Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên đá quý mà Penelope yêu cầu, là quả trứng do con chim này sinh ra?

Tôi nhìn con chim với đôi mắt kỳ lạ "Bip Pjyo-."

Khi mắt chúng tôi chạm nhau, con chim lại kêu và vỗ cánh.

"Nó hẳn đã nhận ra chủ nhân của mình, nó chuyển động ngay khi cô nhìn thấy nó."

"..."

"Cô có thể mang nó đến phòng của mình."

"..."

"Ta đã định đưa nó cho cô ngay từ đầu."

Tôi quay lại nhìn Derek với vẻ khó hiểu. Anh ta nhìn vào cái lồng, không nhìn tôi, và nói như thể anh bất cẩn. "Họ nói rằng viên đá vẫn chưa được sinh ra, và một ngày nào đó nó sẽ đến."

Điều đó có nghĩa là tôi có thể có được viên kim cương popping mà Penelope mong muốn vào năm ngoái. Tôi không hiểu cảm xúc của anh ấy chút nào.

Cái gì, nó có phải là sự bù đắp cho việc không tin tôi trước phiên tòa không? Không phải điều đó là quá trơ trẽn sao?

Không nói một lời xin lỗi, và anh ta muốn tôi nhận lấy nó và yêu thương nó?

Có thể anh ta biết mục đích của việc quanh co, nhưng anh ta chỉ đứng yên lặng và cứng nhắc. Sau đó rất lâu.

"Nhưng em không thích nó."

Khuôn mặt của anh ấy trở nên kỳ lạ trước lời nói của tôi.

"Cô giống như luôn từ chối ta."

"Em không hiểu."

Tôi đã bối rối trước câu trả lời này. Anh lại lặng lẽ mở miệng.

"Ta chỉ là đang đi loanh quanh và tìm thấy nó, ta nhớ cô từng nói cô muốn."

"...."

"Chỉ có một con duy nhất, và ta không muốn nó bị người khác bắt đi."

"Giờ ngài đang giải thích cho em sao?"

Tôi đã rất ngạc nhiên vì điều đó.

"Vậy, tại sao ngài lại nghĩ đến những thứ mà em muốn vào năm ngoái?"

Tôi muốn hỏi thêm, nhưng tôi cố gắng kìm chế điều đó. Dù sao thì nó cũng không thực sự quan trọng.

"Ngài đã lấy nó cho em. Cảm ơn ngài, nhưng em không muốn nó." Tôi nói với giọng bình tĩnh.

Đôi mắt xanh ngay lập tức nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. "Làm thế nào mà?"

"Em không nghĩ mình có thể chịu trách nhiệm cho đến khi nó đẻ trứng." Tôi nhìn anh ta và nói một cách cẩn thận.

Tim tôi đập thình thịch vì sợ người đàn ông này sẽ nói những điều tương tự như ném nó đi hoặc giết con chim.

Thật ngạc nhiên, Derek đồng ý với tôi bằng một cái gật đầu. "Vậy thì ta sẽ tiết tục chăm sóc nó."

Anh ta bị làm sao vậy?

Sau khi mở to mắt nhìn anh ta, tôi nhanh chóng tự thuyết phục, một con chim sản xuất đồ trang sức đắt tiền không thể bị giết như vậy được.

"Thỉnh thoảng hãy đến xem nó. Ta không chắc có thể tìm thấy một con như vậy một lần nữa không. Bởi vì nó rất hiếm."

"Pyo-oo."

Con chim kêu lên một lần như thể đáp lại lời anh.

"Em sẽ."

Tôi ngoan ngoãn đáp lại. Bởi vì tôi cũng thích nó rất nhiều. Tất nhiên anh ta không nói tôi chỉ có thể thăm nó chỉ khi không có anh ta ở đó.

Một sự im lặng khó xử trong thư phòng một lúc sau cây trả lời.

Nhìn con chim kêu lên không ngừng, tôi nghĩ đã đến lúc phải nói lơi chia tay.

"Khi cha lui về nghỉ ngơi trong vài năm tới, ta sẽ tiếp quản vị trí Công tước." Derek đột ngột phá vỡ sự im lặng.

"Mặc dù đã chuẩn bị rất kỹ, nhưng ta chắc chắn vẫn sẽ có một lỗ hổng trong quá trình này."

"...."

"Kẻ thù sẽ không bỏ qua lỗ hổng đó và phá hoại Eckart." Nó rất lạc lõng.

Anh ta tiếp tục lời nói của mình không chút do dự, mặc cho tôi đang ngơ ngác.

"Ta phải kiểm soát và chuẩn bị cho tất cả những điều đó trong tương lai, như ta đã làm cho đến nay. Đó là gia đình mà ta phải chịu trach nhiệm và bảo vệ."

"....."

"Nó cũng bao gồm cả cô. Penelope Eckart." Đột nhiên, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cũng nhìn thẳng vào mắt anh.

Trong bộ dạng lạnh lùng, tỉnh táo và kiêu ngạo của quý tộc, anh ta nói, với từng lời tâm niệm.

"Nghiêm khắc loại bỏ những thứ có thể làm tổn hại đến danh tiếng của Eckart cũng không có gì to tát. Ta không có ý chèn ép cô."

Tôi ngay lập tức hiểu ra.

Anh ta đang bào chữa cho cuộc trò chuyện mà chúng tôi có trong tù một ngày trước phiên tòa. "Ta không nói rằng ta đúng."

"....."

"Nhưng ngay cả khi được quay trở lại, ta vẫn sẽ lặp lại sự lựa chọn tương tự một lần nữa."

"....."

"Bởi vì đó là điều tốt nhất để thoát khỏi lời vu khống của sát thủ quý tộc, người đã đưa cô vào cáo buộc giả."

Đôi mắt xanh lấp lánh những đam mê không tên.

Nó tương tự như khi tôi nhìn vào chính anh ấy, người đang tự mình khai báo trước tòa.

"Nhưng ta thừa nhận rằng ta đã vội vàng. Từ bây giờ, ta sẽ nghe lời cô và hành động một cách thận trọng."

"....."

"Bởi vì ta nghĩ cô có thể thực hiện ý muốn của mình mà không cần dùng đến cái ác nữa." Anh ta kết thúc như thể nói, 'cô đã thay đổi và sẽ không tái phạm nữa.'

Tôi có thể hiểu điều đó qua cách nghĩ của tôi.

Như anh ta đã nói, anh ta sẽ sớm kế nhiệm Công tước vĩ đại, và mỗi giây phút, tất cả những gì chúng ta phải làm là đưa ra phán đoán hợp lý.

Mặc dù nó thật sự đẩy anh trai tôi xuống vực thẳm.

Không có một lời xin lỗi nào, nhưng tôi biết đây là cách xin lỗi của Derek, được nâng cao bởi một tầng lớp quý tộc kỹ lưỡng.

Tuy nhiên, không có cách nào để ngăn tâm trí không bị quay cuồng.

Anh sẽ không làm điều đó nữa? Đùa tôi à.

Tôi cười giễu cợt.

Tác dụng của tất cả những thứ đó bây giờ là gì?

Penelope thật, người sử dụng những điều ác đã biến mất. Giờ tôi không còn giống như trước nữa.

Những lời không cần thiết đã kéo đến tận cổ tôi, nhưng tôi đã nuốt chúng cho đến tận cùng. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ta chỉ là 32%.

"Penelope." Anh ta gọi tôi với giọng thiếu kiên nhẫn.

"Em muốn chịu trách nhiệm cho những gì em đã làm trong tương lai. Em không mong đợi ngài sẽ làm điều đó." Tôi ngăn anh ta lại, hít một hơi và mỉm cười. "Em đã nói với ngài rồi."

Khuôn mặt anh trở nên kỳ lạ trước lời nói của tôi.

Thanh đo màu cam phía trên đầu bắt đầu lấp lánh. Tôi không thể nhìn thấy số, vì vậy nó chỉ đang đỏ bừng.

Tôi không biết đó là một dấu hiệu tích cực hay tiêu cực. Trái tim tôi đã vội vàng muốn rời khỏi.

"Em sẽ để ngài một mình. Cảm ơn ngài vì đã bắt được con chim."

Tôi vội vàng quay đi, vì nó có khả năng sẽ lại gây ra một cú lao dốc khác. Thời điểm tôi chuẩn bị đi đến cửa thư phòng.

"Khi nói đến khai thác."

Một nhận xét bất ngờ thu hút sự chú ý của tôi. "Hãy luôn để người quản gia ra mặt."

Tôi nhìn lại anh ta với tâm trạng kỳ quặc.

Anh vẫn cho tôi lời khuyên với vẻ mặt méo xệch.

"Nếu biết Công nương trẻ là chủ nhân thật, sẽ có người bỏ qua, không biết xấu hổ mà dính vào cô."

"....."

"Cô có thể sử dụng pháp sư gia đình nếu cô muốn." Anh ấy đã biết về mỏ ngọc lục bảo.

Ngạc nhiên trước sự thật rằng anh ấy biết, tôi không thể nói bất cứ điều gì trong một lúc. Vậy, vị trí sự ưu ái của một người đàn ông không còn được nhìn thấy là gì?

* * *

Vài ngày sau, vào sáng sớm, quản gia đến nói với tôi về khu mỏ.

"Theo chỉ dẫn của cô, tôi đã đặt ba viên đá quý cao cấp chưa qua xử lý tại nhà đấu giá."

"Và?"

"Tất cả ba viên đá quý, từ viên ngọc trên cùng, chúng đã được đấu thầu với mức giá gấp mười lần giá đấu cuối cùng."

"..Gì?"

Tôi giật mình.

Bởi vì tôi đã tạo ra một cuộc thi ngẫu nhiên với mục đích mang những món hàng đầu đi phân phối, nhưng điều này là vô nghĩa. "Hóa ra, nó không phải là món đồ trang sức hàng đầu."

Người quản gia cũng đáp lại với vẻ mặt không rõ nghĩa. "Cô đã nghe nói về thương đoàn thỏ trắng chưa?"

"Cái- cái gì?"

Tôi há to miệng.

Nó được điều hành bởi Vuinter Vernandi. Anh ta bị làm sao vậy?

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chạm đến một tỷ đô la, nhưng tôi thực sự cảm thấy xấu hổ trước sự phát triển bất ngờ. Tôi thậm chí không nghĩ đó là một tập của trò chơi.

Nó không rõ ràng.

Thật quá đáng khi nghĩ rằng viên đá quý của tôi đã được thèm muốn.

Nếu đúng như vậy, không có lý do gì để quét sạch mọi thứ bằng cách thắng đấu giá cuối cùng với giá gấp mười lần.

Làm sao anh ta biết tôi là chủ mỏ và mua viên đá quý?

Người quản gia cẩn thận hỏi tôi rằng liệu tôi có biết anh ấy như ngay lập tức không. "Cô có biết địa điểm không, thưa cô?"

"Không? Không đời nào."

Tôi nhanh chóng phủ nhận nó.

"Vậy thì chúng ta sẽ liên lạc với anh ấy chứ?"

"Hiện tại, ..tạm dừng nó một chút."

"Giữ lại nó?"

"Ta phải suy nghĩ về nó."

Người quản gia nghiêng đầu kinh ngạc.

Nhưng với 100 phần trăm ưu ái trước nam chính và một nam chính khác. Tôi cần phải cẩn thận về những gì tôi đã làm.

Ngoài ra, khi nói đến khai thác, anh ấy giống như tôi.

Đó là một vấn đề lớn nếu người quản gia phát hiện ra rằng tôi bí mật gặp anh ta. Không! Tôi vội vã gói gọn cuộc trò chuyện.

"Đó là tất cả những gì ông phải nói?"

"Ồ, và.."

Người quản gia nói thêm rằng ông ta vẫn còn điều gì đó muốn nói.

"Cô có nhớ bốn người đàn ông mà cô đã gặp ở khu tập sự một lần trước không?" Người quản gia cực kỳ kín tiếng nên tôi đã không biết liệu ông ta có định nhắc lại nếu tôi không đề cập đến chuyện đó hay không. Tôi đã trả lời ông ấy.

"Ừ.. sao?"

"Vào buổi tối, họ đã bị sa thải khỏi đoàn hiệp sĩ."

"Bị loại bỏ?"

Đó là một tin bất ngờ.

Tôi đã bảo để nó yên, nhưng họ buộc phải đuổi nó đi.

"Ô yeah, tuyệt cú mèo. " Tôi nhếch khóe miệng cười.

Tôi ngạc nhiên khi thấy nó tiến triển nhanh như vậy, nhưng cũng không ngoài dự đoán.

Có hơi cảm thấy tiếc nuối vì không được nhìn mặt chúng khi bị đuổi ra khỏi nhà. "Ngoài ra, Công tước trẻ đã đưa họ ra xét xử vì tội khinh thường giới quý tộc."

Những lời sau đây, quả thực là bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#new