Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ dường như đã có tiến bộ rõ rệt trong kỹ năng linh hoạt cả tám ngón tay trên những phím dương cầm trắng đen. Mặc dù âm thanh do chính nó phát ra ngay từ ban đầu quá đỗi khó nghe, mặc dù anh vẫn chưa thể chơi được nhuần nhuyễn để có thể đánh được hết một bản nhạc cơ bản như những năm trước nhưng ít ra, anh đã không gặp khó khăn nhiều như mấy tuần trước khi luôn phải chật vật lên xuống với mấy bản luyện ngón đơn giản kia nữa.

Điều này làm Duẫn Hạo Vũ cảm thấy cực kỳ vui vẻ mà luôn tự hào ra mặt. Cậu đã luôn mỉm cười mà bảo với anh rằng, rồi sẽ sớm thôi anh sẽ được trở lại sân khấu biểu diễn như một người nghệ sĩ dương cầm đích thực, được đánh những bản Mozart concerto vĩ đại hay những bản dạ khúc mang đậm vẻ dung dị sâu sắc của tâm hồn hay những điệu hành khúc nhanh vồ vập với vẻ đẹp hình thức quá đỗi hoàn hảo. Rồi sẽ sớm thôi, anh sẽ lấy lại được ánh hào quang sân khấu, cạnh bên là chiếc dương cầm cổ kính lộng lẫy.

Một buổi chiều dường như đã cực kỳ quen thuộc với những cơn gió bấc bảng lảng xung quanh gian phòng, Duẫn Hạo Vũ chuẩn bị cho mình đầy đủ găng tất để giữ ấm cho cơ thể mình rồi chạy ra ngoài từ sớm. Trong bụng không ngừng rủa thầm thằng ôn ranh Dương Nhã Kiệt, kẻ mang thân phận là một diễn viên chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào showbiz đã bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà một cách không hề nuối tiếc. Thế là cậu ta liền xách đồ đến nhà cậu xin ở nhờ, một ngày không đến phim trường quay phim thì chỉ có nước ở nhà ăn bám. Go go up là tài nguyên ngon nghẻ nhất mà cậu ta nhận được bên cạnh một chiếc vai phụ nhỏ xíu chỉ xuất hiện vài ba tập trong "Đợi chờ", thế mà bây giờ thì sao chứ, cậu ta đi quay show, đảm nhận vai trò đội trưởng dẫn dắt cả đội rồi mà vẫn có thể để quên kịch bản ở nhà cho được. 

Thành công tìm được cuốn kịch bản đang nằm lăn lóc trong chiếc tủ gỗ đã cũ rồi, Duẫn Hạo Vũ nhanh chóng bắt taxi đến trường quay Go go up, là một tòa nhà lớn cao chọc trời nằm giữa trung tâm Bắc Kinh. Cậu bước lại bàn lễ tân mà kính cẩn hỏi.

"Xin chào, liệu cô có phiền không nếu tôi xin hỏi trường quay Go go up nằm ở tầng thứ mấy vậy ạ?"

Người lễ tân ngẩng đầu lên, đưa tay đẩy nhẹ gọng kính rồi nhẹ giọng nói.

"Go go up là chương trình có tính bảo mật cao tuyệt đối, chỉ những người đã được hẹn trước mới có thể vào trường quay. Vậy cậu đã có hẹn trước với ai chưa ạ?"

Duẫn Hạo Vũ ậm ờ trả lời.

"Tôi đến để mang kịch bản cho diễn viên Dương Nhã Kiệt ấy. Không biết cậu ta đã thông báo với cô chưa nhỉ? Tên tôi là Duẫn Hạo Vũ."

Lễ tân nhíu mày, chuyển ánh mắt vào màn hình máy tính mà kiểm tra. Một lúc nhỏ sau, cô mới lạnh giọng trả lời.

"Tôi không thấy ai có tên Duẫn Hạo Vũ ở đây cả. Liệu cậu có nhầm lẫn gì không?"

Duẫn Hạo Vũ trố mắt kinh ngạc. Tại sao lại như vậy chứ, rõ ràng khi gọi điện nhờ vả cậu, Dương Nhã Kiệt đã nói rằng cậu ta đã thông báo với quầy lễ tân rồi mà? Tại sao lại có thể xảy ra trường hợp này chứ?

Trong lúc đang luống cuống bàng hoàng không biết nên xử trí ra sao, thì bỗng nhiên ở phía sau Duẫn Hạo Vũ vang lên một giọng nói nhàn nhạt quyền lực.

"Là tôi đã mời cậu ấy đến đây nhưng lại quên mất không báo với cô. Thật ngại quá, xin lỗi cô nhiều."

Duẫn Hạo Vũ lập tức xoay người lại nhìn, người trước mặt cậu mang dáng người cao ráo thanh mảnh, ngũ quan sắc sảo tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng của nhà điêu khắc gia nào đó đã cẩn thận tạo nên. Người này...

Là Ảnh đế Châu Kha Vũ?

"Anh... Anh..."- Cậu lắp bắp cất giọng hỏi- "Anh rảnh rỗi đến vậy cơ à?"

"Không, tôi chỉ xuống canteen để mua cà phê thôi, không ngờ lại gặp được cậu."- Châu Kha Vũ bình thản đáp- "Dương Nhã Kiệt đang ở trường quay đấy, nãy giờ cậu ta cứ lo sốt vó lên, làm ầm ĩ hết cả tổ đội. Cậu có muốn lên đó chứ?"

Duẫn Hạo Vũ vui vẻ gật đầu cười, không một chút chần chừ mà trả lời lại anh.

"Dĩ nhiên rồi, cảm ơn anh rất nhiều."

Châu Kha Vũ làm bộ không liên quan, dịu giọng đáp lại.

"Không có gì, nghĩa vụ của tôi thôi mà."

Duẫn Hạo Vũ theo chân Châu Kha Vũ tiến vào thang máy, lên tầng số sáu của tòa nhà chọc trời. Vừa lên đến nơi, toàn cảnh trước mắt phút chốc đã khiến cậu trở nên choáng váng. Mặc dù cậu đã từng đến những nơi khang trang lộng lẫy hơn gấp bội lần như nhà hát Opera Sydney hay những buổi hòa nhạc lớn ở Odette rồi, thế nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trường quay này thật sự quá đỗi hoành tráng nguy nga. Đạo cụ chủ yếu cũng toàn đồ đắt tiền, những thứ đồ được làm từ bao nhiêu với dòng giá cả trên trời đều được đặt ngay ngắn ở hai bên. Có lẽ do tập Go go up sắp tới đây sẽ là số Giáng sinh nên trường quay chính được trang bị lộng lẫy xinh đẹp với ánh đèn vàng ấm áp được treo xung quanh, cây thông xanh to lớn được đặt bên một góc nhìn vẫn vô cùng nổi bật.

Quả nhiên, show giải trí mang danh "Linh hồn của showbiz" đã luôn ở một đẳng cấp khác so với những show còn lại rồi.

Dương Nhã Kiệt từ đằng xa đang lo lắng đến đứng ngồi không yên, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả một vầng trán. Bất chợt nghe thấy tiếng cửa mở, cậu ta quay đầu ra ngoài mà nhìn, ngay lập tức liền vui sướng hét lên mà chạy đến ôm khư khư chặt lấy Duẫn Hạo Vũ.

"Duẫn Hạo Vũ! Ôi trời, vị cứu tinh của tôi đây rồi!"

Duẫn Hạo Vũ liếc cậu ta mà hừ lạnh một tiếng.

"Tôi không quen cậu, đi ra chỗ khác đi. Cút cút cút."

Dương Nhã Kiệt bĩu môi không cam lòng.

"Làm sao có thể không quen, cậu lúc nào cũng đối tốt với tôi cả mà. Cậu cho tôi ở chung nhà này, cậu nấu ăn cho tôi này, hôm nào tôi không báo về trễ thì sẽ luôn đợi tôi về nhà rồi mới dùng bữa này.... Cậu đối tốt với tôi như vậy, chẳng lẽ chúng ta chính là một cặp trời sinh..."

Bất chợt từ phía xa xa, vang lên một giọng nói lớn có phần lạnh lẽo.

"Đạo diễn à, có thể quay luôn được không, hôm nay tôi có việc đột xuất quan trọng. Nếu không thể thì xin phép, tôi phải về rồi."

Ảnh đế Châu lúc nào cũng vậy, anh mang một thứ tính tình sáng nắng chiều mưa khó ai có thể nhịn được. Châu Kha Vũ hoạt động trong giới showbiz giải trí này cũng được xem là nhiều năm, trong suốt quãng thời gian đó anh đã làm việc với không ít các đạo diễn và nhân viên của đoàn show giải trí lẫn cả đoàn làm phim lớn. Nói anh mắc bệnh ngôi sao thì cũng không phải, Châu Kha Vũ vẫn luôn cực kỳ chuyên nghiệp trong thái độ và cả phong thái làm việc của mình mà. 

Thế nhưng, tiến độ công việc mà không được tiến triển tốt như dự kiến kịch bản thì nhất định anh tỏ thái độ không hài lòng ngay lập tức liền.

"Bình thường anh ta vẫn như vậy lắm sao?"- Duẫn Hạo Vũ quay sang, thì thầm hỏi nhỏ với Dương Nhã Kiệt.

"Dù sao cũng là bên tổ đạo diễn sai vì họ đã làm chậm trễ thời gian của anh ta."- Dương Nhã Kiệt vẻ không tình nguyện trả lời- " Anh ta lâu lâu lại hơi khó ở một chút. Lại thêm, làm việc với anh ta thì bắt buộc phải có tính kỷ luật cao mà, cũng phải chịu."

Duẫn Hạo Vũ nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, chậm rãi hướng ánh mắt của mình về phía người đàn ông cao ráo đang đứng bên một góc nhỏ phòng, đôi môi nhỏ lẩm nhẩm đọc lại hết một sườn bài đã được viết sẵn trong tập hồ sơ trên tay.

Hóa ra, anh cũng có lúc nghiêm túc như vậy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top