Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không, tôi không phải là nhân viên đoàn làm phim."- Châu Kha Vũ mím môi cam chịu, cố gắng chậm rãi hạ tông giọng phủ nhận- "Nhìn tôi giống nhân viên trong đoàn lắm à?"

Duẫn Hạo Vũ nghe vậy mới liền giật mình, cậu đưa mắt âm thầm quan sát lại từ đầu đến chân của Châu Kha Vũ mà kiểm tra lại nhận định của mình một lần nữa.

Châu Kha Vũ, dáng người của anh rất cao, nhưng không lèo khèo cồng kềnh. Nói anh mảnh mai thì cũng chẳng phải lắm, anh hơi gầy thì đúng hơn. Mũi anh cao, khuôn mặt lúc nào cũng mang vẻ sắc bén lạnh lùng, khí chất thần thái mà anh toát lên hoàn toàn không giống với những người bình thường dễ dàng gặp phải trên phố đi bộ. Con ngươi anh mang màu đen đậm, nhưng lại sáng ngời như những vì sao, chất chứa gần như tất cả những nỗi suy tư tâm hồn của kẻ đã từng trải hơn ba mươi năm cuộc đời.

Gương mặt này, không phải là của người nổi tiếng thì chắc chắn cũng phải là của hotboy phiên bản ông chú nào đó siêu siêu nổi tiếng trên mạng!

"Quả thật nhìn anh không giống nhân viên trong đoàn lắm."- Duẫn Hạo Vũ nheo mắt lại, gật gù kết luận- "Hay anh là diễn viên?"

Châu Kha Vũ thở dài một hơi đầy bất lực chán chường, vậy là cuối cùng anh vẫn phải tự mở miệng giới thiệu tên tuổi của bản thân mình.

Bực mình thật đấy, anh không quen lắm với việc làm này.

"Tôi là diễn viên Châu Kha Vũ, là Ảnh đế Châu của giới showbiz này. Chắc hẳn cậu cũng đã nghe mọi người nói qua về tôi rồi mà phải không? Nếu không thì cậu là người mới từ trên rừng xuống đấy à?"

Người kia vừa dứt một câu hỏi nhẹ nhàng thế nhưng Duẫn Hạo Vũ lại không khỏi giật mình kinh hãi. Không thể tin được, người trước mặt cậu lại chính là Ảnh đế Châu oanh tạc cả giới showbiz những năm vừa qua. Là người mà các nữ sinh trong Odette, kể cả những người ưu tú như Trương Nhã Tịnh cũng phải mê mẩn mà lén lút xem phim ngay trong giờ học. Là người mà chính miệng Dương Nhã Kiệt đã nói, gặp được chính là một vận may mà bao nhiêu người ngoài kia luôn muốn được có.

Duẫn Hạo Vũ lắp bắp, bối rối trả lời lại.

"Ồ, hóa ra anh là Ảnh đế Châu... Tôi có nghe nhiều người nói qua rồi nhưng thực lòng không biết lắm, bây giờ mới gặp được anh. Thật thất lễ quá, xin chào anh."

Châu Kha Vũ nhìn bộ dạng luống cuống của người trước mặt mình liền không kiềm nổi bình tĩnh mà phá lên một tràng cười thật to.

"Khách sáo làm gì, cậu là người đầu tiên lầm tưởng tôi là một người bình thường đấy. Vui mà, thất lễ gì đâu."

Chỉ trong một phút thoáng qua mà Duẫn Hạo Vũ đã có suy nghĩ rằng, Châu Kha Vũ chẳng phải là kẻ lạnh lùng khó gần như lời Dương Nhã Kiệt trước đó đã nói.

Anh ta rất thân thiện mà không phải sao, phong cách trò chuyện hoàn toàn mang lại cho cậu cảm giác thoải mái dễ chịu, không hề có một chút khoảng cách xa vời cả nào.

"Anh không để bụng là được rồi, tôi lại cứ sợ cơ..."- Duẫn Hạo Vũ đưa tay vuốt ngực tự trấn an bản thân mình, thở phào một hơi nhẹ nhõm- "Nhưng đúng là tôi vô ý thật. Lần sau nếu có dịp gặp anh trên nhạc viện Odette tôi sẽ mời anh một cốc Hot Chocolate xem như đền bù nhé. Mùa đông với Hot Chocolate chính là một tổ hợp tuyệt vời ông Mặt Trời luôn đó."

"Thật ra thì tôi không thích Chocolate cho lắm. Nó ngọt đến rát cổ họng luôn."- Châu Kha Vũ cười nhẹ, lắc đầu từ chối- "Hay không ấy thì cậu cho tôi số điện thoại của cậu đi, vậy là được rồi."

Duẫn Hạo Vũ nhìu mày khó hiểu, người đàn ông trước mặt cậu có khuôn mặt đẹp trai thật đấy nhưng hơi ấm đầu à, cậu với anh ta chỉ gặp nhau được đúng hai lần, mỗi lần gặp nhau nói chuyện còn chưa được quá nửa tiếng. Cậu với anh có thân thiết gì với nhau quá đâu mà cho số điện thoại để làm cái gì?

"Mong anh thông cảm, tôi không thể cho được đâu."

"Thôi mà, cho tôi xin số đi."- Châu Kha Vũ bĩu môi nũng nịu, đôi mắt lại hóa long lanh nhìn Duẫn Hạo Vũ xin xỏ- "Năn nỉ luôn đó..."

Duẫn Hạo Vũ nhìn thấy bộ dạng Ảnh đế trước mặt mình, không kiềm chế nổi mà phát hoảng. Từ trước tới nay cậu chưa từng tiếp xúc gần gũi qua lại với nhiều diễn viên tài năng, bây giờ được tận mắt diện kiến khả năng nhập vai quá mức không ngờ của vị Ảnh đế đối diện, cậu không thể giữ nổi được cái đầu lạnh bình tĩnh, mà phải lên giọng hỏi.

"Trời ơi anh bị làm sao vậy? Đừng làm vẻ mặt sắp khóc như thế, lạy Chúa, fan của anh mà biết được nhất định họ sẽ tìm đến mà giết chết tôi mất. Làm ơn..."

Chiêu này đặc biệt hữu dụng, tuyệt vời. Châu Kha Vũ thế mà cứ nghĩ Duẫn Hạo Vũ là một thằng con trai đầu gỗ không biết trời quang mây tạnh, không biết sợ hãi một cái gì cơ.

"Vậy cho tôi xin số điện thoại đi."

"Đã nói là không được rồi mà. Nếu anh muốn thì tôi có thể đưa cho anh tài khoản Weibo của tôi, có gì chúng ta cùng trao đổi."- Duẫn Hạo Vũ vẫn cau chặt mày không đồng ý.

Lần trước gặp nhau ở nhạc viện Odette, Duẫn Hạo Vũ đã có đôi chút cảm giác Châu Kha Vũ thật sự không hề bình thường khi anh ta muốn trố mắt mà gặng hỏi cậu rằng, cậu thật sự không biết anh ta là ai à?

Lần này là lần thứ hai, anh ta đòi xin số điện thoại của cậu, đã vậy còn làm khuôn mặt nũng nịu sướt mướt như người thiếu nữ má hồng mười tám khiến cậu càng lúc càng có suy nghĩ rằng, anh ta thật sự không hề bình thường như những gì anh ta thể hiện trên màn ảnh.

"Tôi muốn làm bạn với cậu cơ."- Châu Kha Vũ trề môi, ủy khuất nhẹ giọng đáp lại- "Chẳng lẽ cậu không muốn làm bạn với tôi à? Buồn vậy. Ngày mai nhật báo đăng tin có một diễn viên nổi tiếng mua bún về thắt cổ tự vẫn thì cậu chuẩn bị tinh thần hầu tòa đi là vừa nha..."

Đã từng có ai chứng minh rằng diễn viên rất giỏi trong việc nắm bắt cảm xúc và điểm yếu của người khác để đánh mạnh vào chỗ đó chưa?

Hình như chưa phải không? Vậy việc đó cứ để cho Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ chứng minh cho nhé.

Duẫn Hạo Vũ thật sự cảm thấy bất lực cạn lời trước tình cảnh này. Châu Kha Vũ là người nổi tiếng, là bảo vật nhan sắc, bảo vật phim ảnh của giới showbiz Trung Hoa, mặc dù ở đây là nhà vệ sinh nhưng vẫn không thể loại trừ ra những thể loại fan tư sinh biến thái đi theo dõi từng bước từng bước một thần tượng của mình. Anh ta cứ lôi lôi kéo kéo cậu mãi như vậy, lỡ như vô tình lọt vào ống kính của đám cẩu tử não tàn kia thì hai người chỉ có nước diễm phúc được lên trang nhất nhật báo.

"Được rồi, tôi cho tôi cho. Số điện thoại của tôi là được chứ gì?"

Châu Kha Vũ gật đầu vui vẻ cười, anh lấy trong túi quần mình ra một chiếc điện thoại màu đen mà đưa ra trước mặt cậu.

"Cậu thử cho số giả đi, ngày mai tôi tỏ tình cậu công khai khắp các mặt báo và nền tảng các mạng xã hội."

"Anh bị khùng thật à?"- Duẫn Hạo Vũ nhịn không nổi nữa mà hậm hực gắt lên- "Chúng ta mới biết nhau chưa được bao lâu mà anh đã đòi tỏ tình, lại còn công khai trên khắp mặt báo. Anh bị ấm đầu thật rồi, nên đi khám sớm đi kẻo bị đứt dây thần kinh. Uổng phí cho một tường thành nhan sắc và diễn xuất của giới showbiz lắm."

Cậu bấm trong điện thoại anh một dãy số, lưu lại rồi dí thẳng vào lòng bàn tay của Châu Kha Vũ. Cậu trừng mắt, gằn giọng nói.

"Đây, tôi trả anh điện thoại, hứa danh dự không phải số giả đâu. Anh làm ơn đừng tỏ tình tôi công khai trên các mặt báo, tôi chỉ muốn an phận mà sống thôi. Cảm ơn Ảnh đế nhiều."

Nói rồi, cậu xoay người chạy thẳng đi ra ngoài, bỏ lại phía sau vị Ảnh đế đang nhìn vào chiếc điện thoại trên tay mình mà nhếch môi nở một nụ cười cười ngây ngốc thỏa mãn.

Trông thấy Duẫn Hạo Vũ bước ra từ nhà vệ sinh với vẻ mặt bực tức hậm hực đến đỏ bừng bừng như đứng giữa trời nắng chang chang bốn mươi hai độ, trong khi khắp cả phim trường vẫn đang chìm lặng trong làn gió tuyết phất phơ. Dương Nhã Kiệt tròn mắt bất ngờ, cậu ta vươn tay ra nắm lấy gấu áo Duẫn Hạo Vũ mà kéo lại gần mình, khe khẽ hỏi nhỏ:

"Này, cậu đi chọc chó nên mới đỏ bừng mặt như vậy đúng không?"

Bản thân đã không vui, bây giờ lại còn nghe thằng chả Dương Nhã Kiệt không biết điều giở giọng chọc ghẹo. Duẫn Hạo Vũ lập tức nhăn mặt gắt lên.

"Không phải tôi đi chọc chó, mắc cái gì tôi phải đi chọc chó, tôi bị khùng mới đi chọc chó á!"

Duẫn Hạo Vũ thở hắt một hơi đầy bực mình, giật lấy trên tay Dương Nhã Kiệt một cốc Hot Chocolate rồi đưa lên miệng uống một hơn cạn sạch cho hả cơn giận. Tên Ảnh đế Châu kia nhất định đầu óc không được bình thường, giữa trời tuyết lạnh lẽo của một ngày đầu đông thế kia mà vẫn có thể lên cơn nóng đầu đòi xin số cho bằng được. Đã vậy anh ta còn lên tiếng đánh úp trước cơ, bảo rằng sẽ công khai yêu đương với cậu trên khắp mặt báo nếu cậu cho số giả.

Nghĩ đến đây, Duẫn Hạo Vũ lại càng không tránh được cơn giận nóng hổi đang dâng trào trong lòng mình mà đưa tay lên đánh một cái thật mạnh vào vai Dương Nhã Kiệt đang ngồi bên cạnh. 

"Ủa rồi tự nhiên đánh tôi? Cậu đi chọc chó thật có phải không?"

.

Hôm nay là ngày cuối cùng Châu Kha Vũ còn ở trong đoàn làm phim, anh chuẩn bị đóng máy và rời đoàn. Phía tổ phụ trách quảng bá phim ảnh đã tung ảnh hậu trường lên Weibo, thông báo cho toàn thể fan hâm mộ của người nam thần một tin rung trời lở đất.

"Đợi chờ" chuẩn bị lên sóng rồi, không phải họ nên ăn mừng lắm sao?

Đạo diễn Vương ngồi vào vị trí ghế ngồi, bên cạnh là nhà biên kịch lớn Trần Thiệu Duy với vẻ mặt kênh kiệu vắt chéo chân, khoanh tay trước mặt khẽ nhếch môi cười nhìn Ảnh đế Châu Kha Vũ và nữ diễn viên trẻ Diệp Tuyết Hy bên kia đang luyện tập kết hợp lại lần cuối.

Cảnh quay sắp tới sẽ là cảnh Lục Cảnh Yên và Trương Minh Minh gặp lại nhau sau hơn mười năm xa cách, những cảm xúc vui mừng xúc động, lẫn cả nụ hôn đầy ngọt ngào khiến trái tim người ta thổn thức dưới cơn mưa tuyết đầu của mùa đông lạnh. Đây là một cảnh quay rất khó, đòi hỏi nhiều kỹ thuật diễn xuất cao và sự tập trung cao độ, hòa hợp của hai diễn viên chính. Dù sao thì, mọi người cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải NG nhiều lần rồi mà.

"Được rồi, hai người xong chưa? Vào vị trí nhé, cảnh bốn lần một!"- Đạo diễn Vương hào hứng bắt loa lên lớn giọng nói- "Một, hai ba. Action!"

Trương Minh Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô rung động đến tràn ngập nước mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình. Thời gian đã bào mòn đi những nét trẻ non đơn thuần trên khuôn mặt Lục Cảnh Yên, để lại nơi anh những vệt nắng xưa cũ của một kẻ trường thành đã trải qua bao nhiêu bão giông cuộc đời. Thế nhưng vẫn như lần đầu gặp gỡ, vẫn là nét mặt lạnh lùng sắc sảo của người đàn ông đó.

"Em chưa bao giờ quên anh cả, em nhớ anh rất nhiều. Lục Cảnh Yên, làm ơn... Đừng rời xa em thêm lần nào nữa."- Trương Minh Minh bật khóc nức nở, cô nhào thẳng vào lòng Lục Cảnh Yên mà ôm chặt lấy anh, rấm rứt nói- "Chúng ta có thể đừng rời xa nhau có được không? Quay về như trước đi, bây giờ mọi chuyện đều đã ổn hết cả rồi."

"Ừm, mọi chuyện đều đã ổn cả rồi..."- Lục Cảnh Yên khẽ mím môi, anh đưa tay ôm chặt Trương Minh Minh vào lòng mà xoa nhẹ mái tóc cô, trầm giọng xúc động nói- "Chúng ta... Rồi sẽ không rời xa nhau nữa. Không bao giờ."

Duẫn Hạo Vũ vừa quan sát vừa không ngừng há hốc mồm kinh ngạc, quả nhiên là kẻ mang danh Ảnh đế có khác. Khả năng nhập vai và kỹ năng diễn xuất bằng mắt của anh ta thật sự xuất thần, cậu có thể cảm nhận được nỗi nhớ khôn nguôi của người đàn ông sau nhiều năm rời xa ái nhân đã yêu bằng tất cả sinh mệnh.

Và rồi như trong vô thức thôi, cậu đã vô tình đắm chìm vào chính nhân vật trong câu chuyện này.

Lục Cảnh Yên đưa tay nâng nhẹ chiếc chiếc cằm nhỏ của Trương Minh Minh lên rồi anh cúi đầu xuống, đối diện khuôn mặt xinh đẹp đã ửng đỏ của người trước mặt.

"Cảnh hôn, là cảnh hôn đó Duẫn Hạo Vũ!"- Dương Nhã Kiệt bắt đầu trở nên phấn khích đến không chịu nổi, cậu ta liên tục đập đập mạnh vào vai Duẫn Hạo Vũ đang ngồi kế bên mà hồ hét cuồng nhiệt- "Cậu hãy chuẩn bị tinh thần mà chiêm ngưỡng cảnh đẹp nhất bộ phim đi! Một nụ hôn ngọt ngào giữa trời mưa tuyết, quả là tuyệt vời ông mặt trời!"

"Gớm, mùa đông mà có ông Mặt Trời."- Duẫn Hạo Vũ trề môi tỏ vẻ không phục liếc nhìn Dương Nhã Kiệt một cái, tự lẩm bẩm trong miệng- "Tất cả mọi người đều nghĩ anh ta chính là thánh thần à?"

Bầu không khí phim trường bắt đầu trở nên ấm áp theo từng cử chỉ chậm rãi nhỏ xíu mà đôi tình nhân trẻ kia dành từng chút một cho nhau. Diệp Tuyết Hy được Châu Kha Vũ ôm vào lòng thật chặt, xoa dịu hết đi những thứ bi thương ập đến liên tục trong suốt mười năm vừa qua. Một cái ôm dường như là một sự tái sinh lại cả hai tâm hồn đồng điệu, một tình yêu đẹp đẽ giữa hai trái tim một lần nữa đã được nối kết lại thật chặt, rồi sẽ không bao giờ rời xa.

Bất thình lình, Châu Kha Vũ đưa tay đẩy nhẹ Diệp Tuyết Hy ra, hướng mắt về phía đạo diễn Vương và Trần Thiệu Duy đang đơ mặt không hiểu chuyện gì mà hỏi lớn

"Khoan, khoan đã! Có thể cho cô ấy dán băng dính vào miệng được không, hoặc là sử dụng góc quay để quay cảnh hôn ấy?"

Ảnh đế Châu Kha Vũ quả thật là một thanh niên năm tốt, đặc biệt siêu siêu kính nghiệp.

---

Fact: Diễn xuất tốt có thể đem lại cho chúng ta rất nhiều cái lợi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top