Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngây người nhìn theo dọc cằm anh.

Phong bì màu trắng được giao ra một cách thiếu suy nghĩ có cảm giác nặng như một chiếc đinh ghim, "Ta đã cho người tra lại vụ án vào thời điểm đó." và Thái tử phun ra với một giọng điệu thờ ơ.

"Điều tra lại?"

"Đúng. Ta tự hỏi tại sao cô lại trở nên điên rồ như vậy vào năm ngoái."

"Oh."

Tôi không làm gì cả, nhưng tôi cảm thấy kỳ lạ khi nhìn vào mắt của anh.

"Trong quá trình đó, ngoài bá tước Kellin, bá tước Dorothea cũng đã cố cướp lấy nó một vài lần." Anh nói nó một cách dễ dàng.

"Nữ bá tước Dorothea?"

"Đúng. Sau khi cô đến tòa án và làm chứng." Thái tử gật đầu nói thêm.

"Ta nghe nói rằng các nhà quý tộc sẽ thay nhau tổ chức tiệc trà tại mỗi cuộc thi săn bắn. Người tổ chức năm ngoái là Kellin, và năm nay là Dorothea."

Thảo nào, tôi tự hỏi tại sao cô ta lại mời tôi dự tiệc trà mặc dù không quen biết. Người xúc tác chắc hẳn là người liên quan đến vụ việc năm ngoái.

"Tại sao cô lại bò đến bữa tiệc khi cô biết?" Thái tử hỏi với vẻ khó hiểu.

Anh mới đang bò! Tôi đã đi bằng hai chân, đồ khốn!

Làm sao tôi có thể nói rằng chúng tôi khác nhau? Đột nhiên nỗi oan tăng vọt, nhưng khó nén xuống được.

Từ quan điểm của Thái tử, nó đã đủ đáng nghi vấn.

"Cuộc thi săn bắn diễn ra mỗi năm một lần. Ta chỉ nghĩ rằng có điều gì đó sẽ thay đổi." Tôi suy nghĩ. Và Thái tử thực sự ngạc nhiên trước điều đó.

Anh ta nhìn lại tôi.

"Ta là một người theo chủ nghĩa hòa bình, và không phải là nhân vật phản diện duy nhất trên thế giới, hẳn ngài cũng sẽ là người rút kiếm ngay lập tức nếu bản thân bị xúc phạm bởi bất kỳ ai khác."

"Thay vào đó, nỏ đã được bắn ra."

Không còn gì để nói với anh ta nữa, tôi tự hỏi Penelope đã nghĩ cái quái gì!

Thực ra, tôi chỉ biết đại khái về các sự kiện năm ngoái, chứ tôi không biết sâu về chúng. Nhưng, tốt, nó không phải quá rõ ràng sao?

Hơi ngạc nhiên khi Công tước đồng ý giao mỏ kim cương cho Kellin, nhưng tôi không muốn để lộ những gì tôi có trước khi sở hữu và khiến tôi phải xấu hổ.

Nhưng Thái tử đã nói.

Tôi đã mở nó ra và di chuyển chi tiết các sự kiện năm ngoái.

"Tôi nghe nói rằng Kellin đã mua lính canh và đặt họ gần Tiffa Tijang để khiến cô gặp rắc rối. Cô có biết không?"

*Mình không rõ tiffa tijang là gì. nhưng mình đoán nó liên quan đến khu vực cạnh tranh săn bắn?*

Mua?

Tôi mở to mắt. Tôi không thể tin rằng ông ta đã mua sự bảo vệ cho tôi. Nhưng đó là một cái lồng thực sự, một cái lồng.

Thậm chí sau sự kiện năm ngoái, tôi không mong đợi Công tước sẽ tham gia một lần nữa. Ngay sau khi tôi không có ý kiến, Thái tử đã nói tiếp.

"Và chúng đã pha trà với một lượng ít muỗi, chế tạo chúng như một loại trà để đưa cho cô."

"Cái gì? Mo.. muỗi ?!"

Tôi nuốt một tiếng gần như bật ra.

Nó không giống như những gì tôi trải qua trong đời. Đó là một vấn đề lớn nếu cô ấy hành động như thể chưa từng nghe về nó trước đây.

Không, muỗi là quá nhiều!

Nghĩ lại, tôi đã trải qua một cuộc thi săn bắn. Và có một loại trà màu vàng hôi thối mà Dorothea khuyên tôi nên uống. Thật là xấu hổ, tôi gần như bị mắc kẹt.

Đúng là những cô gái hư. Nó rất, rất ngẫu nhiên, tôi nên làm điều đó. Tôi không thể không nghiến răng trước chiếc nỏ.

Penelope, mới 17 tuổi, người đã bị choáng ngợp và rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Cô ấy xứng đáng được phát điên.

Thái tử nhìn tôi với ánh mắt vô cùng vui vẻ, vì anh ấy cũng nghĩ giống tôi.

"Nhưng cô đã tự bắt muỗi bay xung quanh và khiến bọn họ sợ hãi. Nỏ trong tay cô thật ngọt ngào."

"...."

"Quả nhiên không bình thường."

Vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay. Tôi cau mày.

"Ngài đang giễu cợt ta, phải không?"

"Không đời nào. Nếu cô thật sự chịu đựng nó, cô sẽ phát bệnh. Đó là một lời khen."

Nó không giống một lời khen chút nào.

Tôi có cảm giác mình đã cùng hội cùng thuyền với anh ta trong chốc lát nên rất khó chịu.

"Nhân tiện, sao cô không nói chi tiết cho Công tước những gì đã xảy ra sau đó?" Thái tử hỏi đột ngột sau đó.

"Gì?"

"Nếu là ta, ta sẽ nói ra việc chúng đã cho ta một nắm muỗi, như vậy ta đã không phải bỏ ra mỏ kim cương. Vì cả hai chúng ta đều giống nhau, ta chắc chắn rằng cô sẽ được cả hai bên tặng một viên sapphire."

Callisto  dường như đang hỏi một vài câu hỏi, không phải là một cách mỉa mai. Tôi không thể nói thêm lời nào khác.

Đó là một cảnh không xuất hiện trong trò chơi, nên tôi không biết Penelope đã hành động như thế nào vào thời điểm đó.

Cô ấy thực sự không nói với Công tước sao?

Nhưng khi tôi nghĩ ra một trường hợp điên rồ là trong chế độ khó, Penelope còn hơn cả những lời muốn nói. Tôi chắc rằng mọi người sẽ lộn xộn, và nói rằng,

Làm sao chúng dám cho cô một nắm muỗi!

Tôi quyết định tin rằng Penelope sẽ tỏ ra là một "bà chủ tốt bụng" và không cố viện cớ như một kẻ ngốc.

Nếu tôi nói với Công tước và không có gì thay đổi. Như vậy không phải là quá tệ hay sao?

"Ta không nghĩ ông ấy sẽ tin ta."

Tôi trả lời câu hỏi của Thái tử trước đó. Trước khi tôi nhận ra điều đó, tôi đã vuốt má mình bằng một tay.

Khi tôi tỉnh lại trước ánh mắt vô nghĩa của Thái tử, tôi hạ tay xuống với vẻ mặt ngượng ngùng. "Ngài chiếm đa số, và ta chỉ có một mình."

Anh ta nhún vai và tỏ vẻ như không có gì sai. Tôi đã nghĩ rằng Callisto sẽ chế giễu và mỉa mai lời nói của tôi.

Anh ấy nhếch khóe miệng và vặn nó lên giống như tôi đã mong đợi. "Cha của cô xứng đáng được biết. Nhưng ông ấy hẳn sẽ không tỏ ra bất ngờ. Giống như Hoàng đế của chúng ta."

Callisto  mỉm cười với tinh thần quyết liệt. Nhưng lạ thay, khuôn mặt anh trông rất dữ tợn.

Tôi không muốn trải qua một cơn đau lòng khác. Vì vậy, tôi vội vàng đổi chủ đề. "Nhưng, tại sao ngài lại đưa cái này cho ta?"

Tôi nói, tay cầm một phong bì trắng.

"Đó là bản gốc của cha cô. Nó nằm trong tay ta, và đó là trái tim của cô cho dù nó được trao cho ai."

Callisto đáp lại với vẻ ủ rũ. Nó có nghĩa là anh ta không có ý định trả lại nó cho Công tước. Tôi do dự một lúc và đưa lại cho anh ta.

"Nhưng nó quá sức đối với ta. Tuy nhiên, ta vẫn sẽ cảm ơn ngài vì nó." Tôi không thể coi nó như một miếng bánh và nhận nó được.

Đó chẳng phải là cái giá của sự xấu hổ, ô nhục và những giọt nước mắt mà Penelope đã trải qua năm ngoái sao? Đó là điều mà tôi không thể nhận được.

Khi tôi trả lại chiếc phong bì màu trắng, Callisto nhíu mày. "Có chuyện gì với cô vậy?"

"Gì? Ta lam sao?"

"Cô nói rằng cô thích sang trọng. Cô có thể giữ nó mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi với mọi thứ." Thái tử đã làm một khuôn mặt bí ẩn khi tôi nói, "Ta không hiểu."

Cuộc nói chuyện trong hang động vụt qua tai tôi.

— Thật tuyệt nếu ai đó trông giàu có.

— Ta thích đồ trang sức. Tất nhiên là cả vàng.

Mặt tôi đanh lại sau khi nhớ lại lịch sử đen tối đó.

"Ngài không muốn giết ta nhưng lại chấp nhận những điều vô nghĩa đó, ta nên cảm ơn ngài."

"Đó là phần thưởng cho việc cứu mạng Thái tử."

Đúng lúc đó, Thái tử đột nhiên tiến lại nắm lấy tay tôi.

<HỆ THỐNG> Bạn có muốn kiểm tra độ ưa thích của [Callisto] không?"

[2 triệu vàng / 200 danh vọng]

Ngay lúc tôi ngây người, một tin nhắn bất ngờ xuất hiện trên đầu anh ta.

Bàn tay cầm phong bì màu trắng mà tôi chìa ra trả lại đã bị tay anh dùng lực nắm chặt để tay tôi có thể siết lấy nó.

"Hãy nhận nó và mỉm cười ngọt ngào. Đừng trông ủ rũ như thể cô đã nhai phân chó mỗi khi chúng ta gặp nhau."

Đồ chó, đồ chó!

Tôi lùi lại, ghê tởm trước cách nói thô tục của anh ta.

Tôi không muốn, nhưng khi có cơ hội, tôi muốn kiểm tra độ ưu ái của anh ta. Nhưng sau đó tôi phát hiện. Ngoại trừ Thái tử và tôi, phảng phất có dấu hiệu một người nữa xuất hiện.

Tôi có thể cảm nhận nó. Tôi quay đầu lại theo phản xạ, một khu rừng rậm rạp giáp với con đường sâu hun hút.

Giữa những tán cây trắng, bóng lưng của một người biến mất nhanh chóng sau khi tôi bắt gặp.

Nó quen thuộc đến lạ lùng. "Ecklise?"

Một tiếng xì xào nho nhỏ thoát ra, như thể tôi đang nói với chính mình.

Tôi không nhìn thấy chi tiết, nhưng rõ ràng là tôi đã nhìn thấy mái tóc bạc.

Tại sao Ecklise cũng ở đây?

Cậu ấy nên được huấn luyện bây giờ, và không thể đến gặp tôi. Tôi nghiêng đầu vì nghĩ rằng bản thân đã nhìn nhầm.

"Đó có phải là một người làm đang làm việc?"

"Sao?"

Trước câu hỏi của Thái tử, tôi tỉnh ra.

Lại quay đầu về phía trước, Callisto đang đi khập khiễng trong khu rừng vắng với đôi mắt đỏ hoe.

"Ta đoán vậy."

Ánh mắt anh từ từ quay trở lại nhìn tôi, anh nói với một giọng không đáng kể. "Nhưng công nương,"

anh gọi tôi với vẻ mặt tò mò, vẫn nắm chặt tay tôi.

"Ngày nay, học diễn một vở kịch là kỹ năng cơ bản của quý tộc, phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#new