Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24. Nguyệt Lão se duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ lên sườn đồi, khắp nơi đều có hoa màu, Doãn Hạo Vũ thấy mọi thứ đều tươi tốt, vừa đi vừa hỏi, anh trút bỏ hết những câu hỏi đã tích lũy được vào ngày đầu tiên đến làng, bằng những kiến ​​thức nông nghiệp ít ỏi của Châu Kha Vũ.

Càng leo lên núi, đất ruộng càng ít, cỏ nhiều cây bụi thấp. Hai người đang đi thì đột nhiên bụi cây quanh chân rung lên.

Doãn Hạo Vũ sợ tới mức nắm lấy cánh tay Châu Kha Vũ ôm chặt, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện đó là một con thỏ rừng lông xám.

"Con thỏ!"

Doãn Hạo Vũ chỉ vào con vật béo tròn màu xám và hét lên đầy phấn khích.

Con thỏ sợ hãi bởi tiếng hét của anh, ném xuống đám cỏ đang ăn dở trong miệng, đá vào hai chân sau mập mạp rồi nhanh chóng biến mất trong bụi cây.

"Nó thật đáng yêu."

Nhưng nó đâu dễ thương bằng anh. Hắn nghĩ.

Châu Kha Vũ nhìn anh và nói:

"Nhìn nó có vẻ rất ngon"

Hắn đột nhiên nhớ tới câu nói 'sao có thể ăn thịt thỏ được', không khỏi muốn trêu chọc anh, nhưng Doãn Hạo Vũ lại nghe theo lời hắn nói:

"Đúng...thỏ nấu cay, thỏ nướng xé sợi, thỏ thái hạt lựu ăn nguội,...có quá nhiều món ngon."

Doãn Hạo Vũ im lặng một lúc:

"Thật tiếc là tôi chưa ăn món nào trong số chúng cả."

Sau đó, anh rất bực bội cúi đầu xuống, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Châu Kha Vũ, trong mắt có tia giảo hoạt.

"Châu Kha Vũ, tôi muốn ăn thịt thỏ."

Châu Kha Vũ sững sờ:

"Anh hiện tại muốn tôi đi bắt thỏ về nấu?"

"Hì hì, cậu thật biến thái."

Doãn Hạo Vũ lắc đầu, cảnh cáo liếc mắt một cái.

"Chờ hỗ trợ giảng dạy kết thúc, cậu dẫn tôi đi ăn cơm."

Anh dừng lại nói:

"Kỳ thực có rất nhiều thứ tôi chưa ăn, cậu đi cùng tôi ăn từng món một, được không?"

"Không thành vấn đề"

Châu Kha Vũ gật đầu:

"Tôi đưa anh đi ăn tất cả đồ ăn ngon của Trung Quốc."

Cả hai từ từ leo lên đỉnh núi, sau lưng là rừng cây xanh tốt, thôn xóm dưới chân chập choạng. Chỉ khi lên đến đỉnh núi, họ mới nhận ra sự dễ dàng và yên bình thực sự, không có ánh đèn neon sặc sỡ và tiếng còi xe chát chúa, chỉ còn tiếng chim hót và tiếng lá cây xào xạc trong gió.

Châu Kha Vũ mở rộng cánh tay hít một hơi thật sâu, tuy rằng không khí trong thôn cũng rất trong lành nhưng thỉnh thoảng lại ngửi thấy mùi phân bò, đứng trên đỉnh núi vẫn trong lành hơn.

Họ đã leo trên ngọn đồi này trong hai giờ. Tuy Doãn Hạo Vũ vẫn bình tĩnh nhưng không thể không hỏi hắn:

"Châu Kha Vũ, hang động ở đâu vậy?"

Anh ngước mắt nhìn xung quanh, dưới chân là cây cối xanh tươi, đá lởm chởm, anh chưa bao giờ nghe nói có hang động trên đỉnh núi.

"Lạc đường?"

Doãn Hạo Vũ rất hào phóng vỗ vỗ vai Châu Kha Vũ:

"Nếu lạc đường, chúng ta hãy quay lại đường cũ."

"Không lạc đâu, cứ tiếp tục đi."

"Haizz, nếu lạc đường, tôi sẽ không cười nhạo cậu!"

Châu Kha Vũ như không có nghe thấy, hắn thuận tay lôi kéo Doãn Hạo Vũ đi, vì sợ anh quay đầu đi xuống núi.

Trên đỉnh núi không có đường sửa chữa, đường bằng phẳng thì bị cỏ dại san bằng. Mặt cỏ cũng ướt và có lẫn sỏi, nếu không chú ý sẽ bị trượt chân. Châu Kha Vũ quay lưng lại và dắt theo Doãn Hạo Vũ, hắn bước đi không nhanh nhưng từng bước đều đặn.

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Châu Kha Vũ và leo ​​núi cả buổi chiều, một vòng mồ hôi lấm tấm áo phông của anh. Gió buổi tối hơi lạnh, làn da cánh tay của Doãn Hạo Vũ căng cứng, hơi nóng từ lòng bàn tay hai người đan vào nhau, truyền lên mạch máu để chống lại khí lạnh. Anh chỉ là sợ rằng con đường lạc lối này không đủ dài.

Thật đáng tiếc khi mới chỉ đi về phía trước không lâu, Châu Kha Vũ đã dừng lại.

"Đến rồi"

Doãn Hạo Vũ nhìn lên, những bụi cây ngổn ngang che khuất một ngôi đền nhỏ bằng gỗ giữa cành cây. Anh buông tay hắn bước về phía trước, nhìn những dòng chữ trên tấm bảng đã mờ đi theo nắng mưa.

"Đền Laoyue?"

Châu Kha Vũ cười:

"Anh phải đọc các ký tự cổ từ phải sang trái."

"Đền Nguyệt Lão"

Doãn Hạo Vũ lẩm bẩm, quay đầu khó hiểu hỏi:

"Không phải cậu muốn đưa tôi đến hang động sao?"

Châu Kha Vũ sờ mũi một cách bất thường, Doãn Hạo Vũ biết người này đang mất mặt và xấu hổ nên anh cũng không truy cứu vấn đề này nữa, sao cũng được, được đi dạo một vòng cũng tốt.

"Vị thần tiên nào ở đây?"

"Ông lão ngồi dưới trăng, phụ trách hôn sự"

Châu Kha Vũ dừng lại vì sợ anh không hiểu.

"Giống như thần Cupid ở phương Tây"

"Ồ..."

Doãn Hạo Vũ trầm ngâm gật đầu.

"Đó là Eros"

Nói rồi cả hai bước chân vào, có lẽ ngôi đền được quét dọn thường xuyên nên không bị lộn xộn, ngôi miếu thờ được tạc bằng một tấm gỗ lớn, sơn màu trông rất tử tế.

Doãn Hạo Vũ nhìn Nguyệt Lão và mỉm cười, sau đó quay lại hỏi Châu Kha Vũ.

"Thần tình yêu phương Đông làm gì để khiến người ta yêu nhau? Có phải là dùng chiếc gậy trong tay ông ấy không?"

Ánh sáng trong ngôi đền mờ nhưng đôi mắt của Doãn Hạo Vũ vẫn nhìn rất rõ.

"Giống như thần tình yêu dùng cung tên của mình?"

"Nguyệt Lão có một sợi dây màu đỏ."

Doãn Hạo Vũ suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Vậy ông ấy có thể chúc phúc cho tất cả tình yêu sao?"

Châu Kha Vũ gật đầu.

"Người nước ngoài cũng có thể được chúc phúc sao?"

"Được chứ. Nguyệt Lão sẽ buộc cổ tay của hai người bằng một sợi dây màu đỏ"

Châu Kha Vũ ánh mắt ôn nhu nhìn anh.

"Cho dù hai người ở hai quốc gia khác nhau, cũng có thể đến được với nhau."

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn Nguyệt Lão, dường như còn muốn hỏi gì đó, nhưng anh đột nhiên dừng lại, một lúc sau mới ngập ngừng nói:

"Nhưng mà có một số tình cảm dường như không xuất hiện ở thời điểm của họ"

Châu Kha Vũ biết anh đang suy nghĩ gì, vươn tay xoa xoa tóc anh:

"Trong hàng trăm năm, Nguyệt Lão luôn thăng tiến cùng thời đại, các vị thần rất thích sự tôn sùng của mọi người và tất nhiên họ sẽ hiểu những gì chúng ta đang làm."

Doãn Hạo Vũ trầm ngâm gật đầu, một lúc sau, chắp tay trước ngực, từ bỏ chủ nghĩa duy vật mà anh đã tin tưởng hơn 20 năm và đối mặt với bức tượng Nguyệt Lão.

Châu Kha Vũ thích thú với vẻ ngoài ngoan đạo của anh.

"Điệu bộ kiểu Tây của anh, Nguyệt Lão không thể hiểu nổi đâu."

Hắn nắm lấy tay Doãn Hạo Vũ, nói:

"Anh phải làm giống tôi."

Châu Kha Vũ bước tới và quỳ trên tấm nệm trước Nguyệt Lão, Doãn Hạo Vũ cũng quỳ bên cạnh hắn.
Cả hai chắp hai tay và cúi đầu vào gối ba cái.

Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ đều có ước nguyện nhưng họ không nói cũng không hỏi, đây là bí mật giữa họ và Nguyệt Lão.

Khu vực xung quanh ngập tràn ánh hoàng hôn. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn đã phủ lên toàn bộ ngọn núi thành từng lớp. Từ xa, đền Nguyệt Lão dường như nằm ở điểm giao nhau giữa núi và bầu trời. Ánh sáng vàng còn sót lại của bầu trời phủ lên ngôi đền nhỏ như thể nó không chỉ là một ngôi đền nhỏ trên núi mà là một món quà thực sự của trời, tạo nên các cuộc hôn nhân tốt đẹp nhất trên thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top