Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phía xa-ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

???? pov
Em đẹp tựa như vầng trăng sáng,đi tới đâu em được ngắm nhìn tới đó.Ðôi mắt,đôi môi em như được một hoạ sĩ tài ba khắc nên,nó chân thật,nó đẹp tuyệt
mỹ.Cặp mắt như chứa cả tâm hồn,một vẻ đẹp mà đến tôi cũng nghĩ em bước ra từ truyện tranh.Vì mắt em ẩn chứa được bao nỗi niềm em đã phải trải qua,nhìn vào nó,tôi có thể thấy gần như tất cả.
Em càng đẹp đến bao nhiêu,đời em càng đau đớn khiến ngưòi khác phải xót xa,cảm thông đến bấy nhiêu.Tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn em cùng người ấy. Cái người mà em cho là cả cuộc đời,cả thế giới của em,nhưng anh ta đâu trân trọng hết con người em.Có lẽ chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng có thể thấy hắn thờ ờ,làm khổ em tới mức nào.Có lần,em kể cho tôi nghe về cuộc tình mà em trân trọng.Em nói em và hắn quen nhau từ nhỏ,yêu nhau từ cấp 3,mấy năm đầu hắn yêu em  lắm,nhưng rồi dần dần,hắn chẳng còn quan tâm tới em như trước.Lúc nào cũng phớt lờ,nói
những lời lẽ khiến người khác nhìn vào cũng phải cay lòng xót thương.Em nói em vẫn sẽ ở lại để em chăm sóc,yêu thương hắn tới khi không thể.Tôi cũng chẳng biết “tới khi không thể” của em là đến bao giờ,em không tự giải thoát cho bản thân sao ? Tại sao
cứ cố gắng chịu đựng cho nỗi khổ cực đó mãi,em có thể thoát ra mà đúng chứ ?
Những câu hỏi đó cứ mãi chạy nhảy trong đầu tôi,phải,tôi yêu em,nhưng tôi chỉ là người đứng nhìn em từ xa cùng hắn.Chỉ là nơi dựa khi em không còn hắn,chỉ là người bạn để em giãi bày những nỗi niềm ẩn sâu trong lòng.Phải rồi,giờ em đã đi
tới nơi em được tự do thả mình trong những ước mơ,kỉ niệm ,trên đó có vui không em nhỉ? Tôi tự cười với bản thân vì mình quá vô dụng, không thể thể cứu rỗi lấy thiên thần mà mình thầm yêu,tội lỗi,hối hận,mọi thứ cứ như đè nặng tấm thân của tôi mãi ,giờ em trở về được không ? Trở về cõi trần gian đây,để tôi có thể
ôm em vào lòng rồi thiếp đi cùng em đến cuối đời .

------------------------------
Y/n pov.

Giờ anh đã tốt nghiệp đại học,trở thành một người thành đạt và giỏi giang,còn tôi thì vẫn đang lênh đênh trên con đường học tập.
Dạo này anh vẫn yêu tôi lắm,có lẽ vậy,hoặc do đó chỉ là do tôi tự hoang tưởng,nói dối chính bản thân mình dù đã biết sự thật…Từ lúc cô ấy xuất hiện,anh đã chả còn gì với tôi nữa rồi chăng ? Mối quan hệ này làm tôi đau,phải tôi biết,nhưng tôi muốn chăm sóc anh,muốn níu kéo những
kỉ niệm đẹp trước đây tôi và anh  đã có với nhau.
⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻-
Ngày 2/4

Tôi:Kenma ơii,dậy đi làm nàooo

Kenma:biết rồi.

Tôi: dạ vâng.

Sau đó ,tôi xuống tầng,làm bữa sáng cho ảnh.Ðến cả bữa sáng ,bữa tối,anh đều không ăn mà sẽ biện một lí do nào đó.Chẳng hạn như “nay anh tăng ca,anh ăn ngoài”;”nay anh gặp đối tác”.Nhưng tôi biết,anh chẳng hề có đối tác hay tăng ca
nào cả,đó chỉ là những lời nói dối,nhiều lúc tôi hỏi anh còn yêu tôi không.
Câu hỏi đó đã nhiều lần làm tôi chẳng thể làm được việc gì,nó cứ mãi luẩn quẩn trong tâm
trí tôi mãi.

*Tối*
Tôi:mừng anh về,nay em có nấu món anh thích đó,anh ngồi lại ăn đii.

Kenma:anh mệt,để anh đi.

Tôi:em ngồi làm sáng giờ ấyyy,ăn 1 lần thôi mà.

Kenma:anh bảo không là không ? Em hiểu chuyện chút đi !

Anh hất đổ bát canh nóng tôi đang cầm rồi chạy thẳng lên tầng.
Vì do bát canh ấy mới làm nên nó khá nóng,làm tôi bị phỏng nặng.Thấy đồ ăn có hơi phí,tôi gói lại hết và mang tới bệnh viện-nơi mẹ Sara đang nằm.
------------------------
*Ở bệnh viện*

Sara:Con vẫn ổn chứ.Nhìn con có vẻ hơi buồn.Có gì kể mẹ nghe nhé.

Tôi:dạ vâng,con không sao.

Sara:con bé này,nấu ăn phải cẩn thận chứ ! Phỏng cả bàn tay rồi đây này.

Tôi:lần sau con sẽ chú ý hơn,hêh.

Sara:thế Kenma đâu rồi con ?

Tôi:anh ở nhà,đang mệt quá nên con để anh ấy nghỉ mẹ ạ.

Sara:vậy hả.
-------------------------
*Về tới nhà*
Lết thân xác mệt mỏi lên phòng,khi gần tới phòng ,tôi có thoáng nghe thấy giọng của một người con gái.Thơ thẩn ra mà nghe một lúc, thái độ của anh đối với cô ấy khác hẳn so với tôi.Chất giọng trầm ấm,nhẹ nhàng. Cô gái kia hình như tên
Aoi thì phải.Cũng chả chắc nữa nhưng có vẻ họ khá thân,còn chơi game với nhau nữa đấy.Tôi vào phòng,anh giấu diếm cô ấy với tôi,vừa vô anh đã giật mình và tắt điện thoại.
Tôi cũng chẳng muốn hỏi,vì anh sẽ khó chịu mất.Tôi thay quần áo,tắm rửa xong đi ra soạn bài,anh không còn như trước, ngồi chơi game mặc kệ tôi soạn
bài.
Tới 2 giờ sáng,khi sắp gục tới nơi,anh có nhắc tôi đi ngủ,nó làm trái tim tôi rạo rực biết bao,vì nghĩ anh vẫn có chút quan tâm tôi.Thực tại,nó tàn khốc hơn tôi tưởng.
Sau câu nhắc ấy,anh nói “ nhanh lên,đèn sáng sao ngủ ?”.Lòng dù đau như cắt,cổ họng nghẹn ngào,tự an ủi bản thân,kiềm chế không cho hai hàng nước mắt rơi xuống.Nằm xuống,nhớ lại những kỉ niệm hồi trước,khi anh còn ôm tôi vào lòng,lúc đó thật ấm áp bao nhiêu nhỉ ? Rồi cứ nằm nhớ về những kí ức tươi đẹp ấy
mãi,không thể điều khiển được bản thân.Tôi vỡ oà,những giọt nước mắt cứ thể lăn xuống chiếc gối.Sau khi khóc xong,tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻
Ngày 25/6

Thời gian cứ mãi trôi qua,giờ anh chẳng giấu diếm gì cô gái ấy nữa,ngày nào cô ấy cũng tới chơi. Aoi tốt lắm,cô là một cô gái xinh đẹp,biết chơi game,nấu ăn,cô hơn tôi 1 tuổi.Những lúc Kenma không có nhà , Aoi thường sẽ ghé thăm tôi,nhưng cô ấy chẳng hề hay biết những việc anh làm với tôi nên tôi cũng không trách được chị.Những hôm khóc hết nước mắt vì anh,chị Aoi luôn là người dỗ dành,yêu thương tôi,nhưng lúc nào tôi cũng phải biện những lí do kì quặc cho chị đỡ nghi.Mà chị ấy cũng không biết tôi và anh là người yêu nên đó cũng là một phần tôi không trách chị nữa.
⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻
Ngày 27/8

Ngày hôm nay,tôi mỏi mệt thật sự,lên năm 3 đại học rồi nên chẳng có giây phút nào tôi được nghỉ thật đã.Hôm nay,tôi học lớp mỹ thuật,cô giáo nói về đề tài tự do,ai vẽ đẹp và có ý nghĩa nhất sẽ được treo lên trường và đăng trên trang của trường.Tôi hào hứng lắm,định vẽ những thứ vui vẻ cho đời thêm vui.Nhưng trong đầu tôi lại chỉ là hình bóng của tôi đứng phía sau cặp đôi,đó là anh và chị Aoi.
Vì không thể nghĩ gì khác ngoài chúng nên tôi quyết vẽ luôn.Nhìn bức tranh đã phác hoạ nên,tôi như muốn khóc oà lên.Những người chung quanh đều nhìn bức hoạ
ấy với ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ.Và rồi bức tranh của tôi được treo lên tường và trang của trường.Vì đạt giạt nên tôi khá vui mừng và phấn khích,chạy thật
nhanh về nhà để khoe với Kenma.
-----------------------------
*ở nhà*

Tôi:anh ơiii xem em có gì nàyyyyy.

Kenma:gì vậy ?

Tôi:-kể mọi thứ-

Kenma:à..ừm.

Tôi: anh xem bức tranh đó chứ.

Kenma:thôi,anh mệt lắm,anh đi đây.

Tôi:dạ.
⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻
Ngày 30/12

Dạo này,tôi khá kiệt sức vì học tập và làm việc nhà.Tóc tôi bắt đầu rụng nhiều hơn,ho muốn nát cổ họng.
  Tối nào tôi cũng phải kiềm không mở miệng để anh dễ
ngủ hơn.Hôm nay tôi quyết định đi khám xem có việc gì không.
--------------------------------
*ở chỗ khám*

Bác sĩ:cháu bị ung thư  giai đoạn cuối rồi.Do chế độ ăn và nghỉ ngơi không đủ khiến cho cơ thể cháu bị suy yếu,hiện giờ chỉ còn 2% khôi phục,nếu không khắc phục sớm có lẽ chỉ sống được 1 tuần nữa thôi.

Tôi:….vâng,cháu cảm ơn.

--------------------------------
*về nhà*

Tôi:Kenma,cho em nói được không…
Kenma:anh bận rồi,ra chỗ khác đi.

Aoi:này,cậu bị sao vậy ?! để em ấy nói đi chứ.

Kenma:thôi được,em với anh ra ngoài nói đi.

Tôi: vâng

⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻
Kenma:vậy có chuyện gì ?

Tôi: anh quan tâm em 1 tuần được không ?

Kenma: ý em là sao ? sao em phiền vậy ?! cả mấy năm qua em bên anh chưa đủ
sao ?

Tôi:anh hiểu cho em chút đi…

Kenma:anh mệt.

Tôi:anh..1 tuần thôi,em xin anh.

Kenma:bỏ tay ra đi,đừng nói nữa,anh mệt lắm rồi.

Tôi:…..
—-⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻
Ngày 31 /12
Aoi:em làm sao vậy ? Dạo này nhìn em khô khác quá đấy.

Tôi: em…em nói nhé…

Aoi:em nói đi,chị nghe đây.

Tôi: em bị ung thư giai đoạn cuối,chỉ còn 2% sống sót nữa thôi , nếu cố gắng em có thể sống tiếp,còn không thì em chỉ còn sống được 5 ngày nữa thôi,em và Kenma đang trong mối quan hệ - người yêu.Anh ấy bây giờ hay thờ ơ với em lắm,điều đó làm em buồn lòng ít nhiều.

Aoi: và đó là lí do những lần chị đến em khóc sao…?

Tôi:vâng..

Aoi:em biết không ? chị yêu em nhiều lắm,không phải dạng tình cảm chị em đâu,chị yêu em như người yêu vậy,chị cũng biết em và Kenma có mối quan hệ yêu
đương,nhìn em khổ tới mức vậy,cậu ấy vẫn chỉ vô tâm thờ ờ,chị đau lắm đấy…Giờ nhận được tin em sắp đi mà chị chưa được thổ lộ với em,chị khá tiếc.Nhưng em này,dù chỉ có 2% sống sót,em vẫn phải cố sống đấy nhé,tới lúc đó chị sẽ đưa em đi chơi đi ăn đi du lịch nhée.

Tôi:…em không biết nói gì nữa,em yêu anh ấy nhiều lắm,em xin lỗi vì không thể chấp nhận tình cảm của chị.Nhưng sau khi em đi,chị nhớ phải tìm một người yêu thương chị nhiều đấy nhé.

Aoi:chị biết rồi,mà không sao đâu,việc em từ chối là chuyện bình thường mà,mai chúng ta đi chơi được không ?

Tôi: dạ đượcccc ạaaaaa.

⸻-⸻-⸻-⸻-⸻-⸻-⸻-⸻
Ngày 1/1

Tôi:hehhe cảm ơn chị vì hôm nay nhee.

Aoi:không có gì đâu,em vui là chính mà.

Tôi:vâng.

Aoi:mà em…có định nói chuyện này cho Kenma không ?

Tôi:có lẽ là không đâu,vì em có đi anh ấy cũng chẳng buồn,chắc còn vui vì thoát khỏi gánh nặng ấyyy.-nở một nụ cười như sắp khóc.

Aoi:thôi,em lại chuẩn bị khóc rồi đấy,..vậy chị về trước nhé,cậu ấy có băt nạt em
hay sao cứ nói chị !

Tôi:vânggg tạm biệt chịii.
-------------------------------
*tới nhà*

Tôi:Kenmaaaaa

Kenma:có chuyện gì vậy ?

Tôi:nay em vui lắm luôn á,em được-

Kenma:từ từ,để sau đi,anh đang chơi game.

Tôi:…vâng

Sau đó,chúng tôi lại im lặng như những ngày trước,có lẽ do nay tôi quá vui vẻ nên thấy đời sao đẹp hơn mọi khi,chẳng còn một màu u ám nào cả.

Cứ lạc mãi trong suy nghĩ ấy,rồi gắn mác cho anh,ngỡ rằng anh cũng sẽ mềm lòng ra như
đời tôi ngày hôm nay.Nhưng chắc tôi nhầm to rồi.

Lết thân xác buồn rầu sau câu nói của anh xuống bếp,tôi chẳng còn tâm trạng ăn cơm nữa,rồi cứ thể sầu tủi,ngồi ăn cơm như không ăn.Rồi tôi bắt đầu cảm thấy trong người mệt nhừ,hơi thở khó khăn vô cùng,bụng đau điếng người,tôi mới ngỡ ra thời gian của tôi sắp không còn,tôi vẫn muốn nhìn anh lần cuối.Chạy hồng hộc lên trên tầng,máu ở trên cầu thang đầy những giọt đỏ thẫm,cố gắng kéo bản thân lên trên phòng để gặp người mình yêu lần cuối trước khi rời đi.

Tôi:Kenma…

Kenma:gì nữa vậy ?

Tôi:em..anh quan tâm em 4 ngày được không….

Kenma:trước thì 1 tuần,giờ lại 4 ngày,em bị sao vậy hả ?!

Nghe những lời người mình thương thốt ra,tôi hoàn toàn sụp đổ,tất cả nỗi oan ức trong lòng như vỡ ra.Nhưng biết làm sao chứ,cổ họng nghẹn ứ vì nước mắt cứ
tuôn trào xuống gối.

Kenma:em…anh xin lỗi.Em làm sao vậy...Sao máu lại chảy ra nhiều thế kia ?!

Tôi:em yêu anh,Kenma…

Giây sau đó,tôi cố cầm cự nốt vài phút,để nghe câu trả lời của anh ấy.

Kenma:anh cũng yêu em,nhưng em có chuyện gì vậy,sao em không nói cho anh.

Tôi:em sẽ yêu anh đến hết đời này.Cảm ơn vì thời gian qua đã bên em.Xin lỗi vì em đã làm một gánh nặng cho anh,em thật sự…
Kenma:này?? Y/n ??
⸻⸻⸺-⸻-⸻-⸻-⸻-⸻-
???? pov.

Bầu không khí bỗng im lặng,chẳng còn nghe thấy tiêng thút thít của người bên,thấy em chẳng còn hơi thở,anh hoảng loạn.Hấp tấp gọi cấp cứu ,cầu xin em hãy tỉnh lại.
Giờ anh mới thấy từ lúc ấy,em đã khô khốc hơn nhiều,gương mặt gượng gạo,nụ cười trên môi em đã méo mó hơn trước rất nhiều.Giờ anh mới xót thương,giờ anh mới nhận ra anh đã hại chết ai ? Ðó chả phải người anh đã hẹn non hẹn biển sẽ kề bên chăm sóc mãi mãi sao ? Tại sao em không thoát khỏi anh chứ ? Kẻ tồi tệ như anh bây giờ mới nhận ra lỗi lầm…

Bác sĩ:bạn gái cậu không qua khỏi rồi.Cô ấy có thể sống thêm một chút nếu được chăm sóc kĩ đấy,cậu bạn trẻ ạ .

Nghe thấy những điều ấy,anh càng muốn tựa vào lòng em mà khóc,để được em dỗ dành,được nghe những lời ngon ngọt mà em thường nói với anh.Bây giờ anh mới nhớ em,nhớ những cái hôn,những cái ôm,nụ cười toả nắng của em.Nhìn em trên chiếc giường trắng,thân thể khô khác xanh xao,nụ cười gượng gạo vô cùng,nước mắt vẫn đọng trên khoé mi,cặp mắt từng được anh khen lấy khen để giờ sưng húp.Chắc ở trên đó em sẽ hận anh lắm nhỉ ? có lẽ hiện tại cũng đã quá muộn để anh nhận ra,mất em rồi biết làm sao,dù vẫn còn tình cảm nhưng sao anh lại vô tâm thờ ơ,tại sao lại dành thời gian cho mấy thứ khác mà không phải em,dù chỉ một giây.Lúc em còn sống,sao anh không dừng lại những cuộc vui chơi tạm thời mà nói chuyện với em,em vì anh mà đổ bệnh,vì anh mà ra đi.
Anh thì biết làm gì ngoài việc xua đuổi,than phiền và làm hại em chứ ?
Từ xa,Aoi chạy lại,cô bỗng tát một cái mạnh vào mặt Kenma
.
Aoi:đáng lẽ em ấy có thể sống lâu hơn ?!! Tại sao cậu không bảo vệ em ấy.Tại sao cậu lại thờ ơ với tình cảm em dành cho cậu chứ ?? Hả ?? Nói tôi đi ?? Tại sao cậu lại để em ấy ra đi như vậy ?? Cậu..Em ấy đã yêu cậu rẫy nhiều,cậu biết chứ ?

Kenma:tớ..biết.

Aoi:VẬY TẠI SAO CẬU KHÔNG DÀNH THỜI GIAN ÐÁP LẠI NÓ HẢ ?? CHỈ VÌ NGƯỜI NHƯ CẬU MÀ KHIẾN EM ẤY PHẢI RỜI XA CÕI ÐỜI NÀY !! CẬU KHÔNG THẤY HỐI LỖI HẢ ???

Kenma:tớ xin lỗi…

Aoi:ÐI MÀ XIN LỖI NGƯỜI CẬU CẦN XIN LỖI KIA KÌA ?? EM ẤY ÐÃ CHỊU ÐỰNG BAO NHIÊU CÂU BIẾT KHÔNG,EM ẤY ÐÃ KHÓC RẤT NHIỀU,DÙ CÓ THỂ ÐI NHƯNG EM MUỐN Ở LẠI CHĂM SÓC CẬU ÐẤY ??

Kenma:tớ thật sự không biết điều đó.

Aoi:Ồ..phải rồi..cậu thì biết cái gì chứ ?

Bác sĩ:xin hai người đừng cãi nhau nơi công cộng.Có gì có thể giải quyết phía bên
ngoài ạ.

⸻⸻⸻⸻⸻⸻⸻-⸻-
*về nhà*
Kenma cứ thơ thần như kẻ điên,anh ngồi thẫn thờ nhìn lên căn nhà đã từng đầy tiếng cười của em và anh,anh bỗng nhớ những bữa cơm tối,sáng mà em nấu
cho.Anh nhớ lại tất cả những kỉ niệm,những ngày đầu của em với anh.Anh thật sự rất nhớ em…Giờ có tiền,có nhà,có tất cả để làm gì chứ ? Em đâu còn ở nơi đây.
⸻-⸻-⸻-⸻-⸻-⸻-⸻-⸻
*tại đám tang*

Kenma vẫn như vậy,thầm lặng đứng một chỗ,tay khép lại nhìn bia mộ của ngừoi con gái anh yêu.Mọi ngừoi xung quanh đều cảm thấy tiếc nuối cho người con gái
như em.

Người 1:tài ba học giỏi xinh gái mà ra đi sớm,tiếc thật đấy.

Người 2:haizz,ai mà biết được,đời mà.

Người 3: tội thật đấy.

Lily:cậu còn chưa đi chơi với tớ như đã hẹn màa..Sao cậu lại đi rồi…

Lily gục xuống,khóc ồ ạt vì đã mất đi người bạn thân mình yêu quý.Aoi bên cạnh cũng không kém,chị khóc nức nở cầu xin trời cho em quay lại.Mẹ Sara và bố mẹ ruột của em cũng đến,họ cũng chẳng khá hơn là bao,khóc muốn nhoè luôn đôi mắt.
---------------------------

Cuộc tình của em và anh đã rất đẹp,chỉ tiếc rằng nó lại được kết thúc bằng sự ra đi cô độc của em và sự vô tâm của anh..

Bức họa em từng vẽ trên trường rất đẹp,vì nó khắc họa đúng những gì em nhìn thấy.Một người con gái,đứng sau một cặp đôi,trong cặp nam nữ ấy.Người con gái phía xa lại hướng về phía em đứng,còn anh thì lại hướng về nơi anh cho là ánh sáng mới.Và đó chắc cũng chẳng phải em .

Thời gian qua anh đã vất vả ,chỉ mong khi em đi anh có thể sống một cuộc sống vui hơn khi không có gánh nặng phải vác trên vai,cảm ơn anh vì cho em những tháng năm được sống trọn vẹn bên cạnh người con trai em yêu mến,xin lỗi vì đã bám theo anh để gấy phiền nhiễu , làm bẩn đi bức tranh về cuộc đời anh.

---------------------------
-Chap này tui viết vui không mấy cậu =)) 3 tiếng ngồi viết mà đọc lại thấy nó như gì vậy.
-Dạo này tui mệt mỏi với toán văn quá nên có gì tui lặn tiếp để ôn thi.
-Ôn thi xong tui sẽ ra chap đều hơn hen.
-Cảm ơn mấy cậu đã đọc,có gì góp ý cho tui nha🧏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kenma