Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phó Tư Siêu hẹn Lưu Chương ra ngoài, nếu cậu ta không bảo vì mọi người lâu lắm mới có dịp tề tụ về đây thì có lẽ Lưu Chương đã khéo từ chối, bởi anh ghét phải ra ngoài vào đêm đông giá rét như này. Kể ra tính tới thời điểm hiện tại thì có lẽ đã qua năm năm trời, mỗi người một nơi, mỗi người một công việc, mỗi người một cuộc sống, dù không được gặp nhau nhưng nhắn tin liên lạc thì vẫn còn đó.

Lưu Chương dẫn Châu Kha Vũ theo, khi gặp mặt mọi người ai nấy đều vẻ mặt kì lạ nhìn anh. Phó Tư Siêu nhanh chóng lên tiếng hoà hoãn, kéo Lưu Chương cùng Kha Vũ ngồi xuống cạnh mình.

Tất cả đều trưởng thành từ bao giờ không rõ, ai nấy cũng đã có những thay đổi. Lưu Chương còn nhớ cậu bạn Trương Đằng thường xuyên bị mình đè đầu cưỡi cổ bây giờ đã trở thành giám đốc và cưới được cô vợ xinh đẹp. Bên cạnh là Vu Dương, khuôn mặt thì không thay đổi là bao, nhưng sự dịu dàng vẫn còn đó, những lần được Vu Dương băng bó vết thương sau những trận ngã trên sân thi bóng rổ vẫn còn in đậm trong tâm trí. Phía khác là Tạ Hưng Dương chuyên bị mọi người nổi da gà với những câu chuyện hề hước trẻ trâu, ngẫm lại hồi đó cậu ta trẻ trâu thật, nhưng chúng vô hình trở thành vũ khí bí mật giải quyết biết bao nỗi muộn phiền của anh, đến ngay cả chính chủ cũng chẳng biết điều ấy.

Lưu Chương gật đầu mỉm cười đáp lại lời chào của Vu Dương, sau đó đôi bên nâng ly. Ly rượu cạn đáy, người phục vụ tiếp tục rót rượu vào ly, thấy Phó Tư Siêu bỗng giật giật đuôi áo mình, Lưu Chương liền nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó hiểu.

"Không phải cậu bị ai đó không cho uống rượu à?"

Ai đó là ai thì cả hai đều ngầm hiểu. Lưu Chương nhìn Châu Kha Vũ ngồi im ở bên cạnh, song lại nhìn Phó Tư Siêu nở nụ cười, lắc đầu.

Sau đó mọi người cùng chia sẻ những câu chuyện thú vị thời đại học tới hỏi thăm lẫn nhau, dường như chưa từng có cuộc chia xa nào, tất cả đều vui vẻ như trở lại những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp.

"Tự dưng tui nhớ ra, tuần sau không phải là sinh nhật của Lưu Chương sao?"

"Cậu không nói tui cũng suýt quên đấy."

"Ừ đấy. Lại không đúng dịp rồi. Cuối tuần tui phải bay rồi, không thể ở lại được. Có gì tui sẽ gửi quà cho cậu trước nhé Lưu Chương."

"Hay là tổ chức sinh nhật sớm hơn đi."

Mỗi người một ý náo loạn cả phòng. Lưu Chương bất lực day day trán cùng cái vỗ vai của Phó Tư Siêu.

"Tui sợ tuần này không có thời gian rảnh rồi. Hay là bữa nay tui mời, quà thì mọi người gửi sau nhé!"

Cuối cùng phải để chính chủ lên tiếng, mọi người cũng vui vẻ đồng ý.

Châu Kha Vũ chạm nhẹ lên tay Lưu Chương, hỏi:

"Tuần sau là sinh nhật anh sao?"

Lưu Chương gật đầu xác nhận. Song Châu Kha Vũ cũng chẳng hỏi thêm gì nữa.

Mất vài tiếng sau, khi ai nấy ngà ngà say mới chịu dừng lại. Phó Tư Siêu tửu lượng kém nên uống xã giao có chút, một mình cậu tỉnh táo gọi xe cho cả đám về.

Lưu Chương cùng Châu Kha Vũ chào tạm biệt Phó Tư Siêu cuối cùng, sau đó lên xe rời đi. Màn đêm thành phố Bắc Kinh thật nhộn nhịp, con xe lướt qua dòng người áo khăn kín mít đang trở về nhà, phía trên những toà nhà cao tầng vẫn sáng đèn nơi mọi người ở lại tăng ca. Xe dừng lại ở ngã tư đang đèn đỏ, những ánh đèn bên ngoài sáng bừng trên từng cột điện. Chiếc điện thoại trong túi áo chợt vang lên một tin nhắn.

"Chương, đừng để bản thân rơi vào mộng mị. Cậu ấy đã đi xa rồi. Cậu ấy cũng không muốn nhìn điều cậu đang làm đâu."

Thật ra những ngọn đèn kia có thể thắp sáng mọi nẻo đường nhưng lại chẳng thể thắp sáng được lòng ai.

Lưu Chương nhìn cảnh vật bên ngoài, sau đó lại nhìn Châu Kha Vũ, anh luồn tay vào những ngón tay thon dài ấy, dựa đầu lên vai cậu. Thật ra Lưu Chương không muốn bị bất kì ánh đèn nào chạm tới đáy vực của chính mình.

Đêm ấy trở về, Lưu Chương tái phát bệnh đau dạ dày của mình.



Thời gian rút ngắn vội vàng như bằng một giấc ngủ dài sau những ngày thức khuya tăng ca. Sinh nhật của Lưu Chương đã tới. Mọi người tặng quà cho anh rất nhiều, thậm chí có những món rất đắt tiền. Nếu không phải vì mấy ngày trước cùng mọi người đều tăng ca tới sáng, ai ai cũng mệt mỏi thì mọi người đã kéo Lưu Chương tới quán làm một bữa. Vì thế ngày vui này vinh hạnh được chuyển sang một ngày gần tới nào đó.

Lưu Chương trở về trong tình trạng dày vò của cơn đau quặn thắt của dạ dày. Bởi hôm nay Lưu Chương đã quên uống thuốc. Lúc này đây anh mới hối hận vì đã uống mấy ly rượu hôm nọ. Đứng trước cửa nhà, Lưu Chương nín nhịn cơn đau như đang xâm chiếm cả khoang bụng, cố gắng mở cửa vào nhà. Giày chưa kịp cởi, Châu Kha Vũ từ mọi ngày ngồi ở ghế đã thấy đứng chờ sẵn ở trước lối ra vào tươi cười nhìn anh, trong vòng tay cậu là những gói đồ ăn vặt vị cay mà anh thích.

"Sinh nhật vui vẻ, Chương Chương."

Ngay giây phút ấy, Lưu Chương không thể chịu đựng được nữa, cả cơ thể đổ theo quán tính, đau đớn cả tâm hồn lẫn thể xác bất tỉnh dưới sàn. Và rõ ràng Lưu Chương không thấy được biểu cảm thay đổi của Châu Kha Vũ khi ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top