Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 : Chúng ta-lần đầu gặp

Giây phút đầu tiên khi mùa đông ghé đến.Khắp Hà Nội dần ngập tràn cái lạnh thấu xương của gió mùa đông bắc. Sự heo hút, trống trải như phủ kín khắp lối đi, chúng còn len vào da thịt cùng cái rét xuyên qua từng tế bào.Cái lạnh như mang đến cho tôi một nỗi buồn không tên.Dẫu thế tôi vẫn không thể cưỡng lại sự kiều diễm của đêm đông lạnh giá.Thành ra sau những ca phẫu thuật dài tiếng, tôi thường thu mình trong một góc ở sân thượng. Chỉ ngồi đấy.Nhìn những toà nhà đan xen nhau dưới phố, nhìn bầu trời đen mịt mù cao vút và ngậm cây kẹo mút để giảm bớt căng thẳng.Vẻ đẹp rực rỡ của phố cổ khiến tôi cảm giác rất hoài niệm. Ngẫm lại mới thấy, thời gian sao mà trôi nhanh quá! Cứ tựa như cái chớp mặt trong phút giây.Mới ngày nào vẫn chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, mà bây giờ soi gương vẫn chưa dám tin mình đã trở thành một ông chú. Tôi vẫn còn nhớ, ngày này của hai sáu năm trước, khi một bác sĩ cứu tôi khỏi những đau đớn của bệnh tật tôi đã ôm vọng tưởng được trở thành một bác sĩ thực thụ. Kể từ ngày đó, những tháng ngày vùi đầu vào sách vở của tôi đã chính thức bắt đầu. Cả tuổi thơ tôi và những ngày tháng lớn lên, cũng vì khát vọng ấy mà đâu đâu cũng thấy bóng dáng của những cuốn sách về khoa học và con người. Những kỷ niệm thơ ấu tương đối khô khan, chỉ gắn liền cùng những con chữ quanh năm suốt tháng. Thú thật, cũng vì bản thân quá coi trọng kiến thức nên phải đến khi lớn hơn nữa bản thân tôi mới tiếp xúc những gói bim, những viên kẹo đầu tiên. Cái ngày đó, đến ngày tôi đỗ thủ khoa và trở thành tân sinh viên của Đại học y Hà Nội không xa.Hay kể từ lúc mới chân ướt chân ráo thành sinh viên, đến khi chính thức được khoác áo blouse trắng trong một bệnh viện cũng chỉ mới qua đây. Vậy mà bây giờ mới ngớ ra, đó đã là câu chuyện của hàng chục năm về trước rồi . Cây kẹo mút đầu tiên tôi ăn vụng trong giờ học, đến những cây kẹo mút theo tôi trong chặng đường trở thành bác sĩ, đều gợi lên trong ký ức tôi hình bóng người con gái tôi yêu rất nhiều. Cho đến tận giờ, sau hơn hai mươi năm, khướu giác tôi vẫn đau đáu mùi cam thảo trên mái tóc em, vẫn nghe tiếng em trong muôn vàn nỗi nhớ.Ngậm viên kẹo, vị chua ngọt thoang thoáng như dìu tôi về với những kí ức ban xưa, trả cho tôi sự rung động đầu đời với mối tình thơ thuở áo trắng.Đó cũng là lý do, một kẻ không mấy hảo ngọt như tôi đã biến viên kẹo trở thành một thói quen bất đắc dĩ. Mỗi giây phút bóc vỏ kẹo, con tim tôi cứ nhói liên hồi, tôi nhớ hàng me, nhớ những hàng ghế đá, nhớ cả cây phượng già "xa xăm" bên thềm cửa sổ. Thật lòng mà nói, tôi muốn hét lên thật to,muốn một lần nữa nhìn ngắm cô bạn cùng bàn-người con gái còn xinh đẹp hơn cả nắng mai của buổi sáng, dẫu thời gian xa cách là quá dài. Tôi còn nhớ rất rõ buổi đầu tiên chúng tôi gặp mặt, là ngày thứ hai sau khi tôi chính thức học lớp sáu. Định mệnh đã đưa em ghé đến cuộc đời tôi chỉ với giây phút sắp chỗ ngồi ngắn ngủi. Em đã đến bên tôi lúc vẫn còn non trẻ và thơ ngây, biến cuộc sống vô vị của một tên "mọt sách" như tôi tràn đầy màu sắc. Lúc ấy, dù ta chỉ là hai người xa lạ, em vẫn tíu tít trò chuyện cùng tôi như thể đã gặp nhau từ rất lâu rồi. Khác với vẻ rụt rè, ngại ngùng của tôi, em ấy rất dễ gần và thân thiện.Em kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện. Mới câu trước chỉ nói với nhau bằng những câu chào hỏi xã giao, như hỏi cái tên và trường cũ mà câu sau đã là những câu chuyện tầm phào trong cuộc sống. Nhưng khi ấy, vì bản tính kiệm lời, nên đa phần em hàn thuyên nhiều hơn, còn tôi sẽ chăm chú lắng nghe em kể chuyện.Tính cách của em rất dễ gần, cũng vì thế chỉ trong một tiết học vỏn vẹn bốn lăm phút em đã làm quen được với rất nhiều bạn cùng lớp. Không chỉ thích nói, em ấy còn rất nghịch ngợm, rất hay bày trò...nhưng cũng cực kỳ hào phóng. Tiết học hôm đó, em đã tặng cho mỗi người một cây kẹo mút, trong đó có cả tôi. Vị của cây kẹo em cầm là vị coca, còn vị tôi được nhận là vị dâu sữa. Đó là lần đầu tiên trong cả tuổi thơ, tôi được ăn kẹo mút. Và cũng là lần đầu tiên trong cả quãng đời đi học, tôi ăn vụng trong giờ học .Còn nhớ lúc đấy, mỗi đứa bóc kẹo phải chúi xuống hộc bàn, đứa ngồi trước che cho đứa ngồi sau, đứa ngồi sau thì bóc kẹo cho đứa ngồi trước. Cuối cùng cả đám phải canh lúc giáo viên quay lên bảng viết bài mới bắt đầu ngậm kẹo. Dù người lớn có bảo rằng đó là hành vi sai, nhưng đối với tôi mà nói, từ sâu tận đáy lòng mình đó là một kỷ niệm mà đến nửa đời sau tôi vẫn nhớ. Từ ngày hôm đó, hộc bàn của cả hai không còn chứa sách vở nữa, mà thay thế chúng là những gói bim, bịch bánh tráng và những gói kẹo ngọt đầy màu sắc. Cái thời còn đi học, tôi thường được giáo viên giao cho những chức vụ tương đối quan trọng bởi thành tích mỗi năm của tôi luôn khiến thầy cô ấn tượng. Năm đó, tôi được ưu tiên giữ ba chức vụ bao gồm: lớp phó kỷ luật, tổ trưởng phụ trách tổ, và liên đội trưởng của trường trung học cơ sở. Mỗi người giữ chức vụ đều sẽ được giáo viên và nhà trường cấp cho một cuốn sổ. Chúng cũng không khác sổ đầu bài là bao, cũng chỉ dùng để ghi tên những thành viên phạm tội và tuyên dương những thành viên có thành tích tốt, nên vì thế lúc xưa tôi và em hay gọi vui chúng là "sổ tội". Lớp tôi dẫu có là lớp chọn nhưng đồng thời cũng là lớp có số thành viên vi phạm nhiều nhất khối. Từ những việc nhỏ như nói chuyện trong giờ học, ăn vụng , không tập trung trong giờ học... đến những việc lớn như gây gổ, đánh nhau hay phá hoại cơ sở vật chất của nhà trường...đều không thiếu. Thế nên cứ mỗi ngày đi học, ban cán sự đều bị gọi tên khiển trách vì không thể quản lý được lớp. Nhiệm vụ của ban cán sự là phải nhắc nhở thành viên vi phạm và đề phòng những hành vi không đúng đắn được tiếp diễn thêm một lần nữa, vậy mà cứ mỗi ngày trôi qua quyển sổ của chúng tôi vẫn cứ chi chít những cái tên vi phạm. Nói trắng ra, chỉ riêng những việc nhỏ như nói chuyện trong giờ học , không trả lời được câu hỏi của giáo viên, hay ăn quà vặt trong lớp... thì cô bạn nhỏ ngồi bên cạnh chính là một "cục tội" mà tôi cần đề phòng nhất. Nhưng lần nào vi phạm, em cũng đều may mắn thoát tội vì tôi không ghi tên. Không phải vì thiên vị, chỉ là nếu ghi thêm những tội nhẹ như vậy nữa lớp tôi chắc chắn sẽ bị chửi rất nhiều. Thành ra những lần đầu, tôi đều nhắm mắt cho qua những cái tên vi phạm lỗi nhỏ. Còn những lần sau đó, khi lớp học bắt đầu bước vào ổn định nề nếp hơn, tôi vẫn vô tình bỏ qua cái tên của em như một thói quen. Chính bản thân những tôi năm tháng cấp hai vẫn chưa nhận ra hành động bộc phát của mình. Phải đến tận giờ, khi nhớ về những miền kí ức cũ, tôi mới ngẫm ra, trong giây phút "dung túng" vô tình ấy.Em dần trở thành một nửa hồn tôi như thế nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top