Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.


Cái thể loại gì vậy tao ế chỏng ế chơ mà bây giờ thành có bồ mà còn cặp với người mà tên tao còn nghe lạ lạ vãi.

Từ từ ...

Họ Chương bắt đầu nhớ lại cuộc đối thoại của 1 tiếng trước.

Châu Kha Vũ ...

Thôi đúng rồi không phải là người cả trường đồn đang say nắng mình à????????????????


"Này rõ ràng chúng nó chào mày là câu chuyện của hàng nghìn giây đồng hồ trước"

"Mà sao giờ mày vẫn ngồi ru rú trong phòng không thèm đi học"


Lâm Mặc đang cực kì cảm thấy khó hiểu, chỉ là chào thôi mà chời, mà người của dòng họ nắm giữ huyết mạch thế giới như Châu Kha Vũ thì khối đứa mê mẩn. Đây tự dưng được làm người yêu chả sướng quá.

Chỉ thấy một đôi mắt chán đời ló đầu ra khỏi chăn kèm theo giọng cũng hận đời không kém


"Tao không biết đâu. Tao đã có bồ quái, tình trường 2x năm trống không của t bây giờ bị người ta gán thành có người yêu mà t còn chưa nói chuyện bao giờ ấy"

"Đéo thích"

"Nói thế cho vuông"

'Thằng điên bây giờ mày chỉ có hai lựa chọn", vừa nói Lâm Mặc vừa dứt khoát lôi cổ AK đần ra khỏi chăn, "một là bơ đi mà sống, hai là ăn ngay con F vì còn 15' nữa là đến giờ của thầy Hùng rồi nhé không đi là mày xác định học lại"

"Học bá như tao đằng nào chả qua ☹ Không thích đâu"

"Không đi tao gọi mẹ mày, thế thôi"


Nghe vậy nên Lưu Chương đành loẹt xoẹt cái dép khoác tạm cái áo rồi bị Lâm Mặc vác đi. Ừ tao hèn thiệc nhưng mà mẹ tao ghê, đợi mẹ tao biết rồi tết khỏi về.

AK tính rõ ràng không bằng trời tính rồi. À thật ra chả có ông trời nào hết, mà vịt đã bị người bạn thân chí cốt lâu năm bán đứng rồi nên rõ ràng là học phần này chung lớp với Châu Khơ Dũ rõ ràng. Không những chung mà Lâm Mặc còn đặc biệt chọn chỗ ngồi gần cuối để tí nữa cháu Vũ đến muộn kiểu gì hết chỗ cũng ngồi vào đây. Vừa xinh hihi ^^.

Vừa nhắn Tào tháo Tào tháo tới liền, trong khi họ Chương còn đang mải lèm bèm sao nay mày bắt tao ngồi cuối, ứ thích thì Vũ đẹp trai đã bước vào và an phận ngồi ngay tại chỗ ngồi và hết sức tình cờ làm sao lại là cái ghế cạnh Lưu Chương. Nhận thấy một bóng dáng cao to đang ngồi sát mình, Lưu Chương lập tức đứng hình ...

Mà đừng hỏi tại sao con người hay quên như con vịt ngốc này đến sáng nay vừa ăn gì cũng không nhớ bây giờ lại rõ mặt của người nửa tiếng trước còn mù mờ về tên nhé. Câu trả lời chỉ có một, và hết sức đơn giản. Từ cái lúc bị mấy em khóa dưới chào hỏi như "chị dâu" thì Lưu Chương ta đây đã quyết phải TRÁNH XA BẰNG ĐƯỢC TÊN CHÂU CMN KHA VŨ!!!

Ai ngờ đâu ...

Đã mất công lượn lờ confess trường mò info tên họ Châu và nhớ rõ mặt mũi đàn em để sau đi đường còn tránh rồi mà ... Đúng là chạy trời sao chạy khỏi nắng : )))

Không sao đâu còn có đó, sau khi nhẹ nhàng dịch ghế sang vài căng ti mét và kéo kéo đống sách vở bừa bộn dẹp hết một bên, vịt ta cười cười, nép sang bên bạn yêu vớ đại quyển vở giả vờ chỉ bài tận tình. Châu Kha Vũ ở bên chỉ biết dựa vào lưng ghế xoay xoay bút nghĩ kế tiếp theo.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top