi khu vực hướng dẫn đều khác nhau thì dẫn theo đó là độ khó sẽ khác nhau.

Chúng không phải là đối thủ không thể thắng, mà sẽ rất rắc rối để giải quyết.

Yêu tinh và Sâu xanh giống nhau trong khả năng về thể chất và không tệ lắm nếu đối đầu trực diện, nhưng hậu quả sẽ khủng khiếp nếu bạn không biết rõ về chúng.

Và bởi vì đây là những ngày đầu của người thám hiểm mới, không biết là điều hiển nhiên.

Khi cậu mới đến đây, thời gian hướng dẫn kết thúc trước khi cậu có thể đến được ga tàu vì thế cậu cũng không biết rằng nó đầy với những con quái rắc rối.

'Mình đoán là nên chuẩn bị kĩ hơn một chút.'

Hansoo dừng lại và hướng về phía cửa hàng tiện lợi.

Ba người theo phía sau bắt đầu thì thầm.

"...Chắc lại là sức mạnh tâm linh."

"Mấy người cũng tới giúp đi."

Hansoo quay lại, thu thập tất cả chai rượu Soju, dốc ngược chúng xuống đất và bắt đầu đổ hết rượu đi.

Gluglugluglug

'Bọn họ nói nó sẽ ở đây...nhưng sao cũng lại có thứ như thế này chứ.'

Cậu cũng đã nghe từ mấy người trong đội mà cậu cùng lập kế hoạch nhưng khi thấy dung môi pha sơn ở góc cửa hàng Hansoo phải nhếch miệng và bật cười. (Note: Dung môi pha sơn rất dễ cháy nổ)

Sau khi làm rỗng mấy chai Soju, cậu đổ đầy nó bằng dung môi pha sơn.

'Không có dầu diesel.'

Thay bằng loại rẻ hơn vậy. Hansoo đổ vào ít dầu mè và bịt lại bằng giấy ăn.

"...Cậu học cách làm Cocktail Molotov ở đâu vậy?"

"Nếu mấy người sống ở Hàn Quốc thì ít nhất cũng phải biết cái này. Chúng ta phải làm nó càng nhiều càng tốt."

Khi cả bốn người cùng làm, hoàn thành chúng rất nhanh.

Hansoo lấy mấy cái bật lửa trên kệ, đưa mỗi người một cái sau đó tập hợp những bom xăng vào hai cái túi đeo và nói với ba người.

"Một người sẽ ném bom xăng và ba người sẽ chiến đấu. Sẽ chia cổ tự ít hơn cho người lựa chọn vị trí an toàn ở phía sau. Ai nào?"

Taesoon sau khi nghe việc phân chia cổ tự thì im lặng không lên tiếng nhưng Sangjin và Mihee từ từ giơ tay.

Hansoo nhìn hai người rồi nói.

"Hai người tự thỏa thuận ai sẽ ném đi."

Sangjin nhíu mày, nhưng cậu không thể tranh giành với người đẹp nên định hạ tay xuống.

Khi Mihee chuẩn bị thở dài nhẹ nhõm Hansoo lại bổ sung thêm.

"Tôi phải nói thêm, từ bây giờ mọi thứ sẽ trở nên khó khăn. Một cách dễ hiểu là từ bây giờ trong khi chiến đấu chúng ta sẽ chia sẻ một cách cẩn thận hơn."

Với lời đó, Sangjin người đang chuẩn bị hạ tay xuống đột ngột dừng lại làm Mihee nhìn Hansoo bằng khuôn mặt giận dỗi.

Mihee nhìn Sangjin với khuôn mặt cầu xin nhưng đành bỏ cuộc khi thấy Sangjin không chịu nhượng bộ.

"Hãy chọn hình thức luân phiên."

"...Được."

Sangjin suy nghĩ một lúc nhưng vì cậu không muốn tranh cãi về nó cậu đã chọn đồng ý.

Có thể thấy rằng nếu đi theo Hansoo sẽ có điều tuyệt vời xảy ra. Cậu muốn là một phần trong đó.

'Và cậu ta cũng khá công bằng vì thế...'

Nếu mình trợ giúp, họ có vứt bỏ mình không?

Cậu ta cũng có nói nó sẽ nguy hiểm nhưng cậu cũng có thể dễ dàng chạy đi khi ở vị trí là người ném bom xăng trong trường hợp nguy hiểm.

Sangjin nuốt nước bọt, chầm chậm tiến vào bóng tối.

............................

Kuduk

"Aaa! Ném đi! Ném về phía này!"

Taesoon hét lên, thấy con quái vật đang bò về phía cậu.

Chất độc của Hansoo rất mạnh.

Cho dù chỉ là một vết xước nó vẫn sẽ di chuyển và tấn công cả cơ thể.

Rất xứng đáng với những cổ tự phải trả.

Nhưng rắc rối lại từ một việc khác.

Trong lúc hăng say chiến đấu, chất độc tê liệt đã thấm vào chân cậu ta.

Taeson đã bị bắn vào một chân làm cậu không thể di chuyển tự do được.

'Chết tiệt! Mình vẫn bị trúng đòn mặc dù đã biết trước về nó!'

Mặc cho Hansoo đã dẫn đầu để chỉ cách chiến đấu với con quái vật nhưng trước cử động buồn cười của nó, cậu đã bất cẩn.

Thật may là chỗ trúng độc không bị tan chảy hoặc biến đổi nhưng chỉ cần nhìn những con đó duỗi ra nhưng cái tay dài và bò tới cũng đủ làm cậu sởn tóc gáy.

Bọn chúng, dù trước đó trông thật chậm chạp, giờ đây như những tử thần đang tiến tới.

"Aaaa..."

Sangjin dò dẫm xung quanh, suýt thất bại trong việc đốt lên và ném bom về phía đám Địa Nhân Ngư đang tụ tập lại.

Chuuuuung!

Khi bom xăng nổ, lửa văng khắp nơi.

Kudududuk

Ngay lúc đó Hansoo chạy vào giữa đám Địa Nhân Ngư và chém vào đầu chúng.

Dù cho phần cạnh đã mất đi độ sắc bén nhưng nếu chém thanh phác đao bằng sức mạnh đã được tăng cường, không có vấn đề gì để cắt qua da thịt.

Một chém một mạng.

Mà thật ra cũng không quan trọng nếu chúng không chết bởi một nhát chém.

Chất độc trên lưỡi dao tấn công vào dây thần cũng đủ làm chúng điên loạn vì đau đớn.

Những Địa Nhân Ngư vẫn tiếp tục phun ra chất độc gây tê liệt và vung những cánh tay nhưng Hansoo đã kịp né tránh gần như tất cả, phần còn lại cậu chặn lại bằng da yêu tinh.

'Thằng này có mắt sau đầu hay sao vậy?'

Taesoon lứu lưỡi trong lúc quan sát Hansoo.

Khi Hansoo đã giải quyết xong và toàn bộ đám quái biến mất, bọn họ cuối cùng thả người xuống đất như thể mọi căng thẳng được giải phóng.

"Ha...hahh"

"Nghỉ một lát rồi thấp thụ cổ tự."

Taesoon kéo cái cơ thể mệt mỏi về phía Hansoo, người đang phân chia những những cổ tự.

Ban đầu cậu còn nghi ngờ rằng cậu ta sẽ lừa gạt bọn họ, nhưng sau khi thấy chúng được chia ra một cách chính xác thì lo lắng trong cậu biến mất.

Như thể cậu ta đã dõi theo cuộc chiến từ đầu đến cuối, cậu ta biết chính xác một người giết được bao nhiêu và mức độ đóng góp.

'Khốn khiếp, từng này chẳng ăn thua gì.'

Sau khi bị dính độc tê liệt, cậu phải chiến đấu trong khi tha lôi một cái chân nên số lượng đạt được ít hơn nhiều so với khi ở tầng trên.

'Chết tiệt...khoảng cách thể chất giữa hai người lại tăng lên.'

Ai giết được của người đó.

Nhưng ba người cộng lại còn không được một phần bốn số lượng Hansoo đã giết.

Và nhờ điều đó tốc độ cậu ta càng lúc càng tăng.

Chỉ số thể chất tăng làm Hansoo như thể đã loại bỏ hết gông cùm và mọc cánh bay.

"Này, thằng ngu!"

Taesoon cảm nhận có thứ gì đó sôi lên trong lồng ngực, cậu nhìn về Sangjin và hét lên giận dữ.

Sangjin còn không thể ném mấy chai bom cho đàng hoàng do sợ hãi những Địa Nhân Ngư.

Mặc dù là bạn bè, việc cậu ta không thể giúp ích gì khi mạng sống của mọi người đang trên bàn cân làm Taesoon bùng nổ.

"Uuu..."

Trong khi Sangji đang làm một bộ dạng hối lỗi, Hansoo lên tiếng và nhìn cậu ta.

"Lại đây và lấy những cổ tự. Sự hồi phục sẽ nhanh hơn sau khi mọi người đã tăng được thể thực."

Và sau khi kết thúc lời nói, Hansoo bắt đầu mổ bụng những Địa Nhân Ngư.

'Xem nào. Nếu rạch ra chỗ tiếp xúc giữa đuôi và bụng...đây rồi.'

Hansoo lấy ra bọng đựng chất lỏng tê liệt và đổ vào chai dầu gội rỗng mang theo.

Mặc dù không hiệu quả với Địa Nhân Ngư, nó vẫn sẽ có công hiệu với những sinh vật sống khác ở tầng ba.

Taesoon nhìn về số cổ tự của cậu và của Sangjin ở gần chỗ Hansoo.

'Nếu mình lấy tất cả cổ tự này...mình có thể sẽ đuổi kịp.'

Mắt Taesoon như phát sáng, cậu gào lên và lao về phía đó.

"Tại sao phải đưa chúng cho một tên khốn như cậu ta! Tốt hơn là để tôi lấy chúng và chiến đấu!"

Một dưỡi dao chặn đường cậu lao về phía những cổ tự trong cơn tức giận.

"...Cậu thật sự muốn vậy à."

"Sự phân chia phải công bằng. Cậu không được giành miếng ăn của người khác."

Sangjin, người đang run rẩy đứng ở phía sau, chậm chạp bước tới và lấy những cổ tự thuộc về cậu.

Mihee thở dài, dè dặt hỏi.

"Cậu không bực mình à?"

Mặc dù bọn họ đã cố hết sức nhưng đối với Hansoo chắc sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng cậu ta chẳng hề tỏ ra bực tức một lần nào và tiếp tục.

Hansoo chỉ nhún vai đáp lại.

"Với từng này thì còn tính là nhẹ nhàng."

Những học sinh đại học bình thường. Họ còn chưa đi nghĩa vụ.

Một nửa là con gái.

Và bị lôi đến đây mà không có sự chuẩn bị nào.

Không thể nào mà bắt họ phải chiến đấu như lực lượng đặc nhiệm vào ngày đầu chiến đấu với quái vật đang muốn xé xác bọn họ.

Những người sống cuộc sống bình thường thì đây là phản ứng bình thường.

Nếu không phải là một tình thế cực kì nguy hiểm thế này thì nằm mơ họ cũng không nghĩ đến việc phải sử dụng vũ khí.

'À trong quá khứ mình cũng đã điên rồi...'

Cho dù cậu biết cậu chỉ có thể học được 7 kỹ năng cậu vẫn chọn Tinh chất của thằn lằn Dororo.

Vì cậu đang trong tình trạng không thể không học nó.

Những ngày mà cậu chạy trốn chỉ để giữ cái mạng mình sau khi học kỹ năng Tinh chất thằn lằn vẫn còn hiện rõ trong đầu.

Hansoo kết thúc suy nghĩ và nhìn ba người.

Hansoo không hề có một kế hoạch gì và cũng không có bất cứ điều gì để khuyên bọn họ không nên làm.

Vì cậu đã sống một cuộc sống ở địa ngục, cậu phát hiện ra rằng người mà làm vướng chân cậu cuối cùng không phải là người yếu ớt hay dễ run sợ.

Thật ra những người không hề sợ hãi mới gây ra rắc rối.

'Không quan trọng là họ có làm được hay không'

Chỉ cần là họ có đặt ra giới hạn cho những điều không được làm.

"Cậu không bỏ lại bọn mình, đúng chứ?"

Mihee nhìn Hansoo với đôi mắt đẫm nước và cả Sangjin lẫn Taesoon cũng giật mình vì câu đó.

Bởi vì họ có thể cảm nhận được.

Lý do duy nhất mà họ còn là bạn và vẫn có thể nói chuyện bình thản là nhờ vào Hansoo.

Sau đó Hansoo nhếch miệng cười.

'Có sự hiểu nhầm ở đây rồi.'

Cậu chưa bao giờ thu nhận họ thì làm sao nói là vứt bỏ được?

"Ba người vẫn đang làm tốt nên không cần lo lắng. Khi đã nghỉ ngơi đủ rồi thì tiếp tục thôi."

Đây không phải là lời nói sáo rỗng, ba người họ chưa đủ trình độ để có thể làm vướng chân.

Hansoo dù săn một mình thì tốc độ cũng sẽ chỉ từng này. Có thế nói rằng cậu có thể di chuyển thoải mái hơn nhờ ba người này đánh lạc hướng bọn quái.

Nếu số lượng quái vật có hạn thì sẽ khác. Việc duy nhất cần để ý là bọn họ không hề thiếu quái vật và điều quan trọng là số lượng cổ tự có thể đạt được trong thời gian giới hạn.

'Xem nào'

Hansoo kiểm tra chỉ số sau khi đã hấp thụ cổ tự.

[Kang Hansoo]

Sức mạnh: 25.3

Thể lực: 24.5

Tốc độ: 14.1

Chính xác: 15.2

'Như mình đoán.'

Dù rớt ra ngẫu nhiên nhưng cũng không thể bỏ qua đặc tính của mỗi chủng loài.

Địa Nhân Ngư cao về sức mạnh và thể lực. Vì thế cậu thu thập rất nhiều cổ tự sức mạnh và thể lực trong thời gian ngắn.

'Không tệ.'

Sức mạnh và thể lực là quan trọng vào lúc này.

Cổ tự tốc độ và chính xác có hiệu quả rất tốt nhưng cậu có thể thay thế bằng khả năng chiến đấu và kinh nghiệm bản thân.

Nhưng về sức mạnh có thể đâm xuyên giáp và thể lực để tăng cường sự hồi phục cùng với sức bền bỉ của một người để có thể vung kiếm thì quan trọng hơn trong trận chiến.

'Còn việc nữa'

Hansoo lo lắng di chuyển tay về phía những cổ tự thể lực còn lại.

Ngay lập tức thể lực Hansoo tăng từ 24.5 lên 24.8.

'Nó đã trên 50'

Ngay lúc tổng chỉ số Sức mạnh và Thể lực cao hơn 50, trong không khí đột nhiên có thứ gì đó bị kéo giãn ra.

Và cùng đó một khuôn mặt quen thuộc nhưng không được chào đón xuất hiện.

'Một nhiệm vụ đã hoàn thành.'

Hansoo mỉm cười với nàng tiên xuất hiện trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top