Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04. Tại sao yêu tôi nhiều như vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một tuần tiếp theo, Patrick nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống của Châu Kha Vũ. Cậu thường không được phép ra ngoài một mình, nếu muốn ra ngoài thì cậu phải có Châu Kha Vũ bên cạnh. Đôi khi không có Châu Kha Vũ đi cùng, cậu sẽ bị bảy tám vệ sĩ theo dõi, không có chỗ cho việc di chuyển tự do.

Mỗi đêm, cậu phải bị Châu Kha Vũ ép quan hệ tìn* dụ* trên chiếc giường siêu rộng và siêu thoải mái đó. Cảm giác đó cũng không hề tệ. Nói chính xác điều đó thực sự rất tuyệt vời. Patrick cảm thấy rằng cậu rất thích làm tìn* với hắn. Cậu đã bị bẻ cong, nhưng cậu thực sự không có bất kỳ tình cảm nào với Châu Kha Vũ.

Cậu đã suy nghĩ về việc làm thế nào để rời khỏi Châu Kha Vũ, nhưng hai tháng sau, mọi thứ vẫn chẳng đi đến đâu. Patrick ngồi xếp bằng trên giường nhìn Châu Kha Vũ đang ngồi bên cửa sổ xem lại tài liệu, sau đó đột ngột hắn ngước lên nhìn cậu, bốn mắt tự nhiên giao nhau. Patrick thoáng ngượng ngùng, hắng giọng một chút rồi nói:

"Tôi không muốn nhiều vệ sĩ đi theo, tôi sẽ không chạy trốn, cho nên anh đừng lo lắng."

"Bảo bối, bọn họ là đang bảo vệ em, tôi đương nhiên không sợ em chạy trốn, bởi vì tôi có ngàn vạn cách bắt em lại."

Nghe Châu Kha Vũ nói như vậy, Patrick trợn tròn mắt, rồi kéo chăn bông lên, ngã xuống giường như một cái bánh bao. Châu Kha Vũ cười dịu dàng, sau đó từ cửa sổ đứng dậy, nhẹ nhàng kéo chăn bông ra rồi hôn lên trán Patrick, hỏi:

"Em muốn ăn gì vào tối nay?"

"Chúng ta có thể ra ngoài ăn được không? Tôi muốn ăn thịt nướng."

"Được rồi, một tiếng nữa sẽ đi."

"Vậy thì, chúng ta có thể không mang theo vệ sĩ được không?"

Patrick nhìn Châu Kha Vũ đầy mong đợi với đôi mắt to tròn ngấn nước. Châu Kha Vũ thở dài và gật đầu nhẹ, nhưng đổi lại được nụ cười và một nụ hôn chủ động của Patrick.

Chỉ là khi họ vui vẻ kết thúc bữa ăn trong nhà hàng và chuẩn bị đi đến bãi đậu xe, thì những tên sát nhân đang phục kích xung quanh xuất hiện. Patrick nắm chặt lấy quần áo của Châu Kha Vũ và lo lắng nhìn những người xung quanh, hiện tại cậu rất hối hận về việc không mang theo vệ sĩ.

"Bảo bối, đừng sợ, ra xe đợi tôi."

"Họ có súng, anh có không? Tôi sẽ gọi cho Oscar. Anh ấy có thể đưa người đến giúp anh."

Patrick vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, nhưng bị Châu Kha Vũ ngăn lại. Hắn nhìn cậu thật lâu, sau đó lại cười:

"Ngoan, lên xe chờ tôi. Lên xe đi rồi gọi Oscar sau."

"Tôi...tôi phải đợi ở trên xe bao lâu?"

"Em có thể đếm số lượng không?. Em sẽ đếm đến 3000 và tôi sẽ tìm em khi em đếm đến 3000."

Châu Kha Vũ hôn lên trán Patrick, sau đó đẩy người ra phía sau. Patrick chạy nhanh ra xe, ánh mắt lúc nãy của Châu Kha Vũ quá trìu mến khiến Patrick hơi buồn, hình như cậu đã có tình cảm với Châu Kha Vũ, và quan trọng hơn, cậu dường như cảm thấy tất cả những điều này trong một khoảnh khắc nào đó có chút quen thuộc, đặc biệt là ánh mắt của Châu Kha Vũ nhìn cậu khiến người ta cảm thấy đau lòng khôn tả.

Patrick đóng cửa xe lại và nhanh chóng gọi Oscar để được giúp đỡ, sau đó cậu bắt đầu đếm các con số một cách nghiêm túc, cùng lúc đó là những tiếng súng nổ không ngớt vang lên bên tai, có vẻ như đạn bắn xuống đất. Patrick đưa tay lên bịt tai và tiếp tục đếm số.

"879, 880, 881...ahh...Châu Kha Vũ...882..."

Cậu không ngừng đếm và nước mắt cậu cứ ứa ra như vỡ bờ, chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tưởng chừng đã trôi qua rất lâu nhưng thực tế lại rất ngắn.

"2692, 2693, 2694, 2695..."

Châu Kha Vũ xuất hiện trước mặt Patrick một lần nữa với khuôn mặt tươi cười. Sau khi nhìn thấy hắn, cậu đẩy cửa nhảy ra khỏi xe và lao vào vòng tay của Châu Kha Vũ.

"Châu Kha Vũ... Châu Kha Vũ, đừng bỏ tôi, đừng mà..."

Cậu ôm chặt Châu Kha Vũ đến nỗi nó ảnh hưởng đến vết thương của bố già mafia trong loạt đấu súng vừa rồi, nhưng hắn không đẩy Patrick ra, mà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Patrick và đặt lên má cậu những nụ hôn.

Patrick không biết mình bị làm sao, trong tình huống vừa rồi, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là nếu Châu Kha Vũ chết, cậu cũng không muốn sống nữa.  Ý nghĩ này khiến Patrick vô cùng kinh hãi, cậu chưa bao giờ biết yêu một người là như thế nào, dường như trong ký ức của cậu, cậu chưa bao giờ có cảm xúc như lúc này, điều đó khiến Patrick bắt đầu hoảng sợ và bắt đầu trốn tránh.

Cậu luôn nghĩ rằng mình là một con chim tự do và không nên yêu bất cứ ai, vì vậy khi Patrick nhận ra rằng cậu có cảm tình khác với Châu Kha Vũ, mong muốn trốn thoát của cậu lại tăng lên từng ngày. Nhưng Châu Kha Vũ quá tốt với cậu, khiến cậu cảm thấy mình giống như một chú gấu con được bao quanh bởi những lọ mật ong và cậu không có dũng khí để rời khỏi Châu Kha Vũ.

Patrick ở bên Châu Kha Vũ đã được 5 tháng, khách quan mà nói, 5 tháng này là khoảng thời gian thoải mái và dễ chịu nhất mà Patrick từng sống, nhưng khát vọng ra đi vẫn không hề tiêu tan.

"Châu Kha Vũ, tôi muốn gặp các bạn của tôi, tôi đã biến mất 5 tháng, họ có thể nghĩ rằng tôi đã chết, vì vậy tôi muốn gặp họ."

"Được, để cho bọn họ đến Naples, tôi sẽ cùng em gặp mặt họ."

Patrick gật đầu. Có lẽ đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà Châu Kha Vũ có thể làm. Đêm đó, Patrick liên lạc với Ngô Vũ Hằng cùng Trương Tinh Đặc và lên kế hoạch cho một cuộc vượt ngục nghiêm ngặt.

Sau cuộc gọi, Patrick vô cùng sung sướng, bật dậy trở về phòng ngủ với một bài hát đang ngân nga trong miệng, vừa bước vào cửa đã thấy Châu Kha Vũ đang nhét thứ gì đó vào ngăn tủ đầu giường. Patrick nhướng mày, chạy vội tới, ném mình xuống giường, sau đó ghé sát vào Châu Kha Vũ hỏi:

"Anh đang giấu cái gì?"

"Không có gì đâu, em ngủ đi. Bảo bối, mau ngủ đi."

Châu Kha Vũ vươn tay định cởi cúc áo ngủ của Patrick, không ngờ lại bị cậu giữ chặt, ông hoàng giả dối cố ý giả vờ tức giận, nhếch miệng, nhướng mày, và nhìn vị bố già trẻ tuổi một cách đau khổ.

"Bí mật không cho tôi biết sao? Quên đi, tôi không hỏi nữa, ngủ thôi."

Patrick đẩy tay Châu Kha Vũ ra, sau đó kéo chăn bông lên và chui rúc vào trong, xoay tấm lưng cô đơn và tội nghiệp của mình về phía Châu Kha Vũ. Đồng thời, trong lòng cậu thầm đếm đến 3. Quả nhiên khi đếm đến 3, một lồng ngực ấm áp và vòng tay mạnh mẽ đã ôm chặt lấy cậu từ phía sau.

"Tôi chưa bao giờ có một bí mật với em, bảo bối, đó là một bất ngờ, hãy để tôi giữ một chút bí ẩn cuối cùng, được không?"

Khi nghe Châu Kha Vũ nói lời này, Patrick đã quay đầu lại, cụp đôi mắt to nhìn người đàn ông yêu mình vô cớ này, sau đó vươn tay ôm lấy cổ hắn, cười cười hôn hắn một cái, sau đó hỏi:

"Tại sao yêu tôi nhiều như vậy?"

Châu Kha Vũ vuốt ve khuôn mặt của Patrick hết lần này đến lần khác với đôi mắt vô cùng trìu mến. Hắn không nói lời nào, chỉ đơn giản nhìn cậu với sự kiên định cùng một chút bất đắc dĩ, điều này khiến Patrick vừa cảm thấy mất mát, vừa cảm thấy bản thân như một vật trân quý được hắn nâng niu trân trọng.

"Không có lý do tại sao. Bảo bối, tôi yêu em, tôi sẽ luôn yêu em, mãi yêu em."

Có vẻ như từ khi ở bên nhau, Châu Kha Vũ luôn bày tỏ tình yêu của mình. Thành thật mà nói, Patrick không ghét những điều này, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút tội lỗi vì cậu không yêu hắn nhiều như cách mà Châu Kha Vũ đã yêu cậu, nhưng cậu vẫn thèm muốn tình yêu của Châu Kha Vũ, đó như một dòng xoáy sâu khiến Patrick không thể dứt ra được.

—————
ps: Tại sao Châu Dan vừa gặp đã yêu say đắm Pat như vậy? Vài chap sau sẽ rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top