Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

08. Bị kẻ biến thái quấy rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu ngón tay cuối cùng rơi xuống, khán giả hò reo hò hét, lòng bàn tay lo lắng của Doãn Hạo Vũ đều toát mồ hôi, anh không kìm được mà thở ra một hơi dài sau khi nghe thấy tiếng vỗ tay, cuối cùng anh không gây trở ngại cho bạn bè.

Sau màn biểu diễn của ban nhạc, đèn trong quán bar đều sáng rực lên, ánh đèn sáng đột ngột làm chói cả mắt, Doãn Hạo Vũ không thể không đưa tay lên che, tình cờ quét phải một khuôn mặt quen thuộc bị đốm sáng làm cho mù mịt, anh muốn nhìn cho rõ hơn nhưng Quý Thanh Liên bên cạnh đã giật giật góc quần áo của anh:

"Cậu đang nhìn cái gì? Đi thôi"

Doãn Hạo Vũ vội vàng cúi chào khán giả, đi theo những người khác trong ban nhạc và bước ra khỏi sân khấu.

Khi anh vừa bước xuống sân khấu, một nhóm người trong quán bar lập tức tiến tới và bao vây họ. Ban nhạc của Quý Thanh Liên khá nổi tiếng trong giới, nhiều người thậm chí còn đặc biệt đến đây để xem biểu diễn.

Doãn Hạo Vũ không thích cảnh này. May mắn thay, anh là một khuôn mặt thô và không có quá nhiều người quan tâm đến anh, vì vậy anh đã bắt được một kẽ hở và trốn thoát trong bức tường của người dân.

Buổi biểu diễn trên sân khấu vẫn tiếp tục. Doãn Hạo Vũ thản nhiên gọi một ly nước trái cây rồi mang tới ngồi trên ghế đẩu cao, hai chân đung đưa, từ xa nhìn nam ca sĩ vị tha trên sân khấu, tận hưởng giây phút nhàn hạ.

Anh đang đắm chìm trong bài hát, lại không phát hiện phía sau có người tới gần, gã ta lặng lẽ đặt ở trong ly bên cạnh một viên thuốc nhỏ màu trắng đang nhanh chóng hòa tan.

"Hello, một mình à?"

Doãn Hạo Vũ bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình, nhìn lên thì thấy đó là một người đàn ông lạ mặt, tóc hơi xoăn, nhìn khoảng 30 tuổi, má gầy, tai cụp, trên áo khoác da có đeo một sợi xích kim loại, thấy rằng tên này có lẽ cũng là ca sĩ biểu diễn tối nay, nhưng anh không có ấn tượng.

" Tôi là tay trống của ban nhạc trước mặt cậu"

Doãn Hạo Vũ nghiêng đầu giả vờ bối rối, vẻ mặt như không hiểu.

" Sorry, l'm a foreigner"

Thật bất ngờ, người đàn ông mỉm cười và nói.

"Tôi biết cậu là một người lai và tôi cũng biết rằng tiếng Trung của cậu thực sự rất tốt."

Gã ngồi ghế đẩu bên cạnh anh.

"Thật ra tôi biết Quý Thanh Liên, tôi với nhóm bọn họ rất quen thuộc, chỉ là muốn kết bạn với cậu thôi, đừng ngại."

Doãn Hạo Vũ khó xử kéo khóe miệng cười, nhìn về phía vị trí của Quý Thanh Liên, người bạn đáng thương của anh vẫn đang bị mấy ly rượu vây quanh, xem ra không thể trông cậy vào anh ta giải vây được.

Dù sao thì anh cũng được coi là những "món rán cũ"đã có từ lâu trong quán. Bắt đầu một cuộc trò chuyện ở đây có nghĩa là gì?, Doãn Hạo Vũ rất rõ ràng, theo cách thông thường sẽ nói vài câu với mọi người như giải tỏa một chút buồn chán, nhưng kể từ lần cuối cùng anh nói chuyện với Alpha lạ sau tình một đêm, anh dường như không còn hứng thú với nhiều người.

"Tôi muốn mời cậu một ly rượu, không biết cậu có nể mặt không?"

Gã lắc chiếc cốc trong tay.

Sau đó, anh cầm cốc lên và ra hiệu, trên môi nhấp một ngụm, hôm nay nước trái cây có vẻ hơi đắng hơn bình thường.

Một tia phấn khích thoáng qua trong mắt người đàn ông. 

"Cậu đến một mình?"

Doãn Hạo Vũ nhướng mày và nói:

"Không được?"

"Không, tôi chỉ tự hỏi rằng Omega xinh đẹp như cậu không có Alpha đi cùng. Điều này rất nguy hiểm."

Doãn Hạo Vũ sửng sốt một chút, không ngờ gã lại nói thẳng như vậy, trong lòng không khỏi có chút chán ghét.

"Chuyện này liên quan gì đến anh sao?"

Anh muốn đứng dậy định đi, vừa đứng lên bỗng cảm thấy xung quanh có một mùi khó tả, nhức đầu muốn chết.

"Đừng vội vã rời đi"

Gã huýt sáo với anh.

"Cậu thích chơi trò nào?"

"Cái gì?"

"Một Omega ngồi ở đây một mình vào buổi tối, cậu đang giả bộ gì vậy?"

Người đàn ông đứng dậy tiến lại gần Doãn Hạo Vũ, pheromone không được che giấu bay trong không khí, Doãn Hạo Vũ không biết mùi là gì, chỉ cảm thấy chát và khó chịu khiến anh đau đầu.

"Cậu đã ngửi thấy rồi đúng không?"

Nụ cười trong mắt người đó đột nhiên càng trở nên ngông nghênh, khuôn mặt vốn không xấu xí kia lập tức bao phủ một tia tà khí, gã nhìn chằm chằm vào mắt Doãn Hạo Vũ, gằn từng chữ:

"Hương vị pheromone của tôi, cậu có thích nó không?"

Giống như mùi cái rắm. 

Đồng tử của Doãn Hạo Vũ đột nhiên co rút lại, bụng bị khuấy động một hồi, buồn nôn sắp phát ra. Việc phóng thích pheromone ở nơi công cộng là một hành vi quấy rối tình dục cực kỳ nghiêm trọng. Anh đã dùng thuốc ức chế, nhưng giờ anh dường như đột nhiên rất nhạy cảm với pheromone.

Khi gã đánh trống nhìn thấy đôi mày cau có của Doãn Hạo Vũ, gã đột nhiên trở nên phấn khích tột độ.

"Cậu ngửi thấy, cậu ngửi được rồi hả?"

Hắn cười kinh dị.

"Ngửi được, vậy cậu thật sự là chưa bị ai đánh dấu."

Một đôi mắt tà gian nhìn thẳng vào anh, gã liền vươn tay muốn sờ má của Doãn Hạo Vũ. 

"Cậu nói xem, tại sao trước đây tôi không phát hiện ra nhóm bọn họ còn có một Omega xinh đẹp như cậu...?"

"Anh bị bệnh à?"

Doãn Hạo Vũ đẩy cánh tay đang duỗi của gã, xoay người rời đi.

Người đàn ông dường như bị động tác của anh làm cho phát cáu. Ánh mắt gã trầm xuống, nắm lấy cổ tay anh, trực tiếp kéo anh vào gốc tường, rồi đẩy mạnh anh vào tường. Gã đưa tay kẹp chặt cổ anh, nâng cằm anh lên, buộc anh phải ngước nhìn gã, sau cú va chạm từ phía sau khiến Doãn Hạo Vũ nhất thời không nói được lời nào.

"Cậu có biết tôi để ý đến cậu bao lâu rồi không?"

Gã nhìn Doãn Hạo Vũ gần như chăm chăm.

"Nhìn cậu thật đẹp, cười rất đẹp, khi tức giận nhìn cũng rất đẹp."

Ngón tay của gã lướt trên mặt Doãn Hạo Vũ, thời điểm đầu ngón tay dính đầy pheromone của gã chạm vào da, cảm giác đau nhói như mũi dao, vô cùng nhờn và buồn nôn.

Doãn Hạo Vũ bị đau đầu, pheromone xung quanh giống như một tín hiệu tấn công đối với anh. Bản năng sợ hãi lang thang trong cơ thể anh và quán bar đan chéo nhau, không ai quan tâm đến những gì đang xảy ra trong góc bị bao phủ bởi bóng tối.

"Đừng sợ, tôi sẽ không đánh dấu cậu ở đây."

Gã thấp giọng nói, giống như là tự lẩm bẩm một mình.

"Chỉ cần tôi cắn cổ cậu tiêm một chút pheromone, cậu liền sẽ bị xử lý."

"Nước trái cây có ngon không? Chỉ là chút thuốc khuếch đại giác quan thôi"

Gã cười vô cùng tà mị.

"Cậu phải thơm lắm, để tôi ngửi thử."

Sau đó, gã cúi đầu xuống, khịt mũi vào cổ anh.

Pheromone hoành hành không ngừng mang đến cho anh sự đau đớn, cả người không khỏi run lên. Doãn Hạo Vũ nắm chặt tay mình để tích tụ sức lực, nghĩ chỉ cần tên biến thái dám thò đầu vào cắn cổ mình, anh sẽ dốc hết sức lực đấm gã một phát, sau đó chờ cơ hội trốn thoát.

Tuy nhiên, cảm ứng kinh tởm trong tưởng tượng đã không xảy ra, ngay lúc người đánh trống đang định đè cổ anh, đột nhiên một làn gió tuyết tùng quen thuộc phả ra, tên biến thái bị kéo cổ áo từ phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top