Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

".........Hãy tự mình biết và chăm sóc bản thân tốt. Đừng để bị thương trong thời gian tới."

Công tước tiếp tục những gì ông ta nói, nhưng tất cả những giọng nói đều xa tai tôi.

Tôi còn một tháng nữa là thành người lớn?

Mọi thứ đã kết thúc. Có vẻ như tôi đã bị tấn công bất ngờ.

Sau mọi thứ thì cuộc thi săn đã diễn ra rất sôi nổi, vì vậy tôi nghĩ sẽ có không nhiều khoảng thời gian khó khăn. Ít nhất là nên có thời gian để tiếp tục trao đổi cảm xúc.

Giờ tôi đang cố tìm hiểu xem Ecklise đang nghĩ gì và biến nó thành một cảm giác tốt.

Chỉ một tháng thôi.

Tôi cảm thấy nghẹt thở. Nếu trong vòng một tháng mà tôi không có được sự ưu ái 100% và lời bày tỏ tình yêu, tôi có thể sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi này mãi mãi.

Trốn thoát cũng là một lối thoát, nhưng vấn đề lớn hơn là khi "Công nương thực sự" trở lại, tôi sẽ chết như một kẻ xấu. Bởi vì câu chuyện của trò chơi này vốn là như vậy.

Bàn tay trên đầu gối tôi nắm chặt viền váy.

Tôi không muốn chết.

Tôi đã ra khỏi căn nhà kia vì tôi muốn có một trái tim mạnh mẽ.

"..........Lope."

Làm sao tôi có thể chết, làm sao tôi có thể?

"... Lope, Penelope, con yêu."

Tiếng ai đó gọi tôi làm tôi tỉnh lại.

"...vâng, vâng?"

Tôi bất ngờ ngước mắt nhìn lên. Trước khi tôi kịp nhận ra, mọi người trên bàn đều nhìn tôi. Công tước hỏi một tôi cách kinh ngạc.

"Có điều gì mà con không thích không?"

"Gì ạ? Ôi, không."

Tôi đã trả lời với vẻ mặt khá đờ đẫn. Quá sợ hãi chỉ bởi từ "sinh nhật", dường như tôi đã suy nghĩ quá nhiều trong một khoảnh khắc. Tôi tỉnh lại muộn màng và lẩm bẩm một vài lý do khó xử.

"Con chỉ đang nghĩ thôi..."

"Này, hôm nay cô hơi lạ."

Renald đột nhiên mở miệng mỉa mai.

"Tại sao trước đó cô lại nhìn chằm chằm vào tôi với một ánh mắt đẫm máu như vậy? Cô đã im lặng được một thời gian rồi, và bây giờ cơ thể cô lại ngứa ngáy nữa sao?"

"Renald Eckart."

Tôi cố phớt lờ cuộc cãi vã, nhưng bằng cách nào đó Công tước đã lên tiếng cảnh báo anh ta.

"Nald, thái độ của con là gì vậy?"

"Cô ta thậm chí không đối xử với con như một người anh trai."

"Im miệng."

Người đàn ông không trả lời, miễn cưỡng ngậm miệng lại khi Công tước nhìn chằm chằm. Vẻ mặt cau có và thanh đo hồng nhạt trên đầu thực sự không hợp nhau.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì bầu không khí lạnh lẽo này bắt đầu từ tôi. Tôi cố gượng cười và gọi Công tước.

"Con xin lỗi. Con không nghe được vì con đang nghĩ đến chuyện khác, thưa Cha. Xin hãy nói lại lần nữa."

"Ehm. Được rồi."

Công tước nói trước khi làm dịu bớt vẻ cứng nhắc của mình.

"Con có thể nói nếu con có bất cứ điều gì muốn vào ngày sinh nhật của mình."

"Điều gì đó con muốn?"

"Đúng, hãy nói bất cứ điều gì con muốn."

Tôi được lệnh suy nghĩ và yêu cầu gì đó ngay lập tức. Nhưng tôi khó mà chấp nhận được điều này khi nhìn vào ba cặp mắt xanh  trước mặt tôi.

"Không hẳn có."

Tôi nói bằng giọng bình thường.

"Cái.....gì cơ.?!"

Nhưng bằng cách nào đó Công tước giống như bị sốc.

"Vâng, con..."

"Này, cô không bị bệnh thật sao?

Thay vì Công tước đang bất lực, Renald la lên, "Boom!" trước bàn. Ngay cả Derek, người chỉ ăn trong im lặng, cũng nhìn tôi với đôi mắt kỳ lạ.

"Cô, tôi chắc chắn cho đến năm ngoái..."

Trước khi nói điều gì đó, anh ta lạnh mặt và ngậm chặt miệng lại.

"Hmm?"

Tôi chỉ bối rối vì những phản ứng bất ngờ. Công tước, người đã nhìn tôi một thời gian, đã sớm thú nhận lý do tại sao.

"Không phải con đã liên tục yêu cầu ta mua cho con cái này cái kia cho đến năm ngoái sao?"

"Ah."

Tôi im lặng một lát. Nếu đó là Penelope thật, sự hoang phí đó, thì đúng là như vậy.

Nhưng buồn thay, tôi thực sự không cần gì cả. Hơn nữa, ngày sinh nhật đó có thể là ngày tưởng niệm của tôi, nên nói về loại quà tôi được tặng chỉ là...

Công tước nhìn tôi như thể đang nhìn một người lạ và cố động viên tôi trở lại.

"Không phải con muốn mặc chiếc áo choàng cho người trưởng thành được làm bởi người thợ may của Hoàng Hậu quá cố sao?"

"Một cái áo choàng cho người trưởng thành sao?"

"Đúng, người cha này đã đặc biệt yêu cầu Hoàng đế."

Công tước nói với một bộ ngực thẳng đứng, nói một cách tự hào. Nó trông giống như khi ông giao lại cái nỏ cho tôi cách đây không lâu.

Áo choàng vô dụng hơn trang sức. Nhưng năm ngoái, Penelope đã yêu cầu nó, và thậm chí với thái độ từ chối của tôi, ông ấy hoàn toàn không có dấu hiệu dễ dàng buông bỏ.

"Vậy nên tại sao con không mua các phụ kiện và giày mới phù hợp với nó? Không phải đã lâu rồi con không gọi thợ kim hoàn sao?"

"À..."

Tôi suy nghĩ một lát và liếc nhìn những người ngồi đối diện tôi.

Màu cam, màu hồng nhạt... Nó từng được chia thành những con số thuận lợi, nhưng bây giờ nó có thể được phân biệt qua từng màu sắc.

Dù là bao nhiêu tiền game đi nữa thì cũng thật lãng phí khi dùng tiền của tôi để kiểm tra sự ưu ái của họ. Tôi quyết định không từ chối sự giúp đỡ của Công tước, người đã hỏi tôi trước.

"Vậy thì, nếu cha định tặng con một món quà sinh nhật, hãy cho con tiền thay vì trang sức."

"...cái, cái gì? Tiền?"

Miệng của Công tước mở to.

"Nghĩ kỹ lại, con không có bất cứ tài sản cá nhân nào. Vậy nên người có thể tặng con một khoản ngân sách riêng. Thưa cha."

"À, đó là..."

Công tước bối rối trước lời nói của tôi. Renald bắn liên tục thay cho ông.

"Cô cần ngân sách cá nhân để làm gì?"

"Đó là..."

"Nếu cô muốn một chiếc váy, cô có thể gọi một nhà thiết kế. Nếu cô muốn trang sức, cô có thể gọi thợ kim hoàn. Quản gia sẽ làm mọi thứ cho cô, phải không? Nhân tiện, thưa Cha! Con nghe nói lần trước người đã đưa cho cô ấy một tấm séc trắng!"

Người khiến tôi có một khoảng thời gian khó khăn đột nhiên quay mũi tên của mình về phía Công tước.

"Tại sao cha chỉ cho cô ấy? Khi con yêu cầu vì con cần nó, cha đã nói rằng tình hình tài chính của chúng ta đang ở trong tình thế khó khăn!"

"Hmm, hmm! Chỉ..."

Khi biết được rằng ông ấy đã bí mật chuyển nó qua quản gia, anh ta chỉ vào tôi và kêu lên.

"Ôi, cho một đứa trẻ."

Công tước quay đi vội vã trong khi ho vô ích.

"Nhưng đột nhiên, tại sao con lại đòi tiền riêng? Con chưa bao giờ nói vậy."

"Con đã đổi ý thưa cha. Tiền mặt, không phải phụ kiện."

"Còn giải thưởng thì sao?"

"Con không thể sử dụng nó vì nó quá lãng phí. Đây là số tiền đầu tiên con kiếm được. Vậy nên con muốn giữ nó an toàn."

"Chà, đúng vậy."

Công tước gật đầu. Đó là số tiền đầu tiên mà con gái ông kiếm được, người đã giành giải nhất trong cuộc thi săn.

Tôi cố thêm vào một chút động lực nhỏ.

"Đó là để chuẩn bị cho mọi tình huống bất ngờ thôi ạ. Cha có thể tặng nó cho con như một món quà không?"

"Cô có ý gì khi nói một tình huống bất ngờ? Chuyện gì xảy ra được với Công nương duy nhất của Eckart chứ?"

"Có lẽ chúng ta có thể chuẩn bị cho một cuộc hôn nhân trong tương lai, hoặc một quỹ hôn nhân, hoặc..."

"Cuộc hôn nhân!?"

Ngay lúc đó, ba người đàn ông cùng la hét. Mắt tôi mở to và thay phiên nhìn họ. Công tước gầm lên một giọng nói không tán thành.

"Con lại nói gì vậy? Một quý cô cao quý, người thậm chí còn chưa có một buổi lễ trưởng thành, sẽ không kết hôn!"

"Con sắp đến tuổi trưởng thành. Vì vậy..."

"Penelope Eckart,"

"...."

Nhìn thấy Công tước đá lưỡi, cuối cùng tôi cũng ngậm miệng lại.

"Không có tài sản cá nhân nào hết."

Sau đó, Derek, người đã im lắng từ đầu, dứt khoát cắt đứt ý tưởng của tôi bằng một giọng lạnh lùng.

"Chỉ cần nhận chi tiêu được phân bổ là được. Và cô cần thêm bao nhiêu tiền nữa khi cô luôn mua hàng vượt quá ngân sách mà cô được phân bổ?"

"....."

"Cô chưa từng kinh doanh trước đây, vì vậy hãy cho ta một lý do thuyết phục tại sao cô muốn có một tài sản cá nhân."

Tình hình tài chính của dinh thự là một phần trong công việc của Derek.

Thật ra, tôi không có lý do gì khác để nói nếu không phải vậy. Tôi chỉ muốn giữ càng nhiều tiền càng tốt để đề phòng. Tôi không thể đổi trang sức lấy tiền mỗi lần muốn kiểm tra mức độ ưa thích.

Tình cờ là Công tước, người có trái tim rộng lượng và luôn cho tôi mọi thứ chỉ hét lên.

"Đúng, không có tài sản cá nhân."

"Đúng vậy, không!"

Những người đàn ông trong nhà lần lượt đồng ý với lời nói của Derek.

Chết tiệt, nếu ông đã định làm việc này, vậy thì đừng có hỏi.

Tôi cười. Thành thật mà nói, tôi là người duy nhất phàn nàn về việc không có ngân sách cá nhân. Cho đến tận lúc này, tôi vẫn chưa nói thêm, và trông tôi như một Công nương tạm thời có thể bị đuổi ra ngoài bất cứ lúc nào một khi Công nương thật sự trở lại.

Ông không thể cho tôi một xu hay gì đó đại loại như vậy được sao?

Sau khi nuốt xuống một tiếng thở dài và không trả lời, Công tước lại thuyết phục đứa bé một lần nữa.

"Thời gian tới, khi khai quật được viên kim cương tốt nhất ra khỏi mỏ phía nam. Ta sẽ xử lý nó và làm cho con một vương miện-"

"Không, con ổn."

Tôi đã khá thô lỗ khi cắt đứt lời nói của Công tước như vậy. "Con đã đủ lớn để thèm muốn điều gì đó."

Và Derek- tôi rời ghế và cố đứng dậy.

"Penelope."

Giọng của Công tước nhanh chóng nguội lạnh.

Tôi phát hiện ra rằng trong những ngày này có rất nhiều người đang theo dõi sự xấc láo của tôi. Và đó là hậu quả của thử nghiệm tại cuộc thi săn.

Tuy nhiên, miễn là tôi có cảm giác tốt trên cuộc đua tới, tôi không muốn cúi đầu xuống nữa.

"Cảm ơn vì bữa ăn. Con sẽ đứng dậy trước."

"Penelo..."

Tôi có thể nghe thấy Công tước gọi tôi bằng giọng giận dữ, nhưng tôi không quan tâm.

* * *

Ngay khi trở về phòng tôi, Emily vừa mới dọn dẹp giường ngủ, mở to mắt ra.

"Tiểu thư, người đã dung bữa xong rồi sao?"

"Emily, đi gọi quản gia đi. Ngay bây giờ."

Tôi lao mình xuống bàn đọc, nói gấp.

"Dạ? À vâng, vâng!"

Emily, người có vẻ ngạc nhiên trước mệnh lệnh đột ngột của tôi, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tak, tak, tak...  Tôi gõ liên tục xuống bàn bằng ngón tay. Lý do tôi gọi quản gia đến là để hỏi về tiến triển của bộ quần áo lông thú mà trước đây tôi đã yêu cầu làm.

".........Ta sẽ phải nhanh chóng tặng những món quà còn lại."

Đó là cách duy nhất để nâng cao sự ủng hộ của Ecklise ngay lập tức.

Nghĩ lại thì, tôi bị phân tâm bởi sự thay đổi trong hệ thống ưu ái đến nỗi tôi quên tháo choker ra và thay nó bằng vòng cổ.

Tak, tak, tak... Đã bao lâu rồi kể từ khi tôi gõ bàn một cách hồi hộp như vậy? Một thời gian dài trôi qua, không có dấu hiệu gì về việc quản gia sẽ đến.

"Tại sao ông ấy không đến?"

Tôi lẩm bẩm một mình một cách lo lắng với vẻ cau mày đầy trên mặt.

Knock-knock- -

Cuối cùng thì cũng có tiếng gõ cửa vang. Tôi rất nhạy cảm, nhưng tôi đã kiểm tra người khách một cách thẳng thắn.

"Ai vậy?"

"Là cha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#new