Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22. Châu Kha Vũ thầm thương trộm nhớ ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Hạo Vũ thức dậy từ rất sớm, Châu Kha Vũ bên cạnh anh vẫn còn ngủ say khi anh tỉnh dậy. Việc đầu tiên anh làm sau khi tỉnh dậy là đi đến phòng khám ở trạm xá thôn để lấy thuốc giảm say rượu về. Hôm qua Châu Kha Vũ đã say đến mức không biết uống bao nhiêu. Ngoài việc mất kiểm soát khi đối mặt với Châu Kha Vũ thì Doãn Hạo Vũ là một người có trách nhiệm và tốt bụng. Châu Kha Vũ suy cho cùng cũng chỉ là đứa trẻ 18, 19 tuổi mà thôi.

Anh đặt thuốc mang về trên đầu giường, đun một ấm nước sôi, sau đó đến phòng của Châu Kha Vũ tìm một bộ quần áo sạch sẽ đặt bên cạnh giường, sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh nhìn lướt qua giường. Người đang ngủ, tóc rối tung như ổ gà,
trong đầu chợt nhớ lại cảnh tượng của đêm qua, mới nhận ra tối qua chỉ tắm mà quên không sấy khô tóc cho hắn.

Anh không nhịn được vuốt tóc hắn, lẩm bẩm:

"Châu Kha Vũ, cậu thật may mắn khi có được một người bạn trai tốt như tôi"

Khi Châu Kha Vũ tỉnh dậy, Doãn Hạo Vũ đã không ở bên cạnh.

Cảm giác đau đầu quá hành hạ, cứ như bị ai đó dùng mũi khoan điện đâm thẳng vào thái dương, hắn ngồi bật dậy trên giường, ngước mắt nhìn xung quanh, đồ đạc của mọi căn phòng trong tòa nhà nhỏ đều giống nhau, nhưng hắn vẫn biết, đây không phải là phòng của hắn.

Trên bàn đầu giường có một ly nước, vài viên thuốc bọc trong giấy viết thư có viết chữ "đau đầu" nguệch ngoạc, hắn đưa tay chạm vào cốc nước, vẫn còn một chút nhiệt độ.

Tối hôm qua hắn uống rượu, nhưng ít ra hắn vẫn nhớ mình đã tới phòng Doãn Hạo Vũ, cảnh cuối cùng trong trí nhớ của hắn là hai người cùng nhau tắm, còn lại toàn bộ câu chuyện đều bị mất tích.

Châu Kha Vũ nhấc chăn lên và nhìn, hắn trần truồng dưới chăn bông, không mặc đồ lót.

Một tia sáng trắng lóe lên trong tâm trí hắn.

Say rượu và tắm chung, Châu Kha Vũ tự động điền vào cốt truyện đằng sau theo logic thông thường của sự phát triển câu chuyện. Đó là một bộ phim truyền hình trong đó một Alpha say rượu dựa vào sự ức chế pheromone mạnh mẽ chèn ép một Omega vô tội. Hắn sẽ không ngớ ngẩn mà đánh dấu người ta chứ?

Châu Kha Vũ vỗ trán, thầm mắng mình là đồ cầm thú.

Hắn lại nhìn về phía đầu giường, có một bộ quần áo được xếp ngay ngắn, trong mắt tràn đầy cảm xúc và nước mắt, hắn cảm phục nhân cách cao quý khi bị người say rượu bắt nạt của Doãn Hạo Vũ và không khỏi thở dài từ đáy lòng: Châu Kha Vũ, mày thật may mắn khi có một Doãn Hạo Vũ tốt như vậy.

Hắn đứng dậy chỉnh lại mái tóc rối bù, mặc lại quần áo và soi gương, hắn vẫn là một anh chàng đẹp trai, mở cửa nhìn ngó xung quanh, để chắc chắn rằng không có ai hắn mới xuống nhà.

Sảnh tầng một được đổi thành kiểu phòng khách, được trang bị ghế sofa, tủ lạnh và bàn tròn để dùng bữa, khi hắn xuống lầu, các bạn cùng lớp đang tụ tập ăn sáng tại bàn, Doãn Hạo Vũ cũng ở đó.

Hắn lặng lẽ liếc nhìn gáy của Doãn Hạo Vũ, vùng da xung quanh tuyến thể của anh rất mịn và trắng, không những không có dấu răng đáng ngờ, thậm chí còn không thấy vết đỏ nào.

Không được đánh dấu?

Châu Kha Vũ chìm trong suy nghĩ, hắn không thể tin rằng mình có khả năng ngồi lại và thư giãn khi đối mặt với Doãn Hạo Vũ. Nếu không có chuyện gì xảy ra khi cùng nhau tắm chung, hắn nhất thời không biết hắn có nên tự ngưỡng mộ mình là một quý ông thực thụ hay lo lắng về việc liệu mình sắp chết.

Doãn Hạo Vũ cũng chú ý tới Châu Kha Vũ, nhìn thấy hắn sáng sớm nhìn chằm chằm cái cổ của mình, trên mặt hiện lên một loạt ý tứ hàm xúc. Anh vội vàng siết chặt cổ áo để che đi tuyến thể, vì anh không muốn xảy ra điều gì khác thường ở nơi công cộng.

Khi mọi người trong bàn ăn nhìn thấy Châu Kha Vũ đi xuống cầu thang, họ đột nhiên trở nên sôi nổi, cô gái làm trò ngày hôm qua dẫn đầu làm ầm ĩ và trêu chọc hắn với Oscar.

"Yo, thánh yêu đã thức dậy"

Thánh tình yêu? Doãn Hạo Vũ không biết nên tò mò ngẩng đầu lên hỏi:

"Cái gì là thánh yêu?"

"Thưa thầy, thầy thực sự đã phải chịu một tổn thất lớn vì không đi vào ngày hôm qua."

Oscar đặt cái bánh trên tay xuống và giải thích với anh:

"Châu Kha Vũ thầm yêu sau lưng tôi, lúc cậu ấy liên tục thua khi chơi trò thật giả hôm qua, chúng tôi đã hỏi cậu ấy rằng cậu đang yêu ai, hỏi cậu ấy xem đó là Beta hay Omega và hỏi người đó bao nhiêu tuổi, nhưng cậu ấy hoàn toàn không nói, chỉ uống rượu."

Oscar há hốc mồm, dựa vào lưng ghế.

"Chậc chậc, người giấu mặt tên là "tiểu nghiêm khắc""

Cô gái bên cạnh nói tiếp:

"Đúng rồi, Châu Kha Vũ đêm qua thật xui xẻo, cứ chơi thì cứ thua, thua hỏi cũng không nói, chỉ biết uống rượu suốt"

Cô ấy nói và cười.

"Nếu không, tại sao một đám người không ai say mà chỉ có cậu ấy say?"

Doãn Hạo Vũ vừa xé đôi đũa dùng một lần, ngẩng đầu liếc nhìn Châu Kha Vũ, nhìn vẻ mặt sinh động của hắn, cố ý hỏi:

"Ồ, bạn học Châu Kha Vũ, có chuyện gì mà bạn không thể nói sao?"

"Nè Châu Kha Vũ, bây giờ đang ở trước mặt thầy Doãn, cậu nói rõ ràng đi"

Một bạn học sinh khác xen vào và nhìn lại Doãn Hạo Vũ.

"Giáo sư, tuổi này không thể coi là yêu cún con đúng không?"

Doãn Hạo Vũ dùng ngón tay tách hai đầu đũa ra, sau một tiếng giòn vang, chiếc đũa tách thành hai nửa, anh chậm rãi dừng động tác lại, nói:

"Không thể."

Châu Kha Vũ ánh mắt ở gần anh, hắn luôn cảm thấy hôm nay Doãn Hạo Vũ có chút không rõ ràng.

"Kỳ thật không phải ta không muốn nói. Người đó còn chưa có đồng ý."

Nói rồi quay đầu nhìn Doãn Hạo Vũ, vừa vặn bắt gặp ánh mắt người nọ đang nhìn. Hắn cho rằng Doãn Hạo Vũ sẽ hoảng sợ, nhưng có chút ngoài dự đoán của hắn, thay vì lảng tránh, Doãn Hạo Vũ lại ngẩng đầu lên, một cách hào phóng, nhíu mày mỉm cười nhìn hắn.

"Phải không, Châu Kha Vũ cậu đang thầm thương trộm nhớ ai vậy?"

Người nào đó bên cạnh trực tiếp đưa tay ra vỗ vỗ vai hắn:

"Không sao đâu, Châu Kha Vũ bày tỏ đi, đừng sợ, nói ra là xong."

Châu Kha Vũ nghe xong lời này trầm mặc một lát, trầm ngâm gật đầu, một lát sau ngẩng mặt lên nói:

"Sau khi tốt nghiệp xong tôi sẽ mời các cậu uống rượu mừng."

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ trong giây lát. Cả tập thể bị kích động bởi câu nói của hắn. Không khí lúc đầu tĩnh lặng sau đó bùng nổ ngay lập tức, xung quanh có tiếng "Cậu xứng đáng với điều đó", và Oscar không thể không tặng hắn một cái Like và nói lớn "Tuyệt vời"

Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng hoảng sợ, nhanh chóng dừng cuộc vui đùa của họ, gõ vào đồng hồ của anh để nhắc họ rằng thời gian không còn nhiều. Sau đó, anh mới nhận ra việc dẫn dắt một nhóm sinh viên mười chín và hai mươi là khó khăn như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top