Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* * * *

Ngực tôi cảm thấy ngột ngạt và đường thở của tôi bị tắc nghẽn như có ai đó bóp cổ tôi. Tôi muốn sống, nhưng tôi không thể thở đúng cách.

Cứu tôi!

Lúc đó, tôi có thể cảm thấy ai đó đang ôm chặt lấy mặt và mũi của mình. Ngay sau đó, sự nóng ấm và mềm mại trên môi.

Tôi có cảm giác.

Một cơn gió mạnh thổi từ anh ta và xuyên qua một đường thở bị tắc nghẽn. Cảm giác kỳ lạ đó đã lặp lại bao nhiêu lần nữa?

"K-khụ!"

Tôi ho dữ dội và mơ hồ mở mắt ra. Nước biển mặn chát trào ra như vòi phun trên miệng.

May mắn thay, tôi vẫn còn sống. "Huh Huh, Haah, haah, ··" khi tôi thở dốc.

"Công nương!"

Tóc vàng chảy dài trên tầm nhìn đen tối.

Đôi mắt đỏ của anh ta mở to, và nhanh chóng rơi vào sự say mê.

"Ta rất vui vì cô còn sống. Ta đang suy nghĩ về những gì ta nên nói với Công tước về cáo phó của con ông ấy." Bất chấp vẻ mặt mệt mỏi, Thái tử  vẫn cười một cách tinh nghịch.

Tôi ngồi dậy trong tư thế ngồi xổm mà không trả lời.

Rõ ràng, hang động đã bị nhấn chìm bởi dòng nước, nhưng nó nằm trên một bãi biển yên tĩnh, nơi có sóng tràn vào.

Tôi không thể biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. "Điều gì đã xảy ra với chúng ta?"

"Chúng ta bị bỏ lại cùng nhau trong hang động. Ta tự hỏi, nhưng may mắn là cậu bé đó đã tỉnh dậy và hét lên điều gì đó."

Thái tử  trả lời một cách nhẹ nhàng rằng chúng tôi đã sống như thế nào. "Và chúng ta đã được chuyển đến một hòn đảo nhỏ không có người ở xung quanh Soleil."

"Ah Raon."

Tôi hào hứng nhìn xung quanh khi nghĩ đến Raon, điều mà tôi đã quên mất.

Trên bãi cát cách đó không xa, tôi đã nhìn thấy một chiếc mặt nạ sư tử. Đôi mắt của tôi trở nên to hơn.

"Cô ổn chứ?"

"Đừng lo lắng quá. Ta nghĩ rằng mình đã bị kiệt sức trong một thời gian vì ta đã tiêu tốn rất nhiều mana." Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trước lời nhận xét sau đó của Thái tử .

Cùng lúc đó, nỗi buồn lại dâng lên.

Tôi cảm thấy tồi tệ vì tôi cảm thấy như mình đã tiêu hao quá nhiều sức người và sức chịu đựng trong cơ thể nhỏ bé đó trong một ngày. Với ánh mắt lo lắng nhìn Raon, tôi quay lại nhìn Thái tử  trong một suy nghĩ mông lung.

"Còn Leila mới thì sao? Còn tàn tích của họ thì sao.."

"Này. "

Callisto đột nhiên đưa tay ra và chỉ ra ngoài biển.

Tôi đi theo anh ta xung quanh, nhưng tôi không thể nhìn thấy gì ngoài biển Inca rộng lớn.

Với vẻ mặt khó hiểu trên khuôn mặt tôi, anh ấy tiếp tục, tìm kiếm nơi anh ấy chỉ. "Chúc mừng cô đã phá vỡ một hòn đảo."

Như thể đang trêu chọc, anh ta vỗ tay hai ba lần không thành tâm.

"Hầm ngầm đã bị phá vỡ và di chuyển đến đây theo từng bậc thang, và không lâu sau, toàn bộ hòn đảo chìm xuống."

"Gì?"

Tôi hỏi lại với vẻ bối rối, vì tôi không hiểu, trong khi Thái tử  lè nhè nói với giọng vô lý.

"Ha, nhân tiện. Ta chưa từng thấy một hòn đảo nào bị chôn vùi trong nước trước đây."

"Vậy thì..."

"Ta sẽ phải trao cho cô một giải thưởng khi ta quay lại. Để ghi nhận những đóng góp của cô trong việc quét sạch tàn dư của đế chế và phá hủy căn cứ của chúng."

Anh ta quay đầu về phía tôi, phá lên cười.

"Ta nghĩ rằng chúng ta đã làm việc để xóa sổ những người mới đến kể từ lần trước. Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu phong tước hiệp sĩ cho cô. Cô nghĩ sao?"

Tôi cau mày.

"Ngài đang đùa ta?"

"Ý của cô là trêu chọc ư? Ta đang nghiêm túc đấy." anh ta cười toe toét với một cái nhìn không chân thành.

Điều gì đã xảy ra với hệ thống điên rồ đó?

Tôi không thể tìm được lời nào trong một thời gian khi tôi được thông báo rằng ma thuật của tôi cuối cùng đã đưa hòn đảo xuống biển và nhấn chìm nó.

Tôi đã làm, nhưng tôi không thực sự làm điều đó, nhưng tôi nhận trách nhiệm về nó.

Tôi không biết làm thế nào để diễn tả cảm giác này mà tôi phải nói về nó.

Đó là khi "Soleil" đang nhìn chằm chằm vào phía xa của biển đã biến mất. Tất nhiên với một ánh sáng đột ngột ở phía trước.

<HỆ THỐNG> ~ Nhiệm vụ chính: Nơi ở của những đứa trẻ đã biến mất. [Cứu Hid bị bắt cóc khỏi Sức mạnh của Ác ma] Nhiệm vụ đã hoàn thành!

Phần thưởng: [Tất cả nam chính] yêu thích + 5%, danh vọng +50, và tác phẩm điêu khắc gương ma thuật cổ đại.

(Tổng danh tiếng: 510)

Ha.

Tôi cười một cách chán nản trước sự xuất hiện đột ngột của cửa sổ hệ thống.

Khi tôi cúi đầu nhìn bàn tay của mình, tôi đã tìm thấy tất cả những mảnh xá lợi mà tôi đã nhặt được khi tôi sử dụng phép thuật.

Mảnh gương dày không còn long lanh nữa. Tôi đã không thua.

Đó là phần thưởng cho nhiệm vụ, cái được gọi là nhiệm vụ. Nhiệm vụ chính.

Thật may mắn vì đã cứu được bọn trẻ, nhưng điều này không thể tránh khỏi. Nó bận rộn đến mức cuối cùng tôi nhận ra rằng đây là một phần của câu chuyện.

Đồng thời, tôi nhớ lại cảnh tượng mà tôi đã nhìn thấy trước đó. Chiếc áo choàng trắng biến mất với ánh sáng xanh.

Cô ta trông giống như nữ chính.

Mái tóc thẳng màu hồng rực và đôi mắt xanh đang nhìn thẳng vào tôi. Khi tôi nhớ lại nó một lần nữa, trái tim tôi trở nên ngột ngạt như bị tắc nghẽn.

Không, đó chỉ là một người tương tự. Không thể được.

Tôi phủ nhận những gì tôi nhìn thấy, theo một cách cuồng nhiệt.

Làm thế nào để một nữ công nương thiên thần ở chế độ bình thường lại xuất hiện ở khe núi, giống như một trục ma quỷ. Ý tôi là cùng một loại với bộ tộc?

Chính lúc đó. "Cô có bị bệnh không?"

Thái tử liếc đôi mắt đỏ bừng nhìn tô, có lẽ là nhìn tôi là lạ, đột nhiên anh nghiêm mặt vỗ vỗ đầu của tôi.

"Cô đang suy nghĩ nghiêm túc về điều gì vậy?"

Khi tôi định thần lại âm thanh của mình, tôi nhìn anh ta một lúc và nói nó ra một cách khó khăn. "Thưa Thái tử. Ngài có tình cờ nhìn thấy khuôn mặt của người mang áo choàng trắng không? Ngài đã thấy gì đó chưa?"

"Không. Hang sắp sập rồi, còn thời gian đâu mà ngồi nhìn mặt hắn?"

Trái tim từ từ trở lại trạng thái ban đầu, bị câu trả lời không chút chậm trễ co rúm lại. Tôi không biết tại sao tôi lại nhẹ nhõm như vậy.

Chỉ sau đó tôi mới bật ra với một tiếng thở dài. "Ta xin lỗi."

"Gì?"

Thái tử vặn lại, bối rối trước lời xin lỗi không có ngữ cảnh.

Tất cả những điều này không phải là những gì tôi đã làm, mà là những gì hệ thống bảo tôi phải làm, nhưng đó không phải là một sự say mê.

Sau khi nghe thấy hòn đảo tan rã, tôi ép bản thân vào dòng duy nghĩ của mình, và mở miệng bình tĩnh. "Ngài sẽ phải lên ngôi trong tình trạng ô uế, vì ta đã phá hủy một phần của vùng đất."

"Huh."

Tôi xin lỗi. Đó là một phần để duy trì tình cảm tốt đẹp của anh ấy, nhưng Thái tử cười như thể anh ta chết lặng.

"Có phải bây giờ Công nương đang trêu đùa ta không?"

"Ngài có ý gì khi nói ta đang giễu cợt ngài? Ý ta là nó..."

Tôi đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc, và yếu ớt thì thầm "... bởi vì ta không thể kiểm soát ma thuật của mình và đây là những gì đã xảy ra."

"Nhờ có cô, tất cả chúng ta đã nhìn thấy lớp ngụy trang của chúng." Callisto trả lời bằng một giọng lan man.

"Và làm thế nào để cô biết nếu cô rời khỏi căn cứ đó thì chúng sẽ không bắt lũ trẻ một lần nữa và lợi dụng họ? Tốt hơn là ta nên đi ngay bây giờ, không cần phải đối phó với nó."

Tôi nhìn anh ấy với một chút ngạc nhiên. Một cách vô thức, những từ ngữ bật ra. "Ngài không nghi ngờ?"

"Ta không nghĩ rằng mình sẽ có thể hiểu được hết những nghi ngờ của ta. Có phải không?" Callisto cau mày.

"Tại sao một người đàn ông lại có thể quanh co như vậy?"

"Và Công nương đã nói với ta, ..."

Tôi bị sốc và chìm đắm trong suy nghĩ của mình, khi tôi lấy lại lý trí của mình. "Tuy nhiên, tại sao ta lại sử dụng ma thuật mạnh mẽ như vậy"

"Cô thậm chí không biết." Anh lạnh lùng ngắt lời. "Cô đang bắt ta lặp lại những gì ta đã nói trong hang động."

"....."

"Cô sẽ không nhìn thấy những con rắn và Leila chết với một cái nhìn khó hiểu như vậy. Ta cũng có mắt, Công nương."

"..."

"Đừng nói gì cả. Ta sẽ tự đánh giá khi ta thấy nó."

Tôi ngước đôi mắt run rẩy nhìn anh. Tim tôi đập thình thịch.

Là vì tôi cảm thấy nhẹ nhõm hay vì tôi muốn nghe nó?

Tự dưng tôi thấy mắt mình rơm rớm nước mắt, nơi mà trước đây tôi cho là nó khô hạn.

"Nếu cô thực sự biết ơn, ít nhất hãy hôn ta."

*KISS NOW!*

Nhưng cảm xúc của tôi đã bị những lời nói sau đó làm tan vỡ. "Gì?"

Thái tử nhìn tôi lắp bắp. Và anh ta có đủ sự táo bạo để nhắc lại.

"Tại sao, cô biết đấy. Rung động trước người anh hùng đã cứu cô thoát khỏi nguy hiểm và để đáp lại."

"Chính xác mà nói, ta đã cứu ngài khỏi nguy hiểm."

"Vậy thì ta sẽ hôn cô. Ta sẽ làm nó."

"Ta từ chối."

Tôi đứng dậy với một cú bật đầy kiên quyết và nhảy dựng lên.

"Không có chuyện một người phụ nữ độc ác lại nhẫn tâm như vậy." "Huh."

Thái tử thì thầm điều gì đó nhỏ, nhíu mày như thể chết lặng.

"Chà, không sao đâu. Ta đã làm nó rồi."

"Ngài vừa nói gì vậy?" "Không có gì. "

Tôi quay lại và hỏi anh ta, nhưng anh ta chỉ nhún vai khi đứng dậy theo tôi. Với ánh mắt tò mò, tôi sớm cảm thấy hứng thú với những lời anh ta nói với bản thân.

"Nhưng bây giờ, làm thế nào để chúng ta thoát khỏi đây, huh?"

"Cậu ấy nói rằng cậu ấy đã gọi cho thuật sĩ cảnh tà linh trước khi cậu ấy ngất đi. Vì vậy, người đó sẽ đến đây sớm thôi."

Tôi liếc xéo Raon, người không có động tĩnh gì, khẽ gật đầu.

Đó là thời điểm.

Có một âm thanh rung động mạnh ở đâu đó.

Khi nhìn xung quanh đầy kinh ngạc, Thái tử  thốt lên: "A!"

và lấy một cái gì đó ra khỏi vòng tay của mình. Quả cầu pha lê nhỏ bé lấp lánh. "Chờ một chút, Công nương."

Anh ta từ chối tôi với một khuôn mặt kinh ngạc, và sau đó nó hoạt động. "Điện hạ! Ngài đang ở đâu?"

Ngay sau khi anh ta làm vậy, một giọng nói lớn vang lên. Tôi nghiêng đầu.

Đó là một giọng nói quen thuộc.

"Ngài không nên chạy trốn trong khi cuộc họp đang diễn ra! Tại sao lũ pháp sư lại đe dọa ngài?"

Thái tử vội vàng ngăn quả cầu pha lê lại.

Anh ta nói với tôi một cách vội vàng với vẻ khó hiểu. "Công nương, ta xin lỗi. Ta phải đi trước." "Ngài có thể quay lại không?"

"Gia đình Hoàng gia có thể được triệu tập trong trường hợp khẩn cấp."

Phép thuật trên đôi chân của anh ta được thực hiện, bắt đầu được vẽ, ngay sau khi lời nói của anh kết thúc, một băng ma thuật màu vàng bắt đầu được vẽ dưới chân anh ấy.

"Ôi trời. Ta nhận được một cuộc gọi. Cedric Porter, cái tên chết tiệt đó đã kích hoạt nó rồi."

"Cedric?"

Cậu ta là phụ tá duy nhất của Thái tử.

Trong khi tôi bị sốc vì sự xuất hiện đột ngột, ma thuật gần như đã hoàn thiện.

"Điện hạ!"

Tôi đến gần anh ta. "Ngài đang bị thương, nhất định phải chữa lành."

Viền váy của tôi quấn trên cánh tay anh đỏ đến mức tôi không thể kìm được.

"Có thể có chất độc trong răng của một con quỷ, vì vậy hãy kiểm tra nó ngay khi ngài đến đó."

"Cô đang nói như một con chim."

Thái tử cười nhạt trước cuộc nói chuyện thác ghềnh của tôi.

Anh ta đột nhiên đưa tay về phía tôi và chộp vào mặt tôi. Và một cảm giác cay nồng ấm áp chạm vào môi.

Thứ ẩm ướt trồi ra liếm vào môi dưới saak.

Trong khi tôi ngây người ra trước tình huống đó, nó nhanh chóng biến mất như thể anh ta đang đóng một con dấu.

"Đây là nụ hôn dành cho người đã cứu ta, Công nương. Hẹn gặp lại."

Thái tử cười toe toét, nói một cách đầy tự hào.

Và biến mất cùng với sắc vàng trong chốc lát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#new