Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên không ngoài mong đợi và dự đoán của tất cả mọi người, Châu Kha Vũ đã biểu diễn cháy hết mình trong buổi concert cuối cùng trong tour mở rộng Eternal Universe kỷ niệm mười năm ra mắt của anh. Anh mang đến những bản nhạc OST tuyệt vời với những ca từ ý nghĩa, giai điệu ngọt ngào hay cả bi thương u buồn từ những bộ phim kinh điển nổi tiếng của mình. Đặc biệt với ca khúc "Phương xa" được ưu ái chọn làm nhạc phim chủ đề trong bộ phim "Đợi chờ" đã bi ai đau lòng đến mức khiến không ít khán giả trên khán đài này phải rơi lệ.

Chuyện tình buồn của Lục Cảnh Yên và Trương Minh Minh dường như được gợi nhớ lại trong tâm trí của biết bao con người đang ngồi tại nơi đây, họ là một mối lương duyên đã được ông trời định sẵn nhưng lại bị số phận chia rẽ đẩy đưa. Người bị đày đến phương xa lưu lạc, người ở lại đất này phải chịu cảnh cơm không lành, canh chẳng ngọt với người không hề thân yêu.

Cuộc đời người thiếu nữ nhà Trương có mấy đâu bình yên, năm tháng vô tình, thanh xuân trôi vào dĩ vãng. Cuộc đời nàng như một cánh hoa rơi hiu hắt, ngày độ xuân về thì luôn tươi đẹp khiến ai cũng muốn nâng niu, gìn giữ trong lòng bàn tay. Thế nhưng cứ theo dòng chảy nổi trôi của thời gian lặng lẽ, cánh hoa héo tàn rơi rụng, má phấn hồng nhan rồi cũng sẽ tàn. Hỡi ơi, còn ai xót thương, còn ai nhớ đến?

Mối tình Lục Cảnh Yên dành cho người thiếu nữ chính là mối tình khắc cốt ghi tâm, chính là khi bản thân hoàn toàn bất lực trước số phận đẩy đưa cuộc đời nàng đến tận đường cùng, chính anh đã là người ra tay cứu giúp. Để rồi bản thân bị chính người mình tin tưởng phản bội lừa dối, bị tai nạn giao thông rồi bị đày đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Mọi thứ dường như đã chìm vào trong dĩ vãng, kỉ niệm phai nhòa nay cũng chỉ vương lại một cái tên quá đỗi xa xôi.

Ngày này qua tháng nọ, thời gian đã làm bạc màu tấm áo kỷ vật năm xưa, cho dù người ta vẫn chẳng thay đổi. Tình yêu trong trái tim họ như một hạt mầm được gieo xuống trên mảnh đất tươi tốt, ngày một sinh trưởng và lớn dần theo thời gian lững thững trôi về. Cuối cùng, họ được gặp lại nhau sau những tháng ngày đau khổ chia xa.

Ba tiếng trôi qua, lần đầu tiên Duẫn Hạo Vũ như được sống lại trong bầu không khí ồn ã náo nhiệt của sân vận động Elizábeth sau hơn hai mươi lăm năm cuộc đời. Lần đầu tiên cậu có được cảm giác thoải mái trong một nơi đông đúc cuồng loạn như thế, ban đầu có chút không quen nhưng bây giờ thì ổn rồi.

Rốt cuộc vì sao Châu Kha Vũ lại có thể nổi tiếng oanh tạc làng điện ảnh showbiz Trung Hoa như thế, cuối cùng cậu cũng có thể tìm ra cho mình một câu trả lời.

Anh không bao giờ bỏ cuộc, cho dù có thất bại khó khăn ra sao.

Anh luôn hết mình vì công việc, vì khán giả, vì tất cả mọi người. Cho dù công việc có quay cuồng mệt mỏi như thế nào, cho dù dòng máu hồng tươi có vô tình đổ xuống, cho dù vầng trán cao có thấm đẫm mồ hôi ra sao, anh vẫn luôn nở trên đôi môi mỏng một nụ cười tươi rói.

Khi anh đứng trên sân khấu nhìn xuống biển người phủ kín khán đài sân trên những ánh đèn xám xanh lấp lánh, chắc chắn anh sẽ rất vui, hạnh phúc và cực kỳ cảm động.

Vì em biết những gì anh nhận được bây giờ là hoàn toàn xứng đáng.

Bỗng nhiên, sàn sân khấu vang lên một trận rung chuyển nhẹ, Duẫn Hạo Vũ liền mở to mắt sững người. Cảnh tượng ngay trước mắt cậu...

Chiếc đàn dương cầm chậm rãi được nâng lên từ dưới hầm sân khấu, yên vị nơi cao nhất và nổi bật nhất trên toàn không gian. Nguồn sáng trên ánh đèn flash sân khấu giảm nhẹ chỉ còn màu vàng hiu hắt, như ánh trăng nhỏ dần dần tan chảy trong dải ngân hà tràn ngập ánh sao rộng lớn. Châu Kha Vũ chậm rãi tiến lại chiếc ghế đệm trắng muốt ngồi xuống. Anh khẽ đặt tay lên phím đàn, âm thanh cao vút du dương nhẹ nhàng vang lên.

Duẫn Hạo Vũ ngay lập tức đã nhận ra, giai điệu trầm lắng huyền ảo như tiếng suối trong vắt chảy dịu dàng dưới ánh trăng tan này chính là khúc Chopin huyền thoại, Funeral March.

Đó chính là ước nguyện duy nhất anh đã nói với cậu khi được cùng cậu tiếp xúc lại lần đầu tiên với chiếc dương cầm. Anh muốn được đứng trên sân khấu tráng lệ của ngày kỷ niệm mười năm ra mắt, được đứng trước hàng vạn người lung linh biển ánh sáng xanh đậm mà tấu lên bản nhạc xưa cũ này.

Vâng đúng rồi, chính là nó. Bản tình ca mùa đông huyền ảo của ánh trăng mật trong ngày tuyết ủ đầy bờ vai.

Dưới ánh đèn thủy tinh màu xanh nhàn nhạt lơ lửng trên trần, người đàn ông với đôi bàn tay thon dài đang lướt nhẹ trên những phím trắng đen. Nét mặt anh hoàn toàn đắm chìm vào bản nhạc, thâm tình và trầm lắng, tựa như chàng nhạc sĩ trẻ Mozart tại nơi xứ người Paris đã phải trải qua những ngày tháng bi thảm vì thương nhớ người mẹ đã mất của mình, hồn vẫn còn vẩn vương lại trên đất Áo.

"Đây là lần đầu tiên anh ta biểu diễn trước toàn thể công chúng kể từ năm năm nay đấy."- Dương Nhã Kiệt quay sang nhìn Duẫn Hạo Vũ cười nhẹ, chậm rãi cất giọng nói- "Tôi nghe nói lúc trước anh ta bị tai nạn, có phải không nhỉ?"

Duẫn Hạo Vũ vẫn cứ lẳng lặng không trả lời lại câu nào, đôi mắt cậu vẫn chỉ chăm chú nhìn người đàn ông lịch lãm bên chiếc dương cầm lộng lẫy trắng phau đang chìm đắm sâu vào khúc Chopin nhẹ nhàng huyền bí ấy.

"Trong bữa tiệc mừng công của Đợi chờ cách đây một tháng ấy, chúng tôi có chơi Truth or Dare. Chắc cậu biết trò này mà đúng không? Chúa ơi, tiền bối Châu trúng ngay thẻ Truth, thế là phải khai crush của mình. Cậu không biết đâu, lúc đó mọi người trong đoàn đều háo hức nghe cái tên Diệp Tuyết Hy được thốt ra khỏi miệng anh ta lắm."

"Nhưng bố ai có ngờ được đâu, tiền bối Châu bảo rằng anh ta thích con trai, người anh ta thích hiện giờ lại còn là một nghệ sĩ dương cầm. Cậu biết không? Tất cả mọi người ở đó đều bị một phen hồn siêu phách lạc luôn, có chết họ cũng không ngờ chuyện đó lại xảy ra."

Câu nói vừa rồi của Dương Nhã Kiệt đã thành công kéo Duẫn Hạo Vũ trở về thực tại. Cậu giật mình sững sờ, hướng ánh mắt như không tin vào tai mình mà nhìn người bên cạnh, lắp ba lắp bắp hỏi lại.

"Hả? Ý cậu là sao cơ?"

Dương Nhã Kiệt tròn mắt, bĩu môi nhìn cậu.

"Tôi chưa kể xong mà, cậu dám chắc rằng cậu không muốn nghe đó chứ?"

Nếu nói không muốn nghe thì chính là đang nói dối.

"Tiền bối Châu nói rằng người đó chính là người đã truyền động lực cho mình, nhờ có người đó mà anh ta mới có thể quay trở lại con đường chinh phục dương cầm tiếp. Cậu ấy cực kỳ đặc biệt, thậm chí là người đặc biệt nhất mà tiền bối từng gặp. Cuộc sống của cậu ấy vẫn chỉ xoay quanh tâm hồn âm nhạc và cây dương cầm gụ đỏ, cậu ta sống là vì âm nhạc, chết cũng vì âm nhạc. Đơn giản chỉ có như thế."

"Cậu ấy rất cao thượng khi đã vì sự nghiệp, tương lai và tiền đồ của anh ta mà làm tất cả, kể cả việc khó khăn nhất chính là từ chối nghe theo trái tim mách bảo. Cậu ấy âm thầm rời xa khỏi anh ta, chấp nhận lui lại đằng sau để anh ta có thể giữ vững được ánh hào quang mạnh mẽ."

Dương Nhã Kiệt khẽ mím môi, im lặng một chút mà âm thầm quan sát biểu cảm của Duẫn Hạo Vũ.

Cậu vẫn chỉ giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng, nhìn sơ qua dường như không có chút gì rung động với những lời kể trước đó. Nhưng, người ta thường bảo, ánh mắt của người nghệ sĩ mới biểu hiện rõ được nhất linh hồn và cảm xúc của người ấy.

Duẫn Hạo Vũ gần như đã xúc động, hốc mắt đỏ hoe bỗng chợt bỏng rát. Cậu cố gắng tỏ ra bình thản mạnh mẽ, thế nhưng tận sâu trong lòng lại vướng bộn bề suy nghĩ đớn đau.

Giai điệu bản Funeral March đang trôi êm đềm bỗng nhiên khựng lại, thanh âm bật ra như tiếng nấc cắt đứt đi mạch suy nghĩ của Duẫn Hạo Vũ. Cậu giật nảy mình ngẩng đầu dậy, đã thấy Châu Kha Vũ bước ra khỏi chiếc ghế đệm đàn mà tiến lại gần cây micro cao cao ở giữa sân khấu.

Anh cắn chặt cánh môi, hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm, chậm rãi cất tiếng nói.

"Buổi concert Eternal Universe này của tôi đến đây là kết thúc rồi, và tôi... muốn gửi đến các bạn, những người đã hâm mộ tôi, đã luôn theo chân và ủng hộ tôi trong suốt quãng thời gian vừa rồi một bức thư bằng lời nhỏ.

Tôi vẫn còn nhớ rõ buổi họp báo ra mắt công chúng của mình, khi ấy tôi đã mặc áo vest quần âu trông thật bảnh bao nhưng vẫn không giấu đi được vẻ non nớt của kẻ vừa mới đặt chân bước vào dòng đời. Ngày đó tôi đã nói trước toàn thể cánh phóng viên nhà báo rằng: "Tôi muốn mang lại nụ cười, mang lại niềm vui, mang lại hạnh phúc đến cho mọi người. Tôi muốn thực hiện ước mơ của mình bằng lòng nhiệt huyết vẫn đang sục sôi mãnh liệt trong trái tim và trong tâm hồn của tôi. Tôi, muốn được trở thành diễn viên nghệ sĩ."

Tôi bước vào giới giải trí vào năm hai mươi hai tuổi, và tôi đã bước lên từ những nơi nhơ nhuốc thấp kém nhất. Cho đến nay đã mười năm đã trôi qua kể từ ngày định mệnh ấy, ngày trong giới giải trí chính thức có một cái tên "diễn viên Châu Kha Vũ". Tôi đã mang ước mơ được trở thành ngôi sao rực sáng, cùng nó trải qua biết bao biến cố thăng trầm. Những người đồng bạn đã đến rồi đi, rồi tôi được tận mắt chứng kiến những vinh quang tột đỉnh bên cạnh đống hoang tàn đổ nát. Mang trên mình hàng chục danh hiệu danh giá, khi ấy tôi đã biết rằng, ước mơ và nguyện vọng của tôi đã sắp được thực hiện.

Nhưng, cũng vì thế mà đã có không ít người hỏi tôi rằng, liệu Ảnh đế Châu Kha Vũ của ngày hôm nay và diễn viên Châu Kha Vũ của những năm trước có khác gì nhau không?

Xin thưa rằng, tôi chưa bao giờ thay đổi. Cho dù tôi có là Ảnh đế, là diễn viên hay là nghệ sĩ đi chăng nữa thì vẫn luôn còn đó một Châu Kha Vũ trường tồn theo năm tháng, bất chấp mọi sóng gió đớn đau.

Tôi đã trải qua mọi đắng cay dập vùi, đã đau đớn hối lỗi vì những lỗi lẫm chính mình mắc phải, hoặc những biến cố kinh hoàng do thời thế số phận tạo nên. Hơn hết cả, đôi bàn tay này đã vì nghiệp lớn trước mắt ấy mà đã mất đi khả năng cử động linh hoạt, khiến tôi đã phải trải qua một quãng thời gian suy sụp đau khổ.

Nhưng, tôi không bị thời gian vùi dập, vì tôi biết tôi phải mạnh mẽ quật cường để vượt qua, vì tôi biết bên cạnh tôi vẫn luôn có các cậu.

Thời khắc được cầm trên tay những chiếc cúp giải thưởng, tôi cảm thấy xúc động vì đó không chỉ là thành quả của sau nhiều năm nước mắt mồ hôi đổ máu, mà trong nó còn âm thầm chất chứa những vết cháy đen đã hóa tro tàn vì xông pha qua những ánh lửa thiêu cháy rực sáng.

Trên tất cả, tôi biết tôi thành công vì tôi đã luôn cống hiến hết mình, và đó chính là điều mà tôi tự hào nhất. Những tháng ngày trước đây dẫu cho có khổ đau mệt mỏi, nhưng bây giờ tôi biết điều đó là hoàn toàn xứng đáng.

Tuy nhiên... Người ta thường nói với nhau rằng, khi một cánh cửa đóng lại cũng là lúc một cánh cửa khác được mở ra.

Vốn dĩ cái nào cũng có điểm đích, và tôi đã quyết định chọn thời điểm này để dừng lại. Không vì vấn đề gì cả, tôi đơn giản chỉ cảm thấy đã quá đủ rồi. Tôi muốn trở về cuộc sống bình yên như một người bình thường, chỉ như vậy thôi."

Châu Kha Vũ mím môi im lặng một chút để lấy lại bình tĩnh, cố gắng không để nước mắt chực trào và cổ họng không bị nghẹn lại.

Cả khán đài từ lâu đã chìm vào không gian im thin thít, ánh đèn xám xanh vẫn luôn được họ cầm trên tay, vẫn luôn rực rỡ tỏa sáng trong màn sao đêm của dải ngân hà rộng lớn.

Đây chính là thời khắc duy nhất chỉ đến một lần trong đời.

Anh đưa tay nắm chặt lấy chiếc micro, khẽ rũ mi xuống nắm chặt mắt lại. Cổ họng có hơi đau rát, anh bắt đầu chậm rãi nghẹn ngào nói ra.

"Có lẽ hơi khó nói một chút, nhưng thật sự tôi đang yêu một người.

Tôi yêu người ấy bằng thứ tình cảm chân thành sâu sắc nhất, và chỉ cần cậu ấy không buông tay thì dẫu cho trái đất này có ngừng quay, tôi cũng không bao giờ chấp nhận kết thúc.

Và hôm nay, anh muốn một lần lấy được hết dũng khí để đứng trước mặt em, đứng trước cả hàng vạn người để mà nói rằng,

Anh yêu em, thật nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top