Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11. Tôi nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe đang chạy trên đường. Thỉnh thoảng Patrick sẽ quay đầu nhìn Châu Kha Vũ, người đang nhắm mắt tựa người vào ghế phụ. Cậu lo sợ rằng hắn sẽ ngất đi vì mất máu quá nhiều. Châu Kha Vũ dường như cảm nhận được ánh mắt lo lắng truyền đến, hắn chậm rãi mở mắt ra và tình cờ bắt gặp ánh mắt của cậu.

Patrick nhanh chóng nhìn lại con đường và tập trung lái xe, Châu Kha Vũ cười cười và nghiêng người về phía Patrick.

"Em có nhớ tôi không, bảo bối?"

"Này! Anh đúng là mặt dày."

Patrick trừng mắt nhìn hắn, nhưng cậu cảm thấy phần nào nhẹ nhõm khi Châu Kha Vũ vẫn còn có thể nói chuyện với mình, điều này chứng tỏ vết thương của hắn có thể không đặc biệt nghiêm trọng.

Nhẹ nhàng tựa lưng trở lại, Châu Kha Vũ chậm rãi thở ra, hắn sợ Patrick lo lắng, thật ra ngoài vết thương do súng bắn vừa rồi, những vết thương chưa kịp hồi phục cũng đã vỡ ra theo một loạt động tác quá kịch liệt. Hắn ôm chặt bộ đồ của mình, hắn không muốn Patrick nhìn thấy manh mối.

"Đến bệnh viện trước, phải lấy đạn ra ngoài."

Patrick liếc nhìn hắn. Châu Kha Vũ cũng đang nhìn cậu, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, nói:

"Tôi bị thương do đạn bắn. Bệnh viện sẽ liên hệ với cảnh sát nếu viên đạn được lấy ra."

Những gì Châu Kha Vũ nói không phải là không có lý. Patrick khẽ cắn môi suy nghĩ, không thể để viên đạn trong người hắn mà không lấy nó ra được, cậu lái xe dọc theo con đường và cuối cùng nhìn thấy một hiệu thuốc.

Sau khi tắt máy, cậu lại nhìn Châu Kha Vũ, sự lo lắng của Patrick quả thực không phải là không có căn cứ, cậu đưa tay lên sờ trán Châu Kha Vũ, nhiệt độ cơ thể của hắn quá cao khiến cậu cảm thấy mọi chuyện không hề dễ dàng, cậu ôm má Châu Kha Vũ thì thầm:

"Daniel, dậy đi."

Châu Kha Vũ khó khăn mở mắt ra và nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Patrick, hắn cười khúc khích và chậm rãi nói:

"Có chuyện gì vậy, đến sân bay rồi sao?"

"Tôi sẽ đến hiệu thuốc mua một số thứ để lấy viên đạn ra cho anh. Anh có thể cầm cự thêm một lúc nữa được không?"

Nhìn Patrick đang căng thẳng, Châu Kha Vũ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Patrick cũng không làm mất nhiều thời gian, nhanh chóng xuống xe đi vào hiệu thuốc, sau khi mua đủ đồ cần thiết cậu lại lên xe phóng về phía trước, khoảng 10 phút sau, cậu nhìn thấy một khách sạn nhỏ không mấy bắt mắt.

Đây là vùng ngoại ô của thành phố và các khách sạn ở đây chủ yếu là kinh doanh hộ gia đình. Sau khi Patrick bước xuống xe, cậu khoác tay Châu Kha lên vai và vòng tay qua eo dìu hắn bước vào khách sạn. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt và thân nhiệt ngày càng tăng của Châu Kha Vũ. Vừa xuống xe liền nhìn thấy vết ướt lưu lại trên ghế da màu sẫm, Patrick cau mày thật chặt, hóa ra vết thương của Châu Kha Vũ nghiêm trọng hơn những gì cậu nghĩ.

Khi hai người bước vào khách sạn, bà chủ đang tính toán sổ sách, bà nhìn lên thấy hai người họ liền nở một nụ cười kinh doanh. Patrick đỡ Châu Kha Vũ đứng vững và nói chuyện với bà chủ bằng tiếng Thái.

"Tôi cần 2 phòng đơn"

"Hiện tại không còn phòng đơn."

"Ở đây còn gì?"

"Chỉ còn một phòng đôi với một chiếc giường lớn."

Patrick nhìn Châu Kha Vũ bên cạnh, gật đầu chọn căn phòng có giường lớn này, sau đó dìu Châu Kha Vũ đi về phía căn phòng phía sau bà chủ. Vào phòng, Patrick nhìn kỹ, căn phòng tốt hơn cậu nghĩ rất nhiều, sáng sủa, sạch sẽ và ngăn nắp. Cậu đỡ Châu Kha Vũ ngồi xuống bên giường, rồi nhanh chóng kéo rèm cửa, khóa cửa lại, ném bao thuốc xuống giường, sau đó vươn tay muốn cởi bộ đồ của Châu Kha Vũ, nhưng Châu Kha Vũ đã bắt lấy tay cậu.

Lúc này Châu Kha Vũ quá yếu, giọng thở gấp gáp của hắn đã không còn ổn định. Patrick lo lắng về vết thương của hắn và giọng điệu của cậu có chút cuống cuồng.

"Mau cởi quần áo ra, tôi muốn xem vết thương của anh!"

"Không sao. Chỉ là vết thương nhỏ."

Châu Kha Vũ nắm tay Patrick thật chặt, trong mắt hiện lên sự ấm áp, nhưng Patrick càng kiên quyết với suy nghĩ của chính mình, kéo tay Châu Kha Vũ, đồng thời cởi bỏ bộ quần áo của hắn ra. Lúc sau Patrick có chút sợ hãi, chiếc áo sơ mi đen dính chặt vào cơ thể Châu Kha Vũ, những vết ướt trên các bộ phận khác nhau của cơ thể cho thấy trên cơ thể hắn có quá nhiều vết thương.

Cảm nhận được sự lo lắng của Patrick, Châu Kha Vũ liền ra vẻ như không có chuyện gì, hắn nắm lấy bàn tay của cậu đặt vào lòng bàn tay của mình, hít sâu một hơi và nói:

"Bảo bối, tôi không sao, đừng lo lắng."

"Hãy để tôi xem vết thương của anh."

Trong giọng nói của Patrick có chút nghẹn ngào, Châu Kha Vũ nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu, thở dài, bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi, khi Châu Kha Vũ cởi áo để lộ nửa thân trên trần trụi, Patrick cuối cùng cũng nhìn thấy cái gọi là "vết thương nhỏ".

Trên băng quấn có vài chỗ đã chảy máu lênh láng, vết thương do súng bắn ở sau vai bên phải cũng chảy máu dọc theo băng quấn đơn giản vừa làm xong. Patrick cảm thấy mắt mình đẫm lệ, cậu khịt mũi và bắt đầu tháo băng quấn quanh người Châu Kha Vũ.

Sau khi tháo băng, Patrick cuối cùng cũng nhìn thấy tất cả các vết thương của Châu Kha Vũ. Hai vết đâm trên bụng, sâu khoảng 5 cm, một vết do đạn bắn ở phía trên ngực trái, một vết đạn trên cánh tay trái và một vết đạn ở sau vai bên phải.

"Anh có phải là đồ ngốc không! Tại sao anh lại đến Băng Cốc với những vết thương nặng như vậy! Anh không muốn sống nữa phải không!"

Nước mắt của Patrick chảy xuống, Châu Kha Vũ vội vàng vươn tay giúp cậu lau nước mắt, thận trọng giải thích:

"Tôi nhớ em, muốn đến gặp em."

"Anh muốn tìm đường chết thì có! Đại ngốc!"

Cậu để Châu Kha Vũ giúp mình lau nước mắt, trong khi động tác trên tay vẫn không dừng lại, cậu đặt dao mổ và nhíp vào khay, rồi đổ cồn vào khay để khử trùng dụng cụ, sau đó mở chai dung dịch sát trùng, dùng bông gòn lau vết thương.

Cái chạm nhẹ nhàng cũng khiến Châu Kha Vũ nhíu chặt lông mày và hít một ngụm khí lạnh, Patrick gấp miếng gạc lại và đưa cho Châu Kha Vũ, sau đó lấy dao mổ và nhíp từ khay ra.

"Cắn chặt."

Châu Kha Vũ gật đầu, cắn miếng gạc trong miệng, dùng hai tay ôm chặt đầu gối, hắn có thể cảm nhận được dao mổ cắt qua vết thương, dòng máu nóng hổi từ từ chảy khắp lưng, và có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển đầy lo lắng của Patrick. Châu Kha Vũ nghiến chặt hàm răng của mình, những đường gân xanh nổi lên, mồ hôi lạnh toát ra, tất cả đều cho thấy cơn đau dữ dội vào lúc này.

Âm thanh "tách" phát ra, viên đạn dính máu đã được đặt vào khay, Patrick thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, rồi dùng dung dịch sát trùng lau sạch vết thương, sau đó bôi thuốc cầm máu và thuốc kháng viêm lên vết thương.

Châu Kha Vũ lặng lẽ ngồi, để Patrick giúp mình xử lý vết thương, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hai người làm những hành động thân mật nhưng đẫm máu như vậy trong một căn phòng khách sạn khiêm tốn, nghĩ đến đây Châu Kha Vũ bật cười thành tiếng. Lúc này Patrick đã giúp hắn quấn băng xong, nghe thấy tiếng cười, cậu không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ đưa tay lên vuốt ve má Patrick, nụ cười trên môi đã nhạt đi một chút.

"Pat, tôi còn có thể có em một lần nữa không?"

Châu Kha Vũ nói một cách nghiêm túc, đôi môi không còn chút máu mím lại và ánh mắt đầy mong đợi nhìn cậu. Lúc này Patrick không biết phải trả lời như thế nào. Cậu cúi đầu kiểm tra xem băng đã được buộc chặt chưa, rồi đứng dậy lục tìm trong túi.

"Uống thuốc đi, nó giúp giảm đau và chống viêm."

Cậu một tay đưa thuốc, một tay bưng nước, Châu Kha Vũ không nói gì, ngoan ngoãn uống thuốc. Patrick cầm lấy cốc nước, nhanh chóng thu dọn đồ đạc vương vãi trên giường, sau đó mở chăn bông ra nói với Châu Kha Vũ:

"Ngủ đi."

Châu Kha Vũ cũng không phản bác, ngoan ngoãn nằm xuống đắp chăn bông, Patrick sau khi làm xong liền lấy hai viên thuốc chống viêm nhét vào miệng, dùng nước nuốt xuống, sau đó nói với Châu Kha Vũ:

"Đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ nhờ Oscar đến đây đón anh."

"Còn em? Cũng đi cùng với tôi chứ?"

Châu Kha Vũ mặc dù đặt câu hỏi, nhưng vẫn thành thật đưa điện thoại ra, Patrick không trả lời câu hỏi của hắn, bấm điện thoại nói cho Oscar tình hình chung. Oscar đang ở lại Băng Cốc bố trí nhân lực, vừa nghe nói bọn họ tạm thời an toàn, anh ta có thể coi như đã bỏ viên đá lớn trong tim xuống.

Sau khi cúp điện thoại, Patrick nhìn Châu Kha Vũ vẫn chưa chịu nghỉ ngơi, thở dài đi tới bên cạnh hắn, nói:

"Ngủ đi, tôi sẽ không rời đi."

"Pat, chúng ta có thể ngủ cùng nhau được không?"

Thật khó để tưởng tượng đây là lời nói đến từ vị bố già tàn nhẫn. Giọng của hắn trở nên trầm hơn, có lẽ vì vết thương mà giọng hắn có chút khàn khàn.

Patrick gật đầu rồi nằm xuống bên cạnh Châu Kha Vũ. Bàn tay cậu nhẹ nhàng đặt lên eo Châu Kha Vũ. Hai người nằm đối mặt nhau. Mất máu và đau đớn khiến Châu Kha Vũ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng Patrick không ngủ chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn. Khoảnh khắc này khiến cậu nhớ lại họ của nhiều năm về trước.

Patrick nhớ lại thời điểm năm cậu chưa đầy 16 tuổi. Khi ấy cậu rất thích trốn trong chăn bông của Châu Kha Vũ, nghịch ngợm tác oai tác quái. Lúc đó, cậu luôn coi phòng ngủ của Châu Kha Vũ như phòng ngủ của chính mình. Dù sao thì người anh trai thối của cậu cũng cưng chiều và bảo vệ cậu. Nếu cậu càn quấy một chút thì có làm sao?

Mặc dù họ đã trải qua sự giằng xé và dày vò lẫn nhau mà người thường không thể tưởng tượng được, nhưng Patrick vẫn yêu Châu Kha Vũ, giống như Châu Kha Vũ đã luôn yêu cậu.

Thu hồi suy nghĩ, cậu nhìn Châu Kha Vũ vẫn đang ngủ say, chậm rãi nghiêng người về phía hắn, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên đôi môi vẫn còn tái nhợt của Châu Kha Vũ.

"Daniel. I Love You"

—————
Ps: Chap sau là end rồi mọi người ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top