Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




1.

Châu Kha Vũ nghĩ rằng chia tay xong rồi nên dứt khoát với nhau, vì vậy khi nửa đêm nhìn thấy hình ảnh của Lưu Chương, cậu một ánh mắt cũng không muốn cho.

Lưu Chương nắm lấy tay của cậu, đứng dưới bóng đèn mờ mờ ảo ảo trên phố, Châu Kha Vũ chỉ thấy rõ từng giọt nước mắt của anh rớt xuống. Cậu có thể cảm thấy anh gần như đã không còn một chút sức lực, từng ngón tay của anh trắng bệch.

"Đừng đi được không?... Anh xin em đó... Anh sai rồi, anh cái gì cũng sai hết rồi... Anh sẽ thay đổi mà!..."

Nhưng Châu Kha Vũ vẫn bước đi.

Ngày hôm sau tấm ảnh đó đã nằm trên No.1 hotsearch.

Lưu Chương một mình đứng thu mình trong góc tối, hai tay nắm chặt cái mũ của mình, chỉ thấy được một cái đầu mũi hồng hồng. Phía xa là bóng lưng cao gầy của Châu Kha Vũ, bộ vest trắng dường như đang bị bóng đêm chiếm lấy. Ánh đèn màu nâu nhạt dường như một bình rượu sake, cả hai dường như đều đang chìm trong bình rượu, giây tiếp theo sẽ trôi nổi.

Một vẻ đẹp thật mong manh.

Nếu như không có bài văn làm mọi người kinh ngạc đó.


2.

Lưu Chương rất thích ôm, anh dùng những cái ôm để diễn tả sự yêu thích của mình, dùng cái ôm để xoa dịu nỗi đau. Lưu Chương thường hay vùi mặt vào vai người khác, đặt trọng tâm ở trên người đối diện, giống như một đứa trẻ bị ức hiếp, khóc một cách cực kỳ nhỏ.

Nhưng công ty không cho anh tiếp xúc thân mật với thành viên khác, cũng không cho phép anh ra khỏi ký túc xá thu hút sự chú ý của người khác. Anh chỉ có thể tự ôm lấy chính mình.

Có rất nhiều lần Kha Vũ qua khe hở của cánh cửa nhìn thấy xương cánh bướm* lấp ló dưới lớp quần áo của anh, không ngờ anh ấy lại ốm như vậy. Cậu cũng có suy nghĩ muốn đi an ủi anh, nhưng mà cậu lại tin vào những gì Lưu Chương thể hiện ra bên ngoài, tin vào sự kiên cường của anh, cậu mới không bước thêm một bước.

Châu Kha Vũ từng ở ngoài cánh cửa để nghe thấy giọng nói của anh, Lưu Chương cũng từng dựa vào khe hở cửa mà len lén ngắm bóng lưng của Châu Kha Vũ.

Bọn họ làm sao để níu lấy nhau trong bóng đêm?

Chỉ có cánh cửa ấy biết được.

*Xương cánh bướm là phần xương ở phía sau lưng tạo cảm giác lưng mở rộng ở phần vai và thu hẹp dần về phía thắt lưng. "Xương cánh bướm" thường thấy ở những người có thân hình mảnh khảnh.


3.

Châu Kha Vũ từ rất lâu về trước đã nghe qua bài "Love me Love me". Tiếng trống trong trẻo như tiếng những chiếc bong bóng bị vỡ dưới nước, beat nhẹ nhàng mà yên tĩnh vang lên bên tai. Hình như đã lạc vào một hồ bơi trong bóng đêm, chỉ ở dưới nước mới có đèn. Những hình ảnh gợn sóng chiếu khắp nơi trong phòng, màu xanh lam, giống như cả thân đang ở dưới đáy biển.

Mà ở trong nước, có một người đang từ từ chìm xuống.

Lúc trước Lưu Chương cảm giác bài hát này như một cái nắp chai, ngăn cản lại những bi thương của anh tràn ra ngoài. Nhưng về sau anh lại cảm thấy bài hát này như những tiếng la hét của anh, trong đêm tối quay lại vùng đất đó.

Love me, love me.

Please.

Nhưng lại không ai nghe thấy.

Rất lâu về sau, Châu Kha Vũ lại một lần nữa nghe thấy "Love me Love me", vào một đêm tối, bình thường cậu ngủ rất trễ, buổi sáng lức bị người khác gọi dậy nhìn cậu như vừa gặp phải ác mộng vậy, cả người đau nhức.

"Cả khuôn mặt em tràn ngập nước mắt." Bá Viễn nói như vậy.

Châu Kha Vũ cả mặt mày tối tăm ngồi ngơ một chỗ, màu xám tro trôi nổi khắp ngôi nhà, không ai biết cậu đang nghĩ gì.

"Anh ấy đi rồi." Châu Kha Vũ nói

Anh ấy đi rồi, không có bất cứ một bài weibo bán thảm* nào cả, chỉ có một bức thư hai dòng.

Trong bức thư không hề có một từ nào thuộc về Châu Kha Vũ.

*Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.


4.

Tang lễ là một ngày trời nhiều mây, có rất nhiều bạn bè tới, cũng rất nhiều giới truyền thông. Bọn họ cố muốn vắt cạn hết giá trị thương mại cuối cùng trên người Lưu Chương, chụp lại từng biểu cảm của thành viên rồi tạo thành một văn hút mắt người khác như một công trạng của họ. Một số người bạn rapper của anh ấy kích động tới mức đập bể hai máy quay, đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài.

"Mấy người một ngày không làm ba cái trò này mấy người sẽ chết à? Hả? Có chết được không?" Doggie hét lớn vào giới truyền thông.

"CÚT RA HẾT CHO ÔNG!"

Châu Kha Vũ nhìn lên bầu trời, cảm thấy trời sắp mưa rồi. Cũng đúng, tang lễ của tất cả mọi người trời đều sẽ mưa, của anh ấy cũng nên mưa đi. Cứ mưa đi, đem tất cả những thứ không sạch sẽ, những lời nói ác ý trút xuống, làm tất cả mọi người đều bối rối và xấu hổ như cách anh đã chịu đựng.

Mưa đi, Châu Kha Vũ nghĩ như vậy, mưa đi, xem như một loại hình phạt với cậu.

Nhưng hôm nay trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chiếu xuống những bông hoa trắng phía dưới, chói mắt người cực kì.

Có người nói là anh ấy tới, cũng có người nói là anh ấy đi rồi...


5.

"Hành động của em nhanh thật." Lưu Chương nói với làn khói trong miệng anh "Vừa mới gặp đã kiểm tra."

"Chủ yếu vì quá bận rồi, sợ sau này không thể tìm anh."

"Cũng đúng, sắp làm idol rồi." Lưu Chương hút mạnh một hơi từ điếu thuốc trong miệng mình

"Dù là kiếp trước hay kiếp này đều là minh tinh lớn hết."

Châu Kha Vũ nắm lấy tay anh: "Anh không muốn hỏi vì sao em lại tìm anh à?"

"Anh không quan tâm." Lưu Chương quay đầu nhìn ra ngoài, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt lạnh lẽo của anh

"Em đừng nói với anh em lại yêu anh nha."

Châu Kha Vũ không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay anh không cho Lưu Chương rút ra.

"Đm, không phải chứ!"

Lưu Chương cố ý nhịn cười

"Anh nói nửa đêm anh ngồi máy bay tới cầu xin cưng cũng không có ý gì, hóa ra là muốn xem anh chết một lần à?"

"Đó là quyết định sai lầm nhất em từng làm."

"Thật trùng hợp, đó cũng là việc sai lầm nhất anh từng làm." Lưu Chương gạt tàn thuốc.

"Được rồi, mọi chuyện đã qua, mọi thứ đã về với trình tự của nó, đừng cố gắng thay đổi làm gì."

Anh đứng dậy, thiếu niên trước mặt cúi đầu khiến anh không nhìn rõ nét mặt. Lưu Chương đoán có lẽ là một chú cún tràn ngập nước mắt, ủy khuất cực kỳ, nhìn như bị cả thế giới bỏ rơi vậy, anh nhìn một lần thôi cũng đau lòng.

"Được rồi Châu Kha Vũ." Cuối cùng anh cũng mềm lòng

"Đừng nghĩ cái gì mà kiếp trước kiếp này, cứ coi như chúng ta gặp ác mộng đi, cuối cùng cũng tỉnh rồi."

"Nhưng em không xa anh được." Châu Kha Vũ ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn nước mắt, tựa những giọt sương còn vương trên cánh hoa hồng, khiến cho người khác cảm thấy họ đã phạm một lỗi lầm lớn. Lưu Chương từng rất yêu thích đôi mắt trìu mến này, muốn từ trong đôi mắt này tìm thấy ánh sáng, nhưng bây giờ nhìn ánh mắt này anh chỉ muốn trốn tránh.

Lưu Chương hít thở một hơi, hỏi cậu: "Cậu gặp chuyện gì? Sao lại quay lại rồi?"

"...... Xảy ra tai nạn xe."

Lưu Chương trầm mặc một tí, cười lên. Anh xoa xoa lông mày, tự hỏi bản thân làm gì mà có quá trời tình cảm vậy, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Anh không nói nhiều, chỉ dùng tay xoa lên đầu Châu Kha Vũ : "Quá bất cẩn rồi, sau này ở một mình phải cẩn thận một tý."

"Nhưng..."

"Châu Kha Vũ" Lưu Chương nói "Điều anh muốn nói chính là em đã debut rồi, nhưng anh thì không, sau này muốn gặp còn khó. Em nói làm sao chúng ta có thể duy trì mối quan hệ này?"

"Nếu như chúng ta lại chia tay một lần nữa, em nói anh phải làm sao? Anh không có cách nào chết lần hai đâu."

"Anh cũng không thể chết lần hai nữa."

Nước mắt Châu Kha Vũ cuối cùng cũng rơi rồi.

"Nhưng em không dễ dàng gì mới gặp được anh——" Châu Kha Vũ vừa khóc vừa tiếp tục nói : "Thật đó, rất khó khăn, em... luôn luôn nghĩ... nếu như gặp được anh sẽ nói gì đây, nhưng... em... em... em không muốn để anh đi, em cuối cùng cũng gặp được anh rồi... rất khó khăn mới có cơ hội này."

Lưu Chương không nói gì.

Châu Kha Vũ phải đi đến một sân khấu lớn hơn, cậu phải đi đến giữa dòng người nơi có những ngôi sao lớn, cậu ấy phải có bạn bè mới, đồng đội mới, càng nhiều người quay quanh cậu ấy. Nhưng Lưu Chương ở đây vĩnh viễn cũng không thể sánh vai cùng cậu.

Những thứ bây giờ sẽ trôi qua thôi, đây là những gì Lưu Chương khi bị tuyết chôn vùi.

"Sẽ luôn có hối tiếc, Châu Kha Vũ." Lưu Chương cười nói.

"Đây là cơ hội của em, là cơ hội của anh, nhưng không phải cơ hội của chúng ta."

"Anh đi đây, đừng để người khác chụp được, mới xuất đạo đã lên ngọn bão."

"Vui lên một chút, bạn nhỏ, em sẽ ngày càng tốt lên thôi."

Lưu Chương đi rồi, trên bàn còn lại tàn thuốc, đây là thứ cuối cùng mà anh để lại cho cậu.

Châu Kha Vũ nhớ tới một chuyện rất lâu về trước.

Hình như là một chuyến công tác của nhóm tới Bắc Kinh, bên ngoài rơi rất nhiều tuyết. Trẻ em Quảng Đông đều rất thích tuyết, anh kéo cậu ra ngoài chơi, lấy một nắm tuyết bỏ vào cổ áo cậu.

Bọn họ chơi giỡn rất vui vẻ, chơi mệt rồi thì lăn ra tuyết nằm. Lưu Chương cả mặt đều đỏ lên, vừa cười vừa nói "Châu Kha Vũ cậu xấu quá, làm gì có ai chơi ném cả đống tuyết vào mặt người khác chứ."

Cậu nói anh đáng đời.

"Em đợi ông anh một chút, ông đây còn có thể đánh với em ba trăm hiệp."

"Tới đây! Tới đây! Em sợ anh chắc!"

"Tới thì tới, đợi đó!"

Bọn họ hết nói rồi cười, đều dùng hết sức để chơi. Hơi thở họ thở ra dường như có thể biến mùa đông thành mùa xuân. Châu Kha Vũ vùi đầu vào cổ anh, thì thầm

"Em thích anh."

"Anh biết."

"Em thích anh."

"Anh biết."

"Em thích anh."

"Anh biết."

"Em thích anh."

"Ừm..."


6.

Lưu Chương quay lại Mỹ du học, việc học cấp tốc khiến anh có chút mệt mỏi. Thỉnh thoảng anh nhìn ra cửa sổ, thấy lá thu vàng và bộ quần áo đen toàn thân của người đi đường, lại bỗng dưng cảm thấy hơi cô đơn.

Anh đã theo dõi tin tức của INTO1, và anh cũng đã bí mật trở lại Trung Quốc để xem màn trình diễn của họ dưới sân khấu. Đám đông không ngừng và la hét nhấn chìm anh, và ánh đèn tụ tập trên sân khấu xa xôi. Người đàn ông đang mỉm cười trên sân khấu, trưởng thành và tự tin hơn. Lưu Chương chỉ lặng lẽ quan sát và nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Nhiều năm sau, anh tốt nghiệp và trở về Trung Quốc, đi ngang qua tấm áp phích cá nhân của Châu Kha Vũ cùng với vali của mình. Lưu Chương dừng lại và nhìn lên, một thiếu niên chưa trưởng thành trong quá khứ đã trở thành diễn viên được mong đợi nhất. Ánh sáng rạng rỡ chiếu vào cậu ấy. Mọi người cổ vũ cho cậu ấy, và nhiều người đang mong đợi sự chuyển mình của cậu ấy. Vô số bàn tay đang kéo cậu, nhưng cậu vẫn đứng đó.

Sau khi trở về Trung Quốc, Lưu Chương đã cống hiến hết mình cho âm nhạc. Cái tên "AK" trở thành đại diện cho thế hệ rapper mới. Ngày càng nhiều người chú ý đến anh và âm nhạc của anh, và ngày càng có nhiều bạn bè xung quanh anh, nhưng anh vẫn chưa từng yêu.

Nam tỷ trêu anh tự biến bản thân thành idol khi chưa debut, WJJW thật là, một đứa trẻ nghiêm túc với ngành nghề như vậy sao lại chưa được debut chứ. Cậu chỉ cầm ly rượu cười cười, chỉ là em yêu bản thân em nhiều hơn thôi.

"Này K bảo, hỏi thật, em có bao giờ yêu ai hơn cả bản thân mình chưa?" Nam tỷ cầm lấy ly rượu của anh, chị gia nhập vào nồi lẩu tìm hiểu tình yêu, nhìn đứa trẻ bên cạnh mình luôn giả ngốc thì có chút giận.

"Yêu ai hơn cả bản thân mình à..." Lưu Chương trầm mặc một lúc "Cả đời này chưa từng có."

"Một đứa trẻ tự luyến thật đó."

"Haha... là vì em cũng rất đẹp rồi."

Kiếp này chưa bao giờ có, nhưng kiếp trước có.

Chỉ một lần và duy nhất một lần mà thôi...



• END •

__________________________

Vtrans: Chanh
Edit: Chúi, Qyin

* bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top