Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ONESHOT.

Nơi đây là một thế giới đầy bí mật, chỉ cần thành tâm cầu nguyện với thượng đế, biết đâu điều ước của bạn lại có thể trở thành hiện thực.
_

Tên tôi là Oscar, làm việc trên thiên đường. Không sai, đó chính là "thiên đường" mà bạn đang nghĩ đến đấy. Công việc của tôi khá đặc biệt, ấy chính là giúp con người thực hiện điều ước.

Đôi khi nguyện vọng của con người quá mãnh liệt, tôi sẽ nhìn thấy được chúng qua những quả cầu pha lê đang lơ lửng và giúp họ biến những điều ước ấy thành hiện thực. Nhưng trên thế giới này đâu có bữa ăn nào là miễn phí, không phải cứ thành tâm cầu nguyện là tôi sẽ giúp họ thực hiện nguyện vọng của mình, tôi cũng phải đạt được một chút lợi ích chứ. Nhưng tôi không phải là ác ma quỷ quái gì đâu, tôi chỉ là một tinh linh điều ước có chút nghịch ngợm đáng yêu thôi mà.

Gần đây quả cầu pha lê đã bị "chiếm đoạt" bởi một cậu bé tên Doãn Hạo Vũ, cậu ấy là một người vô cùng thành tâm, mỗi ngày đều cầu nguyện rất đúng giờ. Tôi cực kỳ thích những người như vậy. Thế nên tôi sẽ giúp cậu ấy thực hiện mong muốn của mình.

Trước tiên, tôi phải xem cậu ấy ước cái gì đã.

Phải nói rằng Doãn Hạo Vũ thực sự là một người rất thành kính, điều ước của cậu ấy quả thực là hai mươi năm tựa một ngày*, đó chính là hy vọng người tên Châu Kha Vũ sẽ yêu cậu.

(*) Hai mươi năm tựa một ngày ý chỉ sự kiên trì không từ bỏ.

Trời ơi! Đây là điều ước kiểu gì vậy? Cậu ấy không thể tự theo đuổi người đó được à? Thế còn hơn là đi cầu nguyện với tôi chứ, lỡ như tôi không nhìn thấy điều ước này, chẳng lẽ cậu ấy định chôn sâu tình cảm của mình cả đời hay sao?

Mặc dù trong lòng không mấy vui vẻ, nhưng tôi vẫn quyết định xuống nhân gian nhìn xem một chút. Con người gọi đây là gì nhỉ? À! Chính là điều tra.

Tôi phải xuống trần gian điều tra nhân tình thế thái, và để xem xét liệu rằng có cần giúp Doãn Hạo Vũ thực hiện ước nguyện của cậu ấy hay không.
_

Bình thường con người không thể nhìn thấy tôi, trừ khi tôi muốn họ nhìn thấy. Nhưng đó cũng chẳng phải dấu hiệu tốt đẹp gì, bởi vì chỉ sau khi họ chết thì điều này mới linh nghiệm, đây là đặc trưng của tinh linh điều ước, nhưng tôi không thích việc đó chút nào.

Khi tôi nhìn thấy Doãn Hạo Vũ, cậu ấy đang đọc sách trong thư viện, không thể không nói cậu ấy thực sự là một người rất đẹp trai. Tôi chẳng hiểu nổi vì sao mà cậu ấy không chịu bày tỏ tình cảm của mình với cái người tên Châu Kha Vũ. Đối diện với hắn ta phô ra gương mặt xinh đẹp này, phỏng chừng chỉ cần cậu mở miệng, hẳn sẽ chẳng có ai nỡ lòng từ chối.

Nhưng ngay sau đó tôi liền biết lý do vì sao Doãn Hạo Vũ không thể bày tỏ tình cảm của mình. Bởi vì cậu ấy không thể mở miệng, đúng vậy, cậu ấy bị câm.

Trời ơi, nhận ra điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng hụt hẫng, cậu ấy rõ ràng đẹp trai như vậy, sao lại không thể nói được cơ chứ? Thật là đáng tiếc biết bao.

Sau khi điện thoại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, Doãn Hạo Vũ bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi thư viện. Tôi tò mò nghiêng người ngó qua di động của cậu ấy, trên đó hiển thị cái tên "Châu Kha Vũ yêu quý nhất" vừa gửi tới một tin: "Em trai thúi, anh tan học rồi, hẹn gặp em ở sân bóng rổ."

Tôi bĩu môi đi theo Doãn Hạo Vũ để gặp cái vị Châu Kha Vũ đại danh lừng lẫy trong nguyện vọng kia. Doãn Hạo Vũ cơ hồ không phải bước đi mà là chạy chậm đến sân bóng rổ. Tôi thấy cậu ấy đặt đồ đạc lên bục, sau đó chạy về phía một nam sinh thân hình cao ráo, người đó quay lại, đưa tay xoa xoa mái tóc của Doãn Hạo Vũ thấp hơn mình nửa cái đầu.

Cuộc sống đại học thực sự rất náo nhiệt. Chơi bóng rổ cũng là một cách tốt để bồi đắp tình cảm. Tôi ngồi bên lề xem hai người họ đánh bóng cùng nhau. Chỉ trong chốc lát, Doãn Hạo Vũ chuyền cho Châu Kha Vũ một quả, người nọ sau khi nhận bóng liền xoay người thực hiện một cú buzzer beater vô cùng đẹp mắt.

Doãn Hạo Vũ mỉm cười, mở rộng hai tay chạy về phía Châu Kha Vũ, cậu ấy ôm chầm lấy hắn ta, mà người kia cũng thuận thế nửa ôm nửa bế cậu.

Sau khi trận đấu kết thúc, hai người họ cùng nhau đi ăn cơm. Châu Kha Vũ nói chuyện không ngừng, Doãn Hạo Vũ lại yên lặng ngồi một bên lắng nghe hắn huyên thuyên đủ thứ trên trời dưới đất. Thi thoảng cậu khoa tay múa chân ra hiệu, Châu Kha Vũ hẳn là hiểu được những điều cậu muốn nói, cho nên việc giao tiếp giữa hai người dường như không gặp trở ngại gì.

"Cô ấy lại cãi nhau với anh, bởi vì anh quên kỷ niệm 150 ngày yêu nhau của hai đứa, còn trách anh không tặng quà. Trời ơi, một trăm năm mươi ngày kia, làm sao mà anh có thể nhớ được?"

Châu Kha Vũ oán giận một hồi, mà bên kia tôi thấy sắc mặt Doãn Hạo Vũ cũng trở nên kém hẳn. Tất nhiên rồi, làm gì có ai vui nổi khi nghe người mình thích kể về người yêu của họ chứ. Tuy nhiên, Doãn Hạo Vũ liền khôi phục lại khuôn mặt vui vẻ thường ngày, cậu ấy dùng thủ ngữ nói: Con gái thực ra cũng chỉ cần được dỗ dành mà thôi.

"Anh muốn trở thành một người độc thân, hoặc là chúng ta ở cạnh nhau cũng được, em không bao giờ so đo mấy chuyện linh tinh vụn vặt như này."

Lúc ấy tôi thấy rõ Doãn Hạo Vũ đang đỏ mặt, nhưng đáng tiếc Châu Kha Vũ không nhận ra mà lại tiếp tục cằn nhằn mấy chuyện xung quanh hắn.

Sau khi kết thúc bữa ăn, tôi đi theo Doãn Hạo Vũ trở về ký túc xá, nhìn cậu ấy lật ra cuốn nhật ký lách cách viết một hồi. Tôi đứng sau lưng Doãn Hạo Vũ ngó xem, đơn giản đều là mấy dòng liên quan đến Châu Kha Vũ.

Thật ra tôi khá tò mò, vì sao Doãn Hạo Vũ lại không cầu nguyện cho chính bản thân có thể nói được? So với ước Châu Kha Vũ yêu mình, điều đó chẳng phải càng tốt hơn hả? Thật là lãng phí.

Nhưng tôi cảm thấy vẫn muốn giúp Doãn Hạo Vũ hiện thực hiện mong ước này.
_

Trở lại thiên đường, tôi mệt quá đánh liền một giấc. Nhưng mà lần này tôi ngủ rất lâu, đến khi tỉnh dậy đã là một tuần sau đó rồi. Thời điểm đi kiểm tra những quả cầu pha lê nhưng lại chẳng tìm ra quả cầu của Doãn Hạo Vũ, tôi hoang mang tột độ, theo lý mà nói thì chuyện này không thể xảy ra được.

Bởi vì thông thường quả cầu pha lê biến mất chỉ có hai khả năng. Một là do người cầu nguyện tự bỏ cuộc, quả cầu sẽ tự vỡ ra và tan biến. Còn một nguyên nhân nữa chính là người cầu nguyện đã chết rồi, lúc đó ước nguyện của người đó cũng sẽ tan đi. Nhưng vẫn có trường hợp đặc biệt, nếu như sau khi họ chết đem theo nguyện vọng lên thiên đường, tôi sẽ giúp họ hoàn thành tâm nguyện.

Tôi vỗ trán một cái, vội vàng mở cửa, quả nhiên bên ngoài đã có mấy người đứng xếp hàng, à không, phải gọi là linh hồn mới đúng.

Người đầu tiên tôi nhìn thấy là Doãn Hạo Vũ. Cậu ấy chết như thế nào vậy? Tôi còn chưa kịp giúp cậu ấy thực hiện nguyện vọng cơ mà.

Các linh hồn đến đây đều mặc cùng một màu áo choàng trắng, Doãn Hạo Vũ nhút nhát sợ sệt đứng trước mặt tôi, giờ cậu ấy đã có thể nói chuyện, nhưng dường như vẫn chưa quen lắm, cứ luôn dùng đầu ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào yết hầu.

"Tôi có thể giúp cậu thực hiện một điều ước, nhưng cậu không thể ước được sống lại."

"Tôi..."

"Cậu còn muốn ước Châu Kha Vũ yêu cậu sao? Nếu cậu nói, tôi sẽ giúp cậu hoàn thành tâm nguyện."

"Không không không! Tôi đã chết rồi, nếu Châu Kha Vũ yêu tôi hẳn là sẽ buồn lắm, tôi không muốn làm anh ấy thương tâm như vậy."

Tôi gãi đầu nhìn Doãn Hạo Vũ đáng thương, mà cậu ấy lại tiếp tục cúi đầu suy nghĩ, tôi tò mò hỏi: "Cậu chết như nào thế?"

"Ngày đó tôi vừa nhận được tiền lương từ công việc làm thêm của mình, cho nên định mua tặng Châu Kha Vũ một đôi giày thể thao mới. Nhưng mà có mấy tên côn đồ đến giật tiền của tôi, tôi không đưa liền bị đánh. Sau đó có một người đẩy tôi rất mạnh, vào lúc tôi mất đà lùi về sau thì bị ô tô đâm. "

"Cậu xui xẻo thật."

"Tôi vốn đã quen với việc luôn gặp xui xẻo rồi. Bây giờ tôi có thể nói ra điều ước của mình không?"

"Tất nhiên, cậu cứ nói."

Doãn Hạo Vũ cười cười, nhưng sau đó lại thở dài một hơi, cuối cùng mở miệng: "Tôi muốn trở thành thiên thần hộ mệnh của Châu Kha Vũ."

"Cái gì?!"

Nguyện vọng của cậu ấy khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Về cơ bản thì không ai lại ước như vậy cả. Hầu hết mọi người đều ước gia đình của mình có thể sống thật tốt, hoặc ước cho bản thân được làm việc trên thiên đường, chưa từng có ai muốn trở thành thần hộ mệnh của người khác.

Thiên thần hộ mệnh không hẳn là một công việc tốt đâu.

"Cậu thật sự muốn ước cái này sao? Để làm một thiên thần hộ mệnh không phải chuyện đơn giản. Mọi tai họa xảy đến với con người trước hết sẽ đổ lên đầu thiên thần hộ mệnh của người đó. Nếu họ đủ khả năng để chống lại mọi thảm họa, con người sẽ được bình an, nhưng đối với thiên thần hộ mệnh thì đó lại chính là tai họa. Làm thiên thần hộ mệnh sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi, cho nên Doãn Hạo Vũ, tôi muốn cậu suy nghĩ một cách nghiêm túc, không một thiên thần hộ mệnh nào có thể được chọn lại. Và hầu hết bọn họ đều có tuổi thọ tương tự như con người. Cậu thật sự muốn làm điều đó ư? "

"Tôi sẵn lòng. Tôi muốn trở thành thiên thần hộ mệnh của Châu Kha Vũ."

"Vậy thì Doãn Hạo Vũ, chúc cậu may mắn."

"Cảm ơn cậu, Oscar."
_

Khi Doãn Hạo Vũ tỉnh lại, cậu vẫn mặc trên người chiếc áo choàng trắng kia, chỉ khác là phía sau có thêm một đôi cánh to lớn mạnh mẽ. Cậu hết sức vui mừng, lập tức dang rộng đôi cánh bay lên.

Các thiên thần hộ mệnh có thể nhìn thấy người mà họ canh giữ, nhưng người đó lại không thể nhìn thấy họ.

Doãn Hạo Vũ là một thiên thần hộ mệnh luôn tận tụy với nhiệm vụ của mình, cho nên cậu ấy cũng là một thiên thần hộ mệnh mang trên người đầy rẫy vết thương. Vài lần gặp lại, tôi luôn nhìn thấy đôi cánh kia rũ xuống, khuôn mặt thoạt nhìn rất vô hồn, cậu ấy đã yếu đi, cũng chẳng còn mấy sức lực. Sau tôi nghe những thiên thần khác kể lại rằng, đó là bởi vì Doãn Hạo Vũ luôn cố gắng chống lại mọi tai họa của Châu Kha Vũ.

Tiếc là tôi không có nhiều cơ hội để trò chuyện với cậu, bằng không tôi nhất định sẽ khuyên Doãn Hạo Vũ vài câu. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ bị tan biến.

Nhưng tôi không ngờ tới Doãn Hạo Vũ thực sự kiên cường, cậu ấy bảo vệ Châu Kha Vũ, cứ như thế đằng đẵng năm mươi năm. Đã rất lâu rồi, tôi mới có thể nhìn thấy một thiên thần hộ mệnh mạnh mẽ đến vậy.
_

Gần đây điều ước của con người quả thực quá nhàm chán. Tôi dùng ngón tay chọc thủng những quả cầu pha lê trước mặt, không muốn thực hiện mấy giấc mơ hão huyền này chút nào.

Cho đến khi tôi nhìn thấy điều ước của Châu Kha Vũ. Hắn ta ước gì đây? Tôi khá tò mò về tâm nguyện của người này, bởi vì thiên thần hộ mệnh Doãn Hạo Vũ luôn cố gắng làm mọi thứ khiến cho cuộc sống của hắn ta trở nên hoàn hảo. Tại sao Châu Kha Vũ vẫn chưa hài lòng, còn muốn ước một điều ư?

Vì vậy, tôi gạt hết những quả cầu pha lê khác sang một bên để xem điều ước của Châu Kha Vũ.

Cái gì đây? Châu Kha Vũ đã cầu nguyện nhiều đến như vậy từ khi nào? Tại sao bây giờ tôi mới thấy điều ước của hắn?

Trong suốt năm mươi năm qua, Châu Kha Vũ chỉ có một mong ước duy nhất, chính là được gặp lại Doãn Hạo Vũ.

Tôi cảm thấy hơi khó hiểu, là một người có sức khỏe tốt, có vợ có con, có nhà, xe, tiền bạc và địa vị, nhưng tại sao hắn ta luôn chỉ có một mong muốn duy nhất chính là được gặp lại Doãn Hạo Vũ?

Doãn Hạo Vũ chẳng qua là một người bạn đã ở cạnh hắn trong một khoảng thời gian mà thôi, tại sao hắn ta phải cầu nguyện một điều như vậy trong suốt năm mươi năm cơ chứ?

Vì vậy, tôi quyết định đi xuống nhân gian một lần nữa.

Khi tôi tìm thấy Châu Kha Vũ, hắn ta đã trở thành một cụ già ngoài bảy mươi, nhưng trông vẫn còn rất phong độ, yêu vợ thương con, sống trong một gia đình ấm áp hòa thuận, là một ông cụ khiến người ta vô cùng yêu thích.

Tôi cứ tưởng dưới sự bảo hộ của Doãn Hạo Vũ thì đời này hắn ta sẽ có một cuộc sống thoải mái dễ chịu. Nhưng Châu Kha Vũ có một thói quen, ấy chính là cực kỳ thích xem album ảnh. Tôi nhìn thấy hắn ta có một cuốn album rất cũ, những bức ảnh trong đó đều đã ố vàng.

Tôi lại gần ngó vào cuốn album trên tay Châu Kha Vũ, phát hiện trên đó đều là ảnh của Doãn Hạo Vũ và hắn ta. Hóa ra họ biết nhau từ khi còn rất nhỏ, tôi nhìn thấy bức ảnh đầu tiên được chụp là hai đứa bé con, có vẻ lúc này là khoảng thời gian hai người còn học mẫu giáo.

Nhưng vào thời điểm tôi muốn xem tiếp nữa, một tiếng chuông từ trên trời đột nhiên vang vọng. Tôi ngước mắt nhìn lên, một thiên thần hộ mệnh đã rơi xuống. Chờ tới khi tôi quay đầu lại, vầng hào quang hộ mệnh ở sau lưng Châu Kha Vũ đang dần tiêu tan mất rồi. Doãn Hạo Vũ đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình với tư cách là một thiên thần hộ mệnh của Châu Kha Vũ.

Tôi có chút tiếc nuối nhìn hắn ta, những việc vừa xảy ra bản thân hắn lại chẳng hề hay biết.

Xin lỗi Châu Kha Vũ, tôi không thể thực hiện mong muốn của cậu được nữa rồi, bởi vì Doãn Hạo Vũ đã hoàn toàn biến mất.
_

Tôi là một tinh linh điều ước, đáng ra mỗi ngày của tôi đều phải hạnh phúc vô cùng, nhưng vì điều ước của Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ, tôi vẫn luôn cảm thấy không mấy vui vẻ.

Cho đến một năm sau đó, khi Châu Kha Vũ đứng ở trước mặt tôi, quả nhiên không có Doãn Hạo Vũ bảo hộ, hắn ta cũng không thể trụ được bao lâu nữa.

"Châu Kha Vũ, cậu có thể thực hiện một điều ước, nhưng không thể ước bản thân sống lại"

"Tôi muốn gặp lại Doãn Hạo Vũ, muốn yêu cậu ấy, muốn chúng tôi được mãi mãi bên nhau."

Tôi nhìn người trước mặt, tại sao hắn ta lại ước như vậy? Chẳng lẽ hắn vẫn luôn có tình cảm với Doãn Hạo Vũ hay sao?

Châu Kha Vũ cười cười, vẻ mặt cực kỳ đắc ý, sau đó tôi liền được nghe hắn kể chuyện xưa của mình.

"Tôi và Doãn Hạo Vũ đã ở cạnh nhau từ khi còn bé. Lúc nhỏ em ấy có thể nói được, thanh âm, giọng hát của em ấy đều rất hay, nghe êm tai vô cùng. Năm Doãn Hạo Vũ mười tuổi, đột nhiên đổ bệnh nặng, sau khi em ấy khỏi bệnh thì không thể nói chuyện được nữa."

Châu Kha Vũ dừng một chút.

"Sau này tôi và em ấy đều học chung trường cấp ba, còn cùng nhau lên đại học. Tôi đã không nhận ra tình cảm của mình, đến khi phát hiện ra bản thân yêu em ấy, tôi lập tức chia tay bạn gái, quyết định sẽ tỏ tình với em. Nhưng nào ngờ em ấy lại bị tai nạn xe vào đúng đêm hôm đó. Tôi thật sự rất đau lòng, tôi nghĩ tất cả đều là lỗi của tôi, nếu tôi nhận ra tình cảm của mình sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã không tệ đến vậy."

Nói rồi anh ta quay sang nhìn tôi.

"Nhưng từ khi Doãn Hạo Vũ mất, tôi luôn có cảm giác em ấy vẫn đang ở bên cạnh mình, chỉ là bản thân không thể nhìn thấy em, vì vậy tôi đã liên tục cầu nguyện, cầu xin thượng đế sẽ thương tình mà cho tôi gặp lại em ấy. Thật không may, đến tận khi tôi đã qua đời, điều ước này cũng chẳng thể trở thành hiện thực."

Tôi áy náy nhìn Châu Kha Vũ, thật bất cẩn vì không thấy điều mà hắn đã ước bấy lâu nay. Nếu chuyện này bị bại lộ, có lẽ tôi sẽ bị sa thải ngay lập tức.

"Được rồi Châu Kha Vũ, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của cậu."
_

Ngày 17 tháng 5 năm 2002, một cậu bé tên là Daniel Zhou được sinh ra tại Hoa Kỳ. Sau này cậu ấy trở thành một ngôi sao lớn, mọi người gọi cậu là Châu Kha Vũ.

Ngày 20 tháng 10 năm 2003, một cậu bé tên là Patrick Nattawat Finkler được sinh ra tại Đức. Sau này cậu trở thành một ngôi sao lớn, mọi người gọi cậu là Doãn Hạo Vũ.

Họ gặp nhau vào mùa xuân năm 2021, trên hòn đảo Hải Hoa, cùng nhau tham gia một chương trình. Để bù đắp những lỗi lầm mà mình đã gây ra lúc trước, tôi đã lặng lẽ tham gia cùng họ.

Được rồi, tên tôi là Oscar. Tôi hài lòng nhìn những quả cầu pha lê đang lơ lửng trước mắt, thâm tâm hạnh phúc vô cùng. Tôi vẫn là một tinh linh điều ước và sẽ không bao giờ mắc sai lầm trong công việc của mình nữa.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top