Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3: Ngây thơ

Thời tiết hè ở Sài Gòn khá dễ chịu. Nhà tôi gần một khu chung cư vừa xây dựng chừng một vài năm thôi. Đi vài bước là tới đấy. Tôi lựa cho mình một chỗ ngồi có thể nhìn được hết cả tòa nhà,cạnh đấy còn có con kênh nhỏ nữa. Cảnh khá lãng mạn nhưng hôm ấy tôi chỉ đi một mình. Trái với vẻ nhộn nhịp xung quanh, lòng tôi lại rối bời về những chuyện trong cuộc sống.
Bỗng nhìn từ xa tôi thấy có ai đó khá quen. Chớp mắt vài cái thì ra là người quen. Cô ấy chuyển đến trường tôi năm vừa rồi nhưng khác lớp. Tôi cũng biết là cô ấy sống trong chung cư này nhưng đây là lần đầu gặp nhau. Cô đi cùng mẹ và chị gái và có vẻ không nhận ra tôi. Tôi gọi tên cô. Cô chợt nhìn qua dãy ghế đá nhìn thấy tôi và cô cười. Tôi cúi đầu chào mẹ và chị cô ấy. Cô nói hai người ấy đi trước, tí nữa sẽ lên nhà sau. Họ nhìn tôi cười và đi trước. Cô ngồi xuống cùng với tôi, tay lấy điện thoại ra rồi xin số. Tôi cũng khá ngạc nhiên, bình thường người ta xin facebook tôi là chủ yếu, nhưng tôi cũng ngồi đọc ro ro không ngần ngại. Cô ngạc nhiên khi biết tôi ở gần đó.
Rồi chúng tôi bàn với nhau sẽ đi chung lên trường để nhận danh sách lớp vào năm học mới. Cuộc trò chuyện khá vui vẻ, một lúc sau hai chúng tôi đành tạm biệt nhau vì đã khá trễ. Và cô ấy nói về nhà sẽ gọi cho tôi.

Tối hôm ấy tôi bồi hồi đến lạ. Cảm giác này khác với khi tôi gặp anh. Nó khác lắm. Tim tôi bỗng loạn nhịp khi thấy số điện thoại lạ gọi đến. Tôi biết chắc là cô gọi, nhưng lúc sau cô tắt. Rồi có dòng tin nhắn gửi đến "Đây là số của Thy nè. Thy cũng vừa gửi lời mời kết bạn đó, Ny lên add Thy nha" Tôi vội tắt dòng tin nhắn đó rồi bay lên face xem thử. Tối hôm đó tôi và Thy nhắn tin với nhau khá vui vẻ, Thy hẹn tôi tối mai ra chỗ cũ chơi. Vì là thời gian hè cũng khá rảnh nên tôi không ngần ngại đồng ý. Khuya, tôi bỏ điện thoại xuống, nằm suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Tại sao khi nói chuyện với Thy tôi lại có cảm giác lạ như vậy, nó rất khác khi tôi gần anh - Bảo. Và lúc ấy tôi hoang mang về câu nói của đứa bạn mà tôi luôn trăn trở "Nhìn mày như đàn ông ấy Ny ạ, tao biết đó chỉ là bề ngoài của mày nhìn đô thôi nhưng tao thấy mày tốt với bọn con gái quá, còn lúc con trai mày chả thèm đá động gì đến. Mày thích con gái hay con trai vậy? " Đó là lý do tôi không cho mọi người biết về chuyện của tôi với Bảo. Đáng lý ra tôi nên cho bọn nó biết là tôi không bị les như là bọn nó áp đặt cho tôi nhưng tôi sợ chuyện không đi đến đâu rồi bọn nó lại chê cười tôi. Và thực sự tôi và Bảo đã kết thúc nhưng trong tôi, có cái gì đó khiến tôi còn vương vấn.

Tôi ra chỗ hẹn nhưng lần này lại chọn dãy ghế đá nhìn ra con kênh nhỏ. Tại vì... đối diện đó là nhà của Bảo. Tôi nhớ lại khoảng thời gian trước đó, nghe nói nhà Bảo vừa mở quán coffe, tôi và lũ bạn kéo qua nhà Bảo để ủng hộ. Thời đó vui lắm, tôi còn giữ những tấm hình lúc đó nữa cơ, lúc đó tôi mới biết nhà tôi và Bảo chỉ cách nhau con kênh nhưng từ khi có chung cư, người ta đã xây cây cầu ở đó. Tôi biết được nhà Bảo, biết được Bảo có chị và người mẹ rất hiền nữa. Lúc thấy bọn tôi đến quán, cả ba mẹ và chị Bảo ra đem nước ra rồi ngồi nói chuyện với bọn tôi. Giờ thì không còn gì nữa. Căn nhà, cái quán, con kênh vẫn còn đó nhưng giữa tôi và Bảo thì chỉ là bạn bình thường. Ngồi suy nghĩ mông lung thì Thy đến, trách tôi không ngồi chỗ cũ để cô ấy đi tìm tôi. Hai đứa tôi xưng hô tên với nhau,không có bà bà tui tui hay mày tao gì cả. Vì đối với Thy, tôi thấy được tôi cần phải trân trọng và bảo vệ cho cô ấy. Trò chuyện với nhau có khi đến 10h tôi mới chịu lết về nhà, có bữa ngồi nói vui quá lại quên cả giờ giấc. Có hôm chị của Thy gọi điện bảo lên nhà không là thâu đêm suốt sáng. Hai tôi tin tưởng nhau. Cô ấy kể về chuyện gia đình cho tôi nghe, cô ấy nói chuyện này chưa kể cho ai nghe bao giờ. Tôi thì kể cho cô ấy nghe về cuộc đời của tôi. Kể là tôi học trễ 1 năm, cô ấy tròn xoe mắt nhìn tôi ngạc nhiên rỗi nũng nịu bảo rằng"Thy không gọi Ny bằng chị đâu. Gọi tên quen rồi" Thật ra chuyện tôi học trễ cũng khá nhiều người biết. Tôi lớn hơn Thy một tuổi mà chưa bao giờ có cảm giác mình là chị cả. Vì suy nghĩ của Thy khá trưởng thành, có lẽ vì là con út, ảnh hưởng suy nghĩ của người lớn trong nhà nên Thy có phần chỉnh chạc hơn bạn bè cùng tuổi.

Trong khoảng thời gian hè ấy, chúng tôi đã có những kỉ niệm đẹp. Tôi nhớ nhất là lần tôi đèo cô ấy quanh Thủ Đức đi hóng mát. Nghe giản đơn vậy thôi nhưng không dễ đâu. Chị của Thy khá là khó. Tối là không cho đi đâu cả. Trong 1 lần chị ấy ra miền Trung, Thy nhắn tin rủ tôi đi chơi. Và thế là tôi đèo Thy trên chiếc xe đạp điện của cô ấy. Tôi vui lắm vì từ đó giờ đây là lần đầu tôi chở cô ấy. Và xe vừa chạy chưa được bao lâu, tôi cảm giác được vòng tay của Thy ôm tôi từ phía sau. Cô ấy ôm tôi một cách chậm rãi và rồi tựa cả đầu vào lưng tôi. Tôi quay ra phía sau bảo nhột rồi gỡ tay Thy ra nhưng cô ấy không buông. "Cho Thy ôm tí thôi. Sau này chị Thy về là không được ôm nữa đâu." Tôi lặng người. Không lẽ Thy cũng đang có cảm giác giống tôi. Và không lẽ tôi, đúng như lời lũ bạn nói...

Suy nghĩ bất chợt bị dập tắt. Tay Thy nắm lấy tay tôi ngay bụng. Cũng may tôi thuộc dạng tay lái lụa nên một tay kia vẫn chạy ngon lành. Tôi sợ người đi đường thấy được nên rút tay ra. Thy có vẻ biết được nên chỉ ôm tôi rồi cười. Đi đến khuya,xe gần hết điện hàng quán cũng đóng cửa, hai chúng tôi cũng không mua được gì. Đành ghé lại chỗ ghế đá cạnh con kênh ngồi tí rồi về. Thy ngồi cạnh tôi, dựa đầu vào vai tôi, tay nắm lấy tay tôi " Thy ước gì hai đứa mình cứ như thế này hoài luôn vì Thy không biết sau này mình rời xa nhau vì lý do gì nữa." Thì nói đúng. Không biết từ khi nào khi tôi gặp Thy,lúc nói chuyện tôi đã không nhớ tới anh ấy, không để ý anh ấy có trong nhà hay đang phụ quán.
Tôi đã ngừng việc đó là và dành thời gian cho Thy. Tính tôi thì hay kiếm chuyện, chọc Thy giận, làm Thy buồn nhưng cô ấy thì lại bỏ qua cho tôi, luôn cho tôi cơ hội. Vậy thì lấy đâu ra lý do để chia xa nhỉ.

Cô ấy thích piano. Tôi thì chả biết gì về nhạc cụ. Có đêm đã khuya rồi nhưng Thy nhắn tin hỏi tôi muốn nghe cô ấy đàn không? Tôi không ngần ngại trả lời có. Tôi đeo tai nghe vào. Bấm gọi zalo và im lặng nghe cô ấy đàn cho tôi nghe. Hạnh phúc lắm. Vui buồn gì cũng có Thy bên cạnh. Tôi bên ngoài mạnh mẽ là vậy nhưng những lúc yếu đuối luôn có Thy an ủi tôi. Còn khi cô ấy buồn, tôi không biết làm gì hơn là làm một bờ vai vững chắc cho cô ấy dựa vào.

Ngày ngày có Thy bên cạnh trôi qua thật ý nghĩa. Và cũng đến lúc năm học mới dần tới, tôi và Thy cứ hi vọng năm sau hai tôi được chung lớp nên háo hức ngày danh sách lớp có lắm. Và ngày đó tới, kỉ niệm quay về làm tôi có cảm xúc khó tả....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top