Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời đã tốt lên sau một thời gian dài. Tôi quyết định sẽ ra ngoài vườn với một cuốn sách.

Tôi định đọc một vài trang trong khi ngồi dưới gốc cây mà tôi vẫn luôn ngồi để đọc sách. Từ đâu đó, những con bướm trắng đậu trên sàn nhà, một hoặc hai con lượn lờ xung quanh.

Vốn dĩ có rất nhiều bướm bay quanh vườn nên lúc đầu tôi không để ý. Trước khi nhận thức về một cái gì đó kỳ lạ.

Đó là khi một đàn bướm tập trung tại một nơi.

Chúng dang rộng đôi cánh với tốc độ như thể yêu cầu nhìn chúng, và mắt tôi tự nhiên chuyển sang độ nháy liên tục.

"Cái gì vậy?"

Tôi bất ngờ khi thấy những con bướm xếp thành hình chữ nhật.

Những con bướm đã vỗ cánh bay cho đến khi lọt vào mắt tôi, cuối cùng khi đạt được mục đích mong muốn, chúng bắt đầu tỏa sáng.

Bướm bị làm sao vậy?

Tôi mở to mắt nhìn quá trình này. Sau một thời gian.

Những con bướm biến mất và một phong bì màu trắng xuất hiện tại chỗ. Đó là một cảnh tượng đáng kinh ngạc đối với chính tôi.

Ngơ ngác nhìn vào phong bì, chẳng mấy chốc tôi đã tìm thấy thứ gì đó được khắc trên đó. Đó là một mẫu thỏ trắng.

"Vuinter?"

— Bên tôi sẽ viết hợp đồng và gửi bí mật qua thư.

Tôi nhớ những gì anh ấy đã nói ngày hôm qua.

Tôi bảo anh ấy hãy liên lạc với tôi qua thư.

"Thật bất ngờ. Anh lại sử dụng phương pháp này."

Thay vì một con thỏ với giọng nói nam tính, điều này thật sự tốt hơn nhiều.

Tôi ngay lập tức nhặt phong bì trên sàn và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Trở về phòng một cách vội vàng, tôi ngồi trước bàn làm việc và dùng dao rọc giấy xé chiếc phong bì.

Bên trong có một hợp đồng chế tác và phân phối đá quý kim cương, một hợp đồng đại lý quản lý tài sản và một bản ghi nhớ ngắn gọn.

[Ta sẽ đón cô ở phố Hamilton lúc 10 giờ ngày mai để hoàn thành hợp đồng. Sau đó sẽ thực hiện hợp đồng với cô, được chứ?]

"Thực hiện hợp đồng?"

Khi tôi nghiêng đầu, tôi đã sớm nhận ra đó là gì khi đọc lá thư. Đó là điều kiện 'gặp gỡ' mà anh ấy đưa ra để tìm hiểu tôi.

Ngay sau khi tôi ký hợp đồng, tôi sẽ phải thực hiện nó.

Tôi nhìn tờ giấy ghi nhớ bằng con mắt lạnh lùng trong giây lát, và nhanh chóng lẩm bẩm một tiếng thở dài. "Được rồi, hãy nghĩ về nó như một ngày bình thường với them một người khác."

Đó là một trò chơi mô phỏng tình yêu, nhưng tôi đã quá vội vàng để tồn tại mà không có lấy một ngày hẹn hò nghiêm túc. Chà, vậy giờ sẽ có một số tình tiết lãng mạn.

Tôi cố hết sức để dập tắt sự lo lắng đang len lỏi.

* * * *

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tôi gọi Emily vào phòng và yêu cầu cô ấy thay quần áo.

"Người sẽ đi chơi sao, tiểu thư? Em sẽ gọi thêm những người hầu tài năng hơn."

"Ta sẽ bí mật đi ra ngoài."

"Bí mật?"

Đôi mắt của cô ấy to như một ly sơn.

Không có lý do cụ thể nào khiến tôi quyết định lẻn ra ngoài.

Sẽ thật khó chịu khi nói với người quản gia, và điều đó chắc chắn sẽ lọt vào tai của Công tước hoặc Derek, rằng tôi sắp đi gặp một người lạ?

"Ý ta là, cho đến khi ta quay lại, đừng để bất cứ ai vào phòng của ta."

"Nhưng-" cô ấy nhìn không yên trước những lời nói của tôi.

"Chỉ cần đưa ra một lý do là ta không cảm thấy khỏe hôm nay."

"Chà, người sẽ quay lại sớm, phải không?"

"Ta sẽ quay lại vào cuối ngày hôm nay."

Tôi thản nhiên nói, đối mắt với nét mặt vặn xoắn của cô ấy.

Sau khi trang điểm và làm tóc sơ bộ, tôi thay một chiếc váy màu xanh da trời dài đến đầu gối.

Có lẽ vì hiệu ứng màu bổ sung nên nó rất hợp với màu tóc đỏ sẫm. Hình thêu của chiếc váy, có màu xanh đậm ở giữa, rất tinh tế.

Tôi đã chọn nó dựa trên màu mắt của tôi. Tôi phải chuẩn bị cái này cho một buổi hẹn hò.

Tôi đang nhìn vào gương và hài lòng với nụ cười của mình và gật đầu. "Nó thế nào? Đẹp chứ?"

Tôi quay lại và hỏi Emily, cô ấy lấy hai tay che miệng lại và tuôn ra như một câu cảm thán.

"Người thật đẹp, tiểu thư. Giống hết như một nữ thần bước ra từ bức tranh tường được chạm khắc trong đền thờ." Tôi đã nhìn thấy sự nổi da gà của Emily, nhưng tôi cảm thấy khá thoải mái.

"Bây giờ, hãy ra khỏi đây và tìm một người đàn ông trong hội trường. Hãy để ý đến Danina."

Bây giờ, mọi sự chuẩn bị đã hoàn thành, đã đến lúc bắt đầu cuộc chạy trốn đúng nghĩa."

May mắn thay, những người làm sáng sớm đã đang bận rộn làm việc của họ, nên không có ai qua lại. Tôi dễ dàng ra khỏi cửa sau của dinh thự và đi đến khu tập huấn.

Tôi đang nghĩ sẽ sử dụng cái lỗ.

Tôi sợ rằng mình sẽ đụng độ một vài hiệp sĩ đang được huấn luyện gần đó, vì vậy tôi không thể không lôi Emily theo cùng. Sẽ giống như một cuộc dạo chơi khi bị bắt gặp.

Thật may, tất cả bọn họ đều đang trong quá trình huấn luyện, và không có ai ở gần cái lỗ. Emily bị sốc khi thấy tôi đẩy bụi cây sang một bên như không thể quen thuộc hơn.

"Ôi trời, tiểu thư! Người tìm thấy nơi này khi nào vậy?"

"Đặt nó lại khi ta rời đi, được chứ?"

"Ôi, em không nghĩ rằng người nên đi ra ngoài như thế này."

Tôi xắn lại chiếc váy và quỳ gối xuống sàn mà không trả lời.

Tôi dành quá nhiều thời gian cho việc trang điểm và đi lại, vì vậy tôi đang rất vội vì đã gần 10 giờ.

Trong khi tôi đang bò trên sàn, nằm sấp và bò ra khỏi lỗ chó, Emily liên tục thở dài.

"Ôi chúa ơi.."

Ngay sau đó, tôi nâng người lên và vẫy tay vào trong lỗ. "Ta sẽ quay lại."

"Ôi người thực sự sẽ không nói cho em biết khi nào người sẽ quay trở lại sao?"

"Ta sẽ trở lại trước khi trời tối."

Chà, anh ta sẽ không bế tôi đi vào đêm khuya để thỏa mãn trí tò mò. Bỏ lại cô hầu gái đang lo lắng, tôi vội vã đi ngay.

Ngay sau khi bước ra đường chính, tôi đi thẳng đến con hẻm vắng vẻ nơi Vuinter đã dắt tôi đi.

Cũng hơi muộn, và tôi có thể nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đã ở đó, "Ta đã đợi một thời gian dài."

Tôi định giả vờ biết, nhưng đột nhiên tôi dừng lại. Bởi vì không chỉ có mình Vuinter trong hẻm.

Mặt khác, Bonn, một con sư tử đứng phía sau và nhìn tôi. "Tại sao anh lại mang theo hắn?"

Tôi cảm thấy kỳ lạ trong giây lát, và đôi mắt đứa trẻ như thể đang nhìn chúng tôi.

Trời ạ, có vẻ như tôi đang hẹn hò với một người đan ông có con nhỏ?

Khi tôi nhìn về phía hai người, mắt tôi chạm vào Vuinter. Tôi có thể thấy đôi mắt xanh nước biển của anh ngày càng mờ nhạt.

"Hôm nay sao cô không cải trang?" Anh hởi với vẻ bối rối.

Tôi bối rối hỏi lại "Tôi có nên cải trang không?"

"Lần trước cô đã làm vậy, nên ta nghĩ cô sẽ làm lại." Không phải anh rủ tôi đi chơi à?

"...."

Có một khoảng lặng trong ngõ.

Chính âm thanh của đứa trẻ đã phá vỡ nó. "Hừ, không phải hẹn hò? Rõ ràng là hẹn hò!" mặt nạ sư tử hét lên như thể đang trêu chọc. Tôi vẫn đang chết lặng.

"Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Chúng ta sẽ đi phát bánh mì!" Sư tử con vui vẻ nói.

Ngay lúc đó, một cửa sổ hình vuông màu trắng lóe lên trước mắt tôi.

<HỆ THỐNG> ~ NHIỆM VỤ CHÍNH: Nơi ở của những đứa trẻ bị lạc ~ [Thứ nhất. Khu nhà ở chuột cùng pháp sư] Bạn có muốn tiếp tục nhiệm vụ không?

(Phần thưởng: +5% sự yêu thích của Vuinter, Danh vọng +50)

[Chấp nhận / Từ chối]

"Đi tình nguyện?" Tôi nghi ngờ đôi tai của mình.

Vời đôi mắt mở to, tôi lặp lại dòng chữ trên cửa sổ hệ thống một lần nữa, và Vuinter có một biểu hiện lúng túng không biết liệu anh ấy có nói sai về tôi không.

*aww Penny tội nghiệp, cô ấy nghĩ đó là một buổi hẹn hò =))))*

"Ta xin lỗi vì không thể nói trước với cô. Tất nhiên ta nghĩ cô sẽ mặc quần."

Không có chỗ cho sự bối rối vì lầm tưởng đó là một buổi hẹn hò riêng tư. Đồng thời, các chữ cái trong cửa sổ hệ thống đã thay đổi.

<HỆ THỐNG> Nhiệm vụ chính sẽ tự động được chấp nhận sau 5 giây.

5

4

Trò chơi điên rồ này!!!

Tôi nhân [Chấp nhận] với đôi tay run rẩy. Sau đó, một cửa sổ hình vuông mới xuất hiện.

<HỆ THỐNG> Bạn có muốn chuyển đến [Tratan], nơi thực hiện nhiệm vụ, với sự giúp đỡ của một pháp sư không?

[Có / Không]

Khi tôi chọn [Có], Vuinter đưa tay về phía tôi.

"Chúng ta sẽ đến Tratan. Việc di chuyển bằng ngựa sẽ gây bất tiện cho cô."

Đó là cách mà tôi đã từng trải qua một lần trước đây. Nhưng tôi không thực sự muốn nắm tay anh ấy. Tôi thậm chí còn không biết 'Tratan' ở đâu.

Đã lâu rồi tôi không bị chiếm hữu bởi trò chơi này, nhưng nó là cái tên đầu tiên tôi nghe đến.

"Tiểu thư."

Do dự, tôi bối rối trước khoảng trống.

Có lẽ vì tôi đã cảm thấy khó chịu kể từ khi tôi nhìn thấy từ 'hoạt động tình nguyện', tôi cảm thấy như có một áp lực ngầm để hoàn thành nó.

Ừ. Anh ấy sẽ không lên núi để làm công việc này. Có rất nhiều khu ổ chuột xung quanh thủ đô.

Tôi vừa khóc vừa đánh nó vào tay, đè xuống con lạch rùng rợn. Tôi đưa tay về phía anh ta.

Đang trong lúc ước ao nhỏ nhoi thì sư tử lao tới, chộp lấy bàn tay trống rỗng của tôi. "Biratio, Tratan!"

Với cách phát âm kỳ cục, ánh sáng trắng trước mắt tôi lóe lên. Slurp-. Bắn. Tát. Bắn tôi đi. Tát tôi. ???

Lại mở mắt ra, chúng tôi đã đứng ở trên người hải âu bay lượn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#new