Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 131

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang-!

Ngay khi Thái tử đi theo Vuinter, một âm thanh ầm ầm vang lên trong đại sảnh. Tôi mở to mắt và quay đầu lại.

Ánh sáng phun ra từ Vuinter, hét ra câu thần chú.

Nó bị bắn thẳng thành từng mảnh mà người phụ nữ đang khớp.

Tôi không biết liệu mình đã gần hoàn thành xong cổ vật bị hỏng chưa, nhưng tôi sắp có một luồng sáng xanh trong không khí. Tôi đã nổi lên trong một hình dạng lớn, phẳng.

Nó va chạm với phát súng ma thuật của Vuinter. Có một cơn gió mạnh.

Có một cuộc đối đầu ngắn và khốc liệt. Nhưng sau một thời gian.

Parsak, Parsagak-.

Với âm thanh vỡ vụn, ánh sáng xanh từ dầu từ từ mờ đi.

Ngay sau đó ánh sáng biến mất hoàn toàn, và nó trở lại màu xám mờ của gương.

Một cái gương?

Nó rất lộn xộn và bẩn thỉu, nhưng đó là một phần của chiếc gương nhìn trong giây lát khi ánh sáng vụt tắt.

Thay vì dừng lại, Vuinter tiếp tục bắn tia ma thuật. Các mảnh vỡ dường như đang cố gắng phá hủy hiện vật một lần nữa.

"Cuwe-e-ee-ee-ee-ee-ee-ee-dee-ee-ee-ee!" Nhưng nỗ lực này đã sớm bị bỏ qua.

Vì con rắn đang chạy về phía anh ta.

Ngay trước khi cái miệng mở ra đến mức ghê tởm cố gắng nuốt chửng phần thân dưới của Vuinter, Thái tử đi theo anh đã cố gắng đánh thanh kiếm trên trán con rắn.

"Này, người lạ. Nhìn vào tình hình. Hãy tiếp tục làm điều đó khi ngươi di chuyển! Ta có nên che mông giúp ngươi không?" Thái tử hét lên một cách hung dữ, cau mày.

Vuinter sững người và trả lời gấp gáp.

"Chúng ta phải phá hủy nó hoàn toàn. Thứ đó có ảnh hưởng xấu đến không chỉ pháp sư mà còn cả những người bình thường! "

"Nếu ngươi quá lo lắng, hãy chuyển lũ trẻ đi!"

Lời nói của Thái tử có lý, và Vuinter nhanh chóng giết chết con rắn thay vì cố chấp. Chắc chắn rằng với hai người đàn ông đang chạy một cách hoang dã, những kẻ xấu xa thậm chí còn không thể làm gì.

Quả nhiên là nam chính.

Nhìn thấy số lượng ma quỷ giảm mạnh,

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhiệm vụ chính không còn xuất hiện nữa, có vẻ như tập phim này sẽ kết thúc ngay sau khi cứu những đứa trẻ.

"Cuwe-e-!"

Thái tử nhanh chóng đến gần tế đàn, nhờ Vuinter, người đã sử dụng phép thuật để tấn công nhiều quả bóng cùng một lúc.

"Choi Ah-ak-!" "Cuck!"

"Aah!"

Anh ta chém những người áo đen mà không do dự.

Ah, như anh ta đã hỏi Vuinter trước đó, sự minh bạch của Thái tử được giải quyết bằng vũ lực.

Một số người đã bị giết ngay lập tức trước sự vô hình của anh ta.

"Hai người, có một kẻ đang tang hình!"

Máu bất ngờ phun ra giữa chúng. Trông anh ta rất lạ phải không?

Chúng nhanh chóng nhận ra rằng ai đó đã lẩn trốn. "Bảo vệ Nữ thần! Thêm mana!"

Những người đan ông trước sự tấn công của Thái tử nhanh chóng tiến về phía tế đàn theo lệnh của kẻ dẫn đầu.

Một số người trong số chúng đã lấy ra một quả cầu pha lê sang bóng, như đã thấy trong cung điện trước đây. Một số người trong số chúng có túi đen nhanh chóng giơ lên và hét một câu thần chú không xác định.

Huh-ooh-!

Một cơn chấn động nặng nề vang lên.

"Coo-ooh-ooh-ooh-ooh-ooh-ooh-ooh-!"

Tôi dùng tay bịt chặt tai trước tiếng gầm thét kinh khủng. Nhìn về phía trước, tôi nghi ngờ đôi mắt của mình.

Điên rồ.

Năm con quỷ trưởng thành hoàn toàn nhảy ra khỏi túi của chúng và nhanh chóng lấp đầy không gian rộng lớn.

Nó lớn hơn nhiều so với những gì có trong trận đánh với tôi và Thái tử. Boom, boom-!

Mỗi khi những con quái vật di chuyển, sàn nhà rung lên. "Cuwe-eeeeeeeeeeeee!"

Những cái bóng khổng lồ đổ xuống.

"Chết tiệt, hết lần này đến lần khác."

Thái tử chỉnh lại thanh kiếm đẫm máu và nguyền rủa nó.

Cảm thấy điều tương tự với tôi, chúng hoàn toàn khác những gì xảy ra ở khu đất trống mà anh đã giải quyết.

Tại sao nó ngày càng khó hơn? Nó nên kết thúc vào thời điểm này!

Đứng ở góc tường mà không thể làm gì, tôi cảm thấy chột dạ.

Không giống như tôi, Vuinter và Thái tử nhanh chóng tỉnh lại và bắt đầu chiến đấu với những sinh vật xấu xa.

Khi Callisto chặt chân một con quỷ, mắt đất tuôn ra thứ ma thuật bằng một cây gậy.

Tuy nhiên, kích thước quá lớn nên không tạo ra nhiều khác biệt. Những con quỷ bị tấn công nhảy cẫng lên vì phấn khích.

"Ném cơm cho quỷ!" Những người áo đen ra lệnh.

"Ôi không!"

Tôi mở to mắt, tôi biết cơm là gì.

Tôi bắt đầu chạy vô định về phía tế đàn với lũ trẻ.

Tôi không chắc liệu mình có thể ngăn chặn chúng mà không có sức mạnh từ hệ thống hay không.

Nhưng tôi phải làm bất cứ điều gì trong khi Vuinter và Thái tử đang trải qua địa ngục. Nhưng tôi chưa kịp đến gần tế đàn thì một tên áo đen đã vây lấy hai đứa trẻ.

"Đừng!" Tôi nghiến rang.

"Piratio!"

Vào lúc đó, Vuinter, người đang vật lộn với lũ quỷ nhanh chóng hét lên câu thần chú. Năm đứa trẻ treo trên sàn nhà biết mất cùng ánh sang trắng.

Tôi ngừng chạy. Anh quay lại. "Ugh!"

Anh ta bị một con quái vật thằn lằn khổng lồ dùng đuôi đâm và ngay sau đó anh bay sang bức tường kia và lao xuống.

Trượt xuống sàn, anh co quắp trong chốc lát rồi sớm rũ xuống, nhìn tôi không thở nổi.

Anh ấy chết rồi à?

Nếu anh ta chết thì sao?

Những gì đang xảy ra cho đến bây giờ giống như một màn trình diễn thực tế và phi thực tế.

Bất cứ khi nào mọi thứ tôi nghĩ là một phần của trò chơi xảy đến như một tình huống thực, tôi lại cảm thấy sợ hãi và phát điên. Tôi sợ hãi, và tôi nóng lòng muốn ra khỏi đây.

"Này cô gái! Công nương!"

Không ai khác chính là Callisto đã đánh thức tôi, người vốn đang trong tình trạng hoảng sợ, cứng đờ người.

"Penelope Eckart!"

Cái tên rõ rang đã làm tôi chợt tỉnh. Anh di chuyển trên sàn nhà để tránh bóng của ba con quỷ.

"Chăm sóc bản thân! Nếu cô kéo chân tôi, cô sẽ biến mất với nó!"

Tôi quay đầu theo phản xạ.

Trên tế đàn, bị vô số tên áo đen chặn lại.

Dưới chân của người áo choàng trắng, một thân ảnh nhỏ trong chiếc mặt nạ sư tử vẫn đang bất tỉnh.

Tôi nhìn Thái tử với đôi mắt run rẩy, người đãng chống chọi với ma quỷ.

"Không ai có thể nhìn thấy cô. Cô có thể làm được!" anh ta đâm kiếm và hét lên với tôi.

Tôi điên cuồng gật đầu với anh và nhanh chóng trở lại với đôi chân mình. Tôi đã mất nhiều thời gian để đến tế đàn.

Thái tử đã đúng.

Không ai trong số nhưng người đàn ông để ý rằng tôi đang di chuyển về phía đàn tế, liệu ma thuật vô hình có được duy trì ngay cả khi Vuinter mất đai không?

Người áo choàng trắng, che mặt ôm lấy xá lợi màu lam và nhìn đi đâu đó. Đó là phía Callisto.

Cô ta dường như đã mất trí trước những con người vô hình đối phó với những sinh vật xấu xa. Tôi khom người xuống dưới cây thước của cô ấy.

Sau khi dừng lại ở một khoảng cách nào đó, tôi đưa tay ra và giữ chặt mũ trùm đầu của Raon. Kể từ bây giờ, nó là chìa khóa để tôi kéo Raon về phía cuối tế đàn.

Swoosh-.

Kéo Raon một chút, một chút thôi, về phía tôi.

Cũng may, không phải là áo choàng trắng, áo choàng đen, và không ai để ý. "Được rồi, chỉ một chút thôi, như thế này."

Sau đó, tôi lấy hết can đảm, và cẩn thận hướng đến Raon ở cuối tế đàn. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng không thể làm như vậy với tốc độ này. Thái tử đã đề phòng.

Với tốc độ này, thậm chí đó sẽ là Vuinter và các quốc gia mới sẽ hoàn thành những gì họ sẽ làm với Raon.

Tôi đã suy nghĩ,

Nó sẽ bị bắt và trở nên hoang dã?

Tôi đang nhìn người phụ nữ đeo mặt nạ. Chính lúc đó.

Pod-! Một ánh sáng yếu ớt chiếu vào thánh tích mà người phụ nữ đang ôm. Ánh sáng xanh đổ xuống tôi.

Cái gì, cái gì!

Vào lúc tôi đang nhìn nó trong trạng thái bối rối, tôi có thể thấy một thứ gì đó đang bốc lên trong di tích. Cùng lúc đó, người áo choàng trắng cảm nhận được tình trạng bất thường.

"Gương..."

Người phụ nữ, nhìn xuống gương, sau đó nhìn tôi giống hệt như một tia chớp.

Đôi mắt xanh ngoài lớp mặt nạ gặp nhau trực diện.

Tôi có cảm giác rằng có điều gì đó không ổn. Tôi đã nhận ra sự thật.

Đó là thời điểm.

<HỆ THỐNG> ~ Nhiệm vụ chính: Nơi ở của những đứa trẻ đã biến mất. Bạn có muốn tiếp tục với nhiệm vụ không?

(Phần thưởng: Tất cả sự yêu thích của nam chính + 5%, danh tiếng 50.) [Chấp nhận / Từ chối]

Chấp nhận! Chấp nhận!

Tôi nhấn [Chấp nhận] hai lần liên tiếp.

Các chữ cái ngay lập tức được thay đổi.

<HỆ THỐNG> Kêu lên điều kỳ diệu. (Phép thuật: Dekina Reptium)

Phép thuật trước mặt tôi chưa bao giờ được chào đón hơn thế. Bạn muốn tôi tấn công theo thứ tự nào?

Không giống như những lần khác khi tôi nói với bạn, không có gì được viết, nhưng tôi không có tư cách để che đậy nó. "Dekina..."

Khi tôi vội vàng mở miệng, một luồng nhiệt không rõ ràng đã trào ra dưới cổ tôi. Tôi nghiến răng và ấn nó xuống.

Và hét lên với tất cả sức mạnh của tôi. "Dekina Reptium-!"

Huquaqua-ang-!

Đó là rất nhiều hơn bao giờ hết.

Rung động và tiếng gầm rú làm rung chuyển cả tầng hầm. Một khối ánh sáng khổng lồ, hình tròn, giống như một quả bóng thể dục, tuôn ra như một quả bom từ mọi phía.

Chúng bật ra mọi hướng như những quả bóng cao su, đập vỡ mọi thứ và giẫm đạp lên nó. Ánh sáng-!

Rung động đáng sợ, tiếng động lớn đinh tai nhức óc, ánh đèn flash chói lòa không thể nhìn thấy. Khi tiếng gầm cuối cùng cũng tắt và hầu hết các thanh ánh sáng đã biến mất.

Tôi không nói nên lời trước cảnh tượng vừa lộ ra, và giữa đống đổ nát của những cột gãy và đổ nát, năm con thằn lằn khổng lồ đều đã chết, chỉ phun ra khói.

Đứng giữa hỗn loạn, Thái tử nhàn nhạt nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#new