Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Châu Hạo Sam cởi chiếc áo măng tô khoác lên lưng ghế, sau đó tự rót cho mình một tách trà thấm giọng. Hắn ngửa mặt nhìn đứa nhỏ vẫn đang ngoan ngoãn cúi đầu trước mình. Châu Hạo Sam chỉ vào cái ghế đối diện, ý bảo nó ngồi xuống.

Nhóc Ngốc xoắn mấy đầu ngón tay vào nhau, sợ sệt lắc đầu.

Nó làm sao dám ngồi ngang hàng với cậu hai được cơ chứ.

"Đứng từ nãy đến giờ rồi, mau ngồi xuống đi."

Châu Hạo Sam kiên nhẫn dỗ đứa nhỏ. Nhìn nó giống như con thỏ đang run rẫy, hắn có chút cảm thán trong lòng, chẳng lẽ trông hắn đáng sợ lắm sao?

Nhóc Ngốc đấu tranh trong đầu, ngồi xuống thì không ổn mà đứng tiếp cũng không xong, khó xử đến nổi khuôn mắt cúi ngày càng thấp.

Châu Hạo Sam thở dài một cái, dùng đến chiêu cuối.

"Cậu hai kêu ngồi xuống."

Nghe tiếng hắn gằn giọng, nhóc Ngốc biết hắn không vui rồi, ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến chỗ cái ghế ngồi xuống.

Châu Hạo Sam cười khổ, một đứa nhỏ cứng đầu, hệt như đứa em trai ngốc của hắn.

"Nói đi, là ai làm."

Châu Hạo Sam nhấp một ngụm trà lạnh, mùi thảo mộc thơm ngát trôi xuống cổ họng, khiến tinh thần mệt mỏi cả ngày ở quân đội của hắn vơi đi một nữa.

Nhóc Ngốc ngồi im thin thít, ra vẻ là sẽ không trả lời câu hỏi của hắn.

Châu Hạo Sam cũng không tức giận, hắn rót một tách trà khác, đưa sang chỗ nó.

"Thế này đi. Một là em nói cho cậu hai biết người đánh em là ai, hài lòng thì cậu hai chỉ đuổi người đó đi. Hai là để cậu hai bắn chết từng người một, giết đến khi nào bọn họ tự khai ra thì thôi."

Nhóc Ngốc nghe đến đó thì cả người run lên bần bật. Nó trợn đôi mắt to tròn lên nhìn Châu Hạo Sam. Tự hỏi mạng người ở trong mắt kẻ này chỉ có thể coi như cỏ rác thôi sao?

Châu Hạo Sam dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của nó. Hắn đưa ngón tay gõ nhẹ lên tách trà trước mặt nhóc Ngốc, cười rộ lên trông như thật hiền lành.

"Viết chữ cái đầu tiên ra." Hắn nói xong lời đó thì khựng lại một nhịp, chợt nhớ ra những đứa trẻ được mua về đa phần đều không biết chữ. Châu Hạo Sam liền sửa lời lại. "Ra dấu cũng được."

Nhóc Ngốc nhìn hắn rồi lại nhìn tách trà, trong đầu rối thành một đống giống như tơ vò. Đứa nhỏ không muốn vì nó mà phải có người mất mạng, cho dù là nhiều người hay là chỉ một người. Nó đã sống lang thang từ hồi mới biết nhận thức, từng nhìn thấy qua hàng trăm kiểu người bị giết vì súng đạn bom khói, cũng từng nhìn thấy người chết đi vì đói khát hoặc bị đem ra lót đường.

Nó ghét cái ánh mắt thống khổ của người ta khi cận kề với đau đớn, những tiếng la hét van xin, tất cả đều giống như một cơn ác mộng.

Nhưng cậu hai này, phải diễn tả như thế nào đây? Nhóc Ngốc không biết. Nó chỉ biết, người này khi cười rộ lên, còn đáng sợ hơn cả những cơn ác mộng đó nữa.

Châu Hạo Sam nhìn thấy trong ánh mắt lấp lánh kia, đôi đồng tử to tròn đang co rút lại. Hắn có thể cảm nhận được sự chán ghét từ tận đáy lòng đứa nhỏ này hướng về phía mình.

Châu Hạo Sam thấy cổ họng mình đắng ngắt.

Đúng vậy! Bọn họ luôn nhìn hắn như thế, không phải chỉ riêng đứa nhỏ này. Tất cả mọi người đều luôn đem theo nửa phần sợ hãi và nửa phần ghét bỏ khi đối mặt với hắn, tựa như hắn là một loại dịch bệnh phải tránh càng xa càng tốt.

Không sao cả, Châu Hạo Sam đã tập quen với điều đó từ rất lâu rồi. Chỉ là không hiểu tại sao, khi thấy nhóc Ngốc dùng ánh mắt đó với mình, Châu Hạo Sam lại thấy chạnh lòng.

Thông qua nó, hắn giống như nhìn thấy Châu Kha Vũ cũng sẽ có một ngày nhìn mình với ánh mắt bài xích đó.

Châu Hạo Sam không chịu được liền quay mặt đi, cố nhìn một điểm nào đó trong căn phòng để tránh đi đứa nhỏ. Hắn ho khan vài cái để che đi cảm giác ngượng ngùng của mình.

"Có phải dạo gần đây trong nhà có tin đồn không tốt về Kha Vũ đúng không?"

Nhóc Ngốc lập tức bật người đứng dậy, hai cánh tay xua lấy xua để.

"Không có, không có đâu. Cậu ba không có như bọn họ nói đâu, cậu hai đừng tin mấy lời đó."

Châu Hạo Sam nhướn mày.

Đứa nhỏ này hay thật, có hù giết người cũng im thin thít, vậy mà vừa nói đến Châu Kha Vũ là lập tức mở miệng.

"Nói được?" Châu Hạo Sam nhếch miệng cười.

Nhóc Ngốc không quan tâm đến việc bí mật của mình bị cậu hai biết được. Lúc này nó chỉ lo cậu hai nghe thấy mấy lời đồn không đúng về cậu ba, cậu hai sẽ tức giận với cậu ba của nó.

Đứa nhỏ đến sợ hãi cũng quên mất, đứng thẳng người cố giải thích với Châu Hạo Sam.

"Cậu hai tin con đi, cậu ba không như những gì bọn họ nói đâu."

"Sao em biết là Kha Vũ không như những gì họ nói?"

Nhóc Ngốc cứng đơ cả người. Tại sao cậu hai lại hỏi vậy? Có phải vì nó nên cậu hai hiểu lầm gì không?

"Cậu hai- "

"Kha Vũ đúng là không thích con gái." Châu Hạo Sam cắt ngang lời của nó.

Hắn quan sát biểu cảm của đứa nhỏ, muốn nhìn xem đứa nhỏ này sẽ phản ứng thế nào khi biết tin này.

Không sai, bí mật của Châu Kha Vũ, chính là đứa em trai này của hắn không thích con gái. Mà dựa vào những gì hắn hiểu biết với Châu Kha Vũ, hắn khẳng định em trai mình để mắt đứa nhỏ này rồi.

"..."

"Sợ không?"

Nhóc Ngốc đơ người ra. Nó không biết nên cảm thấy như thế nào vào lúc này mới là đúng đây.

Nếu hỏi nó sợ không, thì nó sợ chứ.

Nhưng không phải sợ Châu Kha Vũ. Mà là sợ người khác sẽ làm tổn thương Châu Kha Vũ.

Châu Hạo Sam uống cạn tách trà, ngón tay ở trên miệng tách miết nhẹ một vòng, hỏi nó.

"Biết tại sao cậu hai lại nói với em điều này không?"

"Con..."

Đứa nhỏ ngập ngừng, sẽ không như nó nghĩ đâu đúng không...

"Em nghĩ gì về Kha Vũ?"

Nhóc Ngốc im lặng không trả lời. Nó cúi đầu nhìn vào mũi chân mình, tự hỏi bản thân mình nghĩ gì về Châu Kha Vũ.

Cậu ba đối với nó rất tốt, nó cũng rất thích nói chuyện cùng cậu ba. Nhưng nó chưa bao giờ có ý nghĩ gì quá phận, cũng chưa từng lường trước đến việc này, cho dù xung quanh nó bọn người hầu cứ xì xào bàn tán.

Nó nghiêm túc suy nghĩ, vì trước đó đã nghe được người ta đồn thổi quá nhiều, nên khi nghe Châu Hạo Sam khẳng định điều đó, nó cũng không ngạc nhiên gì mấy. Điều khiến nó lo sợ, đó là Châu Kha Vũ sẽ đối mặt với những lời gièm pha thế nào đây?

Tuy mọi người đều nói nó ngốc, nhưng bản thân nó biết rõ mấy lời này của cậu hai là có ý gì. Nói thật lòng, nó không thấy chán ghét chút nào. Cho dù là chuyện Châu Kha Vũ đồng tính hay là chuyện Châu Kha Vũ thích nó, nhóc Ngốc nghĩ là nó đều có thể chấp nhận được.

Chỉ là nó có một thắc mắc, cậu ba cao quý sao lại có thể thích một người hầu thấp kém như nó được.

"Con... cậu ba, con làm sao xứng được..."

Châu Hạo Sam im lặng nhìn biến hóa tâm trạng của nó.

Hắn biết, đứa nhỏ này cũng có cảm tình với Châu Kha Vũ, hơn nữa, còn là loại cảm tình cực kì thuần khiết.

Hắn từng nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ vì chiến tranh mà trở thành mồ côi bụi đời từ lúc bé xíu. Những đứa trẻ này bề ngoài cứng đầu và mạnh mẽ, nhưng đối với người đầu tiên đối tốt với nó tự khắc sẽ sinh ra một loại tôn sùng không thể lay chuyển. Loại cảm tình này sẽ khiến đứa nhỏ coi Châu Kha Vũ là người tốt đẹp nhất thế gian. Cho dù Châu Kha Vũ có là một kẻ bại hoại, thì nó cũng sẽ tình nguyện trở thành người đứng ở phía kẻ bại hoại.

Châu Hạo Sam không dám khẳng định nhóc Ngốc có thích Châu Kha Vũ như cái cách mà Châu Kha Vũ thích nó hay không. Nhưng hắn chắc chắn, đứa nhỏ này sẽ không bao giờ chán ghét Châu Kha Vũ, ít nhất là sẽ không đi theo đám người kia làm tổn thương em trai của hắn.

"Đúng vậy, không xứng." Châu Hạo Sam buông tách trà xuống, nhìn thẳng vào mắt nó và khẳng định. "Em đến cả người làm tổn thương chính mình cũng không dám xuống tay, thì làm sao xứng ở bên cạnh cùng Kha Vũ vượt qua định kiến."

Những lời nói đó giống như một chiếc lá khô rơi vào mặt nước tĩnh, làm động những suy nghĩ đang ngủ yên trong lòng đứa nhỏ.

Không đợi nhóc Ngốc tiếp thu hết những gì hắn nói, Châu Hạo Sam tiếp tục đả kích vào cái đầu bé nhỏ của nó.

"Tôi không biết em đối với Kha Vũ là loại cảm tình gì, cũng không dám chắc sau ngày hôm nay em có trốn tránh nó hay không. Nhưng tôi biết, vết thương trên trán em có liên quan đến Kha Vũ. Tôi hy vọng em có thể nể tình em trai tôi coi trọng em, nói cho tôi biết người đã gây nên điều đó. Nếu em không nói, những kẻ đó sẽ càng ngày càng quá đáng hơn. Tôi không muốn em trai tôi trở thành chủ đề bàn tán của người đời, càng không muốn có ai đó vì em trai tôi mà phải hứng chịu những chuyện như em ngày hôm nay. Tôi có cả ngàn cách để bịt miệng tất cả những kẻ nói bậy trong nhà này để bảo vệ em trai mình. Nhưng cho dù vì em mà chết một người hay vì tôi mà chết rất nhiều người, thì những sinh mạng đó đều tính lên đầu Kha Vũ cả. Em có thể nhắm mắt làm ngơ bảo vệ lương tâm của em, hoặc là chọn hy sinh một kẻ đáng chết để bảo vệ Kha Vũ. Em nói xem thế nào?"





Châu Kha Vũ nhấp nhõm không yên nhìn về phía cửa phòng bên cạnh, trà Bích Loa Xuân thơm phức mà anh ta uống đến mức nếm ra mùi nước lã, vậy mà hai người trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Châu Kha Vũ hít sâu để ngăn lại sự tò mò đang không ngừng tăng lên trong lòng, liên tục uống nước trà để chi phối bản thân mình không xông vào trong căn phòng đó.

Cái trán nhíu chặt của cậu ba khiến đám người hầu trong nhà phập phồng lo sợ.

Dạo gần đây có vài tin đồn ác ý xuất hiện trong nhà, bọn họ có người tin có người lại không tin. Làm sao mà cậu ba cao sang như thế có thể là người đồng tính mà còn thích một thằng hầu ngốc nghếch cho được. Thế nhưng biểu hiện hôm nay của Châu Kha Vũ đã làm cho bọn nghĩ rằng những lời đồn thổi đó tám phần mười là sự thật.

Hơn nữa, chuyện nhóc Ngốc bị bắt nạt thì người hầu trong nhà đa phần đều biết. Đứa nhỏ bổng nhiên được cậu ba thiên vị, ai lại không ghen tỵ cơ chứ. Nếu mà có, thì bọn họ cũng nhắm mắt làm ngơ, ai lại tự chuốc lấy phiền phức làm gì?

Bọn họ chẳng biết rõ tính cách của Châu Kha Vũ như thế nào, nếu lỡ như khai ra người phía sau, nhưng cậu ba lại chẳng trách phạt gì nặng nề, vậy chẳng phải nạn nhân tiếp theo bị bắt nạt là mình sao? Vì thế cho nên dù Châu Kha Vũ ngồi trên kia có thét ra lửa thì chuyện vẫn mãi chưa được giải quyết.

Nhưng mà hiện tại, cậu hai ra mặt rồi, bọn họ không hẹn mà cùng nhau run rẩy.

Ai chẳng biết Châu Hạo Sam tàn nhẫn, xuống tay không chớp mắt. Đừng nói là thủ phạm làm chuyện đó, có thể những người biết mà không nói cũng có khả năng chịu chết chung. Đúng như Châu Hạo Sam bảo, hắn có cả ngàn cách để tìm được người phía sau, mà có thể hắn chẳng cần dùng cách nào, chỉ cần liếc mắt một cái, bọn họ cũng tự giác mà chỉ ra hung thủ.

Vì Châu Hạo Sam nổi tiếng chỉ nói chuyện bằng mạng người.


Lúc Châu Kha Vũ chuẩn bị uống đến bình trà thứ ba, cuối cùng Châu Hạo Sam cũng mở cửa.

Đứa nhỏ đi phía sau cậu hai, len lén ngước mặt nhìn Châu Kha Vũ một cái, ánh mắt giống như chứa cả ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể cụp xuống.

Châu Hạo Sam vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nó rồi hướng quản gia gọi một tiếng.

"Đưa đứa nhỏ đi băng bó vết thương đi."

Lão quản gia già vội chạy đến dắt nó đi khỏi đó, bỏ lại ánh mắt của Châu Kha Vũ đang mãi đuổi theo bóng lưng.

Châu Hạo Sam nhìn đứa em trai nhỏ của mình đang thất thần, thở dài lắc đầu một cái.

Châu Kha Vũ nghĩ gì đều thể hiện hết trên khuôn mặt rồi.

"Đừng nhìn nữa, anh hai bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, lát nữa em bắt đứa nhỏ ăn nhiều một chút. Ốm đến mức đáng thương."

Châu Kha Vũ hướng về phía anh hai mình, ánh mắt giống như lo lắng điều gì đó.

Châu Hạo Sam cười khổ, nếu em trai hắn lúc nhỏ biết tìm đến hắn tâm sự, thì bây giờ đã không nhìn hắn với ánh mắt như vậy.

"Ngốc có chịu nói là ai làm không?" Châu Kha Vũ tò mò hỏi.

Châu Hạo Sam gật đầu một cái, Châu Kha Vũ lại hỏi tiếp.

"Là ai?"

Châu Hạo Sam không trả lời em trai mình, hắn quay về phía đám người hầu, thu lại ánh mắt của người anh trai dịu dàng, không nhanh không chậm mà nói.

"Tự bước ra đi."

Không cần đợi thêm bất kì một giây nào, bọn người hầu tự giác nhít ra hai bên, để lộ một người đang run bần bật ở chính giữa.

Châu Kha Vũ nhíu mày, không hiểu tại sao chỉ cần Châu Hạo Sam hỏi một câu như thế mà bọn họ đã tự động chỉ người ra, trong khi mình thì thét cả buổi cũng chẳng xong chuyện. Nhưng sau khi nhìn rõ người đứng đó, Châu Kha Vũ lại không có tâm trạng gì thắc mắc nữa. Vì anh ta đang bận nổi trận lôi đình.

Người gây ra vết thương trên trán đứa nhỏ, Châu Kha Vũ vừa nhìn là nhận ra ngay, chính là nhỏ hầu gái chạy theo xin lỗi hôm anh ta gặp nhóc Ngốc lần đầu tiên ở bờ sông.

"Là mày?" Châu Kha Vũ gằn giọng.

Ngày hôm đó, Châu Kha Vũ từ quân doanh trở về có kêu người đem nước nóng vào ngâm chân, mà nhỏ hầu này chính là người phụ trách việc đó. Mọi chuyện đều rất bình thường, cho đến khi con ả giả vờ té ngã vào lòng Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ mệt mỏi day day trán, cả ngày huấn luyện ở quân đội khiến anh ta chẳng còn sức lực trách phạt mấy chuyện ngu ngốc này. Châu Kha Vũ bảo ả nhanh chóng dọn dẹp rồi cút đi, chẳng ngờ nhỏ hầu lại tiến đến cởi áo khoác của anh ta, biểu hiện như là muốn đem mình dâng lên miệng Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ thấy mấy sợi nơron thần kinh của mình giật phựt phựt, tán con ả một bạt tai, sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi ra ngoài, cuối cùng chính là cái màn chạm mặt nhóc Ngốc ở bờ sông.

Nhỏ hầu đứng ở đó cả người run lên vì sợ hãi, ả không nghĩ mọi chuyện sẽ đi đến nông nổi này. Ban đầu chỉ là nghĩ bản thân cũng có chút nhan sắc, muốn dựa vào đó trèo lên giường cậu ba để được đổi đời. Nhưng mà không ngờ cậu ba đối với dụ dỗ của mình không động tâm một chút nào, còn nổi giận muốn đuổi ả ra khỏi nhà. Vậy mà sau đó cậu ba lại thiên vị một thằng nhóc gánh nước chẻ củi, khiến cả đám người hầu si mê vẻ đẹp của cậu ba tức đến nổi nổ đom đóm mắt. Thế cho nên ả mới lợi dụng việc đó thả ra một vài lời không tốt, bảo rằng cậu ba không thích con gái. Một phần vì ganh tỵ, một phần vì muốn an ủi sĩ diện của chính mình sau khi dụ dỗ thất bại.

Châu Kha Vũ nghĩ đến việc đứa nhỏ bị thương chính là bởi vì mình thì trong lòng thắt lại, cơn tức giận nghẹn lại ở cổ họng, chỉ muốn xông đến giết chết con hầu gái đó ngay lập tức.

Châu Hạo Sam nhìn thấy hai bàn tay em trai mình siết chặt, ra vẻ là sắp sửa muốn giết người rồi. Hắn níu lại cánh tay Châu Kha Vũ, hướng nhỏ hầu gái hất mặt một cái.

"Dọn đồ, lát nữa bọn buôn người sẽ đến đưa mày đi. Những người còn lại cũng đi làm việc đi."

Sau đó thì kéo Châu Kha Vũ đi về phía nhà ăn, vừa đi vừa vuốt xuống cơn giận cho em trai mình.

"Đi thôi, anh hai đói bụng rồi. Rủ cả đứa nhỏ của em nữa."

Châu Kha Vũ bất chợt dừng chân lại, đợi cho đám người hầu tản đi hết, ái ngại nhìn Châu Hạo Sam một cái.

"Anh biết rồi à?"

Châu Hạo Sam cười nhẹ, vò rối mái tóc được chải gọn gàng của Châu Kha Vũ.

"Anh giúp em tìm được người rồi, có phải nên thành thật với anh không?"

"Anh biết từ khi nào?"

Hắn suy nghĩ trong đầu, cuối cùng vẫn thành thật trả lời em trai.

"Từ lâu rồi."

"Anh không tức giận sao?"

"Tại sao phải tức giận?" Châu Hạo Sam hỏi ngược lại.

Châu Kha Vũ cụp mí mắt, không muốn đối diện với anh hai mình.

"Em không bình thường. Em thích một người cùng giới tính với mình."

Châu Hạo Sam thở dài, tiến đến ôm lấy Châu Kha Vũ.

"Điều đó có làm thay đổi được chuyện Kha Vũ là em trai của anh hai đâu. Kha Vũ ngốc, cho dù em có thích con chó hay con mèo, anh cũng sẽ ủng hộ em. Huống hồ gì em lại còn thích một người đáng yêu như đứa nhỏ đó. Đừng sợ, anh hai không trách em."

Châu Kha Vũ thấy sống mũi mình cay cay, cúi đầu để giọt nước mắt nóng hổi rơi lên vai áo Châu Hạo Sam, cổ họng khàn khàn mà nói.

"Em xin lỗi."

Châu Hạo Sam vuốt nhẹ lên cái gáy của Châu Kha Vũ, dỗ dành đứa em nhỏ.

"Sao lại phải xin lỗi, em không làm sai gì cả."

"Xin lỗi vì không nói với anh sớm hơn."

Châu Hạo Sam cười dịu dàng.

"Không muốn nói thì không cần phải nói, anh hai hiểu em là được."

Châu Kha Vũ sụt sịt vài cái, không khóc nữa, kéo lấy Châu Hạo Sam đi về phía nhà ăn.

Lúc đi gần đến nhà ăn Châu Kha Vũ nhớ ra gì đó, quay sang nói với hắn.

"Em cứ nghĩ là anh sẽ giết con hầu đó. Sao anh lại bán nó cho bọn buôn người?"

Châu Hạo Sam nhướn mày vui vẻ, hắn nói.

"Anh hứa với đứa nhỏ của em là sẽ không giết người."

Châu Kha Vũ hai khóe môi câu lên, trong mắt tràn ra vẻ tự hào.

"Đứa nhỏ lương thiện."





Sau khi hai người ngồi vào bàn ăn không lâu thì quản gia dẫn theo nhóc Ngốc đi đến. Châu Kha Vũ kéo lấy đứa nhỏ ngồi vào bên cạnh mình, múc một chén canh giò heo thật đầy đưa đến trước mặt nó, ép nó ăn bằng được.

Nhóc Ngốc nhìn Châu Kha Vũ rồi lại nhìn Châu Hạo Sam, hai cánh môi nhỏ mím chặt, nhấp nhổm muốn đứng lên.

Châu Kha Vũ không hài lòng, đè một bên vai nó lại.

"Ngồi xuống ăn ngay ngắn xem nào."

Nhóc Ngốc lo lắng đến nỗi cầm cái muỗng cũng phát run. Ai đời một người hầu như nó lại ngồi ăn cơm cùng bàn với chủ cả như vậy đâu chứ. Hơn nữa, đồ ăn trên bàn cũng toàn là cao lương mỹ vị nó chưa từng nhìn thấy qua bao giờ, làm sao dám động đũa, chỉ sợ gắp sai một cái thôi cũng đi đứt cái mạng nhỏ.

Châu Hạo Sam ngồi đối diện vươn tay gắp một con tôm thật to bỏ vào chén Châu Kha Vũ, giọng điệu chọc ghẹo nói.

"Bóc vỏ cho đứa nhỏ đi cậu ba."

Nhóc Ngốc giật thót một cái, ngước mặt nhìn lão quản gia già đang đứng bên cạnh Châu Hạo Sam ái ngại.

Châu Hạo Sam tinh mắt nhìn thấy, ra dấu cho lão quản gia đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ trên bàn cơm, Châu Hạo Sam nhẹ nhàng nói với nó.

"Đừng sợ, muốn nói gì thì nói, không ai trách phạt em."

Châu Kha Vũ đang tập trung bóc tôm nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên, híp mắt nhìn qua nhóc Ngốc – Em nói chuyện với anh ấy rồi?

Nhóc Ngốc xoắn tít hai bàn tay đặt dưới gầm bàn, khe khẽ gật đầu.

Châu Kha Vũ trên mặt viết rõ ba chữ 'không hài lòng', cắn một cái hết nửa con tôm đang nằm trong tay. Sau đó giật mình nhớ ra, liền đặt nữa con còn lại vào chén Châu Hạo Sam, gắp một con tôm khác bóc vỏ đặt vào chén đứa nhỏ.

Châu Hạo Sam nhìn nữa con tôm bị cắn nham nhở còn chưa bóc hết vỏ trong chén cơm của mình, khóe môi co giật liên hồi. Thế nhưng hắn cũng không có gắp ra ngoài, vẫn từ tốn bóc sạch vỏ rồi bỏ vào miệng ăn.

Nhóc Ngốc dưới sự ép buộc của Châu Kha Vũ cuối cùng cũng ăn hết hai chén cơm với một đống đồ ăn và một chén canh đầy. Còn Châu Hạo Sam thì thở dài liên tục nhìn hai đứa nhỏ trước mặt mắt qua mày lại mà giao tiếp với nhau.

Bữa ăn tuy là có chút buồn cười nhưng cũng coi như vui vẻ hạnh phúc.

Ăn cơm xong, Châu Kha Vũ cầm trái quýt vàng đưa cho Châu Hạo Sam, sau đó bóc vỏ một trái khác đưa cho nhóc Ngốc, nhẹ nhàng nói với nó.

"Ăn xong thì đi nghỉ ngơi đi, ngày mai không cần gánh nước nữa. Khi nào vết thương lành lại thì muốn làm gì thì làm."

Châu Hạo Sam lắc đầu một cái, tự bóc vỏ quýt cho mình. Chợt nhớ ra gì đó, hắn nói.

"Anh cả vừa gửi thư tới, tuần sau chúng ta có thể quay lại Bắc Kinh rồi." Sau đó nghĩ nghĩ một chút, hắn nhìn về phía nhóc Ngốc nói thêm. "Em cũng đi cùng đi."

"Quay về nhà luôn sao? Có quay lại đây không?" Châu Kha Vũ hỏi.

"Không quay lại nữa. Chiến sự bên đây có người khác tiếp nhận rồi."

Nhóc Ngốc ngồi nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng tự nhiên có chút lo sợ. Phải đi đến một nơi xa lạ sao? Nó có nên đi hay không?

Châu Kha Vũ giống như nhận ra sự bất an của nó, đưa tay xoa đầu đứa nhỏ.

"Không sao đâu, em không muốn đi thì cũng phải đi thôi."

Nhóc Ngốc bất đắt dĩ nhìn cậu ba, mím môi không nói được lời nào.

Châu Hạo Sam buồn cười, đứa em trai ngang ngược này, quả nhiên chỉ có đứa nhỏ ngốc với chịu đựng nổi.

"Đứa nhỏ, em có giấy tờ hay không?" Châu Hạo Sam hỏi nó.

Nhóc Ngốc lắc đầu, trước giờ nó đều lưu lạc đầu đường xó chợ, làm gì có người bảo hộ làm giấy tờ cho.

Châu Hạo Sam lại hỏi tiếp.

"Tên đẹp như vậy, là ai đặt cho em?"

Châu Kha Vũ nghe vậy thì trợn mắt lên, không tin được mà nhìn nhóc Ngốc.

"Em nói tên cho anh hai biết?"

Nhóc Ngốc không dám nhìn thẳng vào mắt Châu Kha Vũ, quay sang hướng khác gật đầu một cái.

Châu Kha Vũ bất ngờ đến nổi mở to mồm, tự chỉ vào mặt mình.

"Em vậy mà không nói tên cho tôi biết lại nói cho anh hai biết?"

Nhóc Ngốc gãi gãi đầu mũi, cúi đầu nói nhỏ xíu.

"Cậu hai không có xưng mày tao với con."

Châu Hạo Sam phá lên cười, chỉ vào mặt Châu Kha Vũ.

"Em xưng mày tao với em ấy sao?"

Châu Hạo Sam cười đến nổi đập hai cái lên mặt bàn. Em trai ngốc nghếch đáng yêu quá đi mất.

Châu Kha Vũ tức đến nổi cả khuôn mặt đỏ bừng, một hai bắt nhóc Ngốc nói tên cho mình biết.

Nhóc Ngốc không biết phải làm sao, đôi mắt rung rinh nhìn Châu Hạo Sam cầu cứu.

Châu Hạo Sam giữ người Châu Kha Vũ lại, phất tay ý bảo nhóc Ngốc quay về nghỉ ngơi đi.

Nhóc Ngốc được giải cứu, nhanh chóng co giò bỏ chạy.

Châu Kha Vũ gào thét không cho người đi, muốn đứa nhỏ nói tên cho anh ta nghe, nhưng làm cách nào cũng không thoát được hai gọng kềm của anh trai mình.

Đợi đứa nhỏ đi khuất rồi Châu Hạo Sam mới thả Châu Kha Vũ ra.

Châu Kha Vũ thở hừ hừ vài cái, híp mắt nhìn hắn, hai giây sau đã nhào đến bóp cổ Châu Hạo Sam.

"Vũ không nói thì anh phải nói. Khai ra mau, tên đầy đủ của em ấy là gì?"

Châu Hạo Sam vui vẻ đùa giỡn cùng em trai lăn lộn trên nền đất, hệt như bọn họ những ngày còn là con nít.


Châu Kha Vũ mệt đứt hơi nằm ngửa trên sàn nhà, một cánh tay khoát lên đôi mắt mình, vừa thở gấp vừa nói với Châu Hạo Sam.

"Anh hai nghĩ anh cả có thể chấp nhận em hay không?"

Châu Hạo Sam ngồi bệch ở bên cạnh, hai cánh tay chống ở phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật lòng, hắn cũng không biết nữa. Một người coi trọng danh tiếng như anh cả, liệu có thể chấp nhận được Châu Kha Vũ cùng với đứa nhỏ hay không đây?

Hắn lo sợ, nhưng lại không muốn Châu Kha Vũ đau lòng, chỉ có thể kiên cường đáp lại.

"Đừng lo, còn có anh hai mà. Anh hai bảo vệ hai đứa."

Châu Kha Vũ nhích sát lại gần Châu Hạo Sam, đem cái đầu bù xù như tổ quạ của mình gối lên đùi hắn.

"Anh hai, cám ơn anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top