Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18. Hôn nhau trong xe buýt đầy học sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ chậm rãi nói và chỉ vào Oscar bên cạnh.

"Lão sư, Vương Chính Hùng nói rằng cậu ấy bị say tàu xe và muốn đổi chỗ lên phía trước ngồi."

Hắn duỗi chân ra và đá vào người bạn cùng phòng bên cạnh, Oscar đau đớn hét lên một tiếng "Ow".

"Nhìn này thầy ơi, bây giờ cậu ấy bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi."

Oscar vừa mới tỉnh dậy, Châu Kha Vũ vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu trừng mắt nhìn hắn.

"OMG, cậu đang làm gì vậy, Châu Kha Vũ?"

Châu Kha Vũ trầm giọng nói:

"Đại ca, cậu lên phía trước ngồi đi"

"Tại sao?"

"Đã quá muộn để giải thích, khẩn cấp lắm, giúp đỡ đi"

"Tôi không đi"

"Cho cậu chọn trang phục của nhà vua tùy thích."

"Ok "

"Giáo sư "

Oscar giơ tay và nở nụ cười tươi rói với Doãn Hạo Vũ.

"Tôi bị say tàu xe và tôi muốn lên phía trước ngồi"

.

Xe buýt chạy trên đường cao tốc và dần dần chạy ra khỏi thành phố, các học sinh trên xe được chia thành tám đội và đi đến tám ngôi làng. Châu Kha Vũ và nhóm của hắn vẫn chưa đến đích. Họ phải đi thêm một con đường đất dài khi ra khỏi tỉnh lộ và đường thị trấn. Sau hơn ba tiếng đồng hồ, học sinh trên xe đã ngủ gật ngay khi xe rời thành phố.

Doãn Hạo Vũ ngồi tựa lưng vào ghế, anh có thể cảm giác được ánh mắt của Châu Kha Vũ đang nhìn mình. Nhưng anh không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, anh tự hỏi mình nên nói gì để giảm bớt tình huống xấu hổ này đây?

Doãn Hạo Vũ nhìn quanh với lương tâm cắn rứt, những học sinh xung quanh đã ngủ quên, một số ít còn thức chơi game với cái đầu đờ đẫn, chẳng ai thèm để ý đến anh.

Anh lo lắng nuốt nước bọt, lông mi dài rủ xuống, anh nhìn xuống bàn tay của Châu Kha Vũ ở bên cạnh mình. Anh duỗi những ngón tay mảnh khảnh của mình ra móc vào lòng bàn tay của Châu Kha Vũ, sau đó ngước mắt lên nhìn hắn, nói với hắn.

"Tôi đã sai"

Sau khi nói xong, anh cố nén chặt miệng mình thành một đường duy nhất và đảm bảo rằng biểu cảm của anh vừa đủ ngây thơ vừa đủ đáng thương.

Châu Kha Vũ nghiến mạnh răng hàm sau của mình, thật sự là ngứa ngáy, hắn đột nhiên nhận ra mình dường như bị người này ăn thịt. Cho dù sự thật là đối phương có lỗi, chỉ cần Doãn Hạo Vũ nhíu mày nhìn hắn, hắn liền có thể mềm lòng. Nếu người này là một con mèo nhỏ, cái đuôi đằng sau anh sẽ ngay lập tức quơ sang trái và quơ sang phải.

Giống như bây giờ vậy.

Doãn Hạo Vũ thấy hắn vẫn còn vẻ mặt lạnh lùng nên anh nghiêng người, nằm ở bên tai hắn nhỏ giọng nói:

"Châu Kha Vũ....tôi biết sai rồi. Tôi muốn làm cậu ngạc nhiên. Cậu có thể tha thứ cho tôi không?"

Anh cố tình nói với một giọng thật khẽ. Một là anh sợ bị người khác nghe thấy, hai là anh có thể thở vào tai Châu Kha Vũ từng từ anh nói. Đôi tai của Châu Kha Vũ rất nhạy cảm, điều này anh đã phát hiện ra từ lâu.

Hơi thở ấm áp truyền đến, vành tai Châu Kha Vũ run lên không tự chủ được.

Doãn Hạo Vũ nhìn vành tai của hắn dần dần đỏ lên thì thỏa mãn, ngay lập tức mở ra khoảng cách với hắn một cách hồn nhiên.

Vào lúc đó, Châu Kha Vũ dường như đã dựa vào bộ não của mình để ngửi thấy pheromone mùi đào. Đôi mắt hắn bỗng trở nên dịu dàng và độc đoán. Xung quanh có nhiều người như vậy, hắn thật sự không dám làm gì với Doãn Hạo Vũ ở đây. Hắn chỉ có thể đưa tay ra sau ôm lấy eo anh đặt vào lòng, nhân tiện nhéo thắt lưng anh như để trút nỗi oan khuất của hắn. Động tác của Châu Kha Vũ có hơi mạnh, khiến Doãn Hạo Vũ không thể kìm được hét lên một tiếng.

Doãn Hạo Vũ vội vàng che miệng, sợ hãi ngồi thẳng người, thận trọng nhìn xung quanh, may mà không có ai chú ý tới anh.

Anh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút kích động sợ hãi, ngẩng đầu lên trước mắt Châu Kha Vũ, đồi núi nhấp nhô bên ngoài cửa sổ xe tương phản với đồng tử của anh biến thành màu hổ phách đặc biệt dưới ánh mặt trời và hàng lông mày của anh trông rõ nét lạ thường.

Anh vừa muốn nói chuyện, đột nhiên hai mắt tối sầm lại, bên tai ù đi, xe buýt chạy vào đường hầm trong núi.

Nội thất của chiếc xe ngay lập tức tối om và chỉ có một ngọn đèn đường hầm vụt qua. Nhịp tim của Doãn Hạo Vũ bất giác hoảng loạn, anh cảm thấy hơi thở của cây tuyết tùng Alpha trong bóng tối đang áp vào mình. Ngay sau đó, trên môi anh có một thứ ấm áp chạm vào, nụ hôn của Châu Kha Vũ rơi xuống môi của anh, tiếp theo là cắn nhẹ một cái.

Hôn anh trong chiếc xe buýt đầy học sinh, dây thần kinh trên toàn thân của Doãn Hạo Vũ lập tức thắt lại, trái tim cứ loạn nhịp khi chạm vào môi hắn, tất cả đều hỗn loạn.

Bóng tối không rõ ràng khuếch đại các giác quan của anh, làm cho sự vướng víu mềm mại hiện ra cực kỳ rõ ràng. Đường hầm này thực sự rất dài, như thể thời gian đã bị đóng băng trong cuộc đấu tranh của họ.

Nụ hôn của Châu Kha Vũ kết thúc ngay trước khi xe buýt ra khỏi đường hầm.

Doãn Hạo Vũ mặt đỏ lên, giương mắt trừng hắn:

"Nhiều người như vậy, cậu không biết xấu hổ."

"Đừng lo lắng, sẽ không có người phát hiện."

Châu Kha Vũ trầm giọng nói.

Hắn nhìn dáng vẻ khó chịu của Doãn Hạo Vũ, đột nhiên cảm thấy vui hơn, giống như một cậu bé mới lớn đi trêu chọc người mình thích, nở một nụ cười thành công.

Châu Kha Vũ cởi áo khoác mỏng che tay Doãn Hạo Vũ, sau đó tay hắn từ bên dưới vươn vào, xoa xoa mu bàn tay, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ rồi nắm chặt.

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, những người bên cạnh đã nhắm mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Dưới lớp áo khoác, Doãn Hạo Vũ hướng lòng bàn tay úp vào lòng bàn tay hắn, ngón tay lướt qua ngón tay Alpha, đan chặt ngón tay vào chỗ riêng tư không ai biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top