Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ep2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chuẩn bị  bắt đầu khởi động ghi hình có nghĩa là rất nhiều thứ là lần cuối cùng buông thả rồi.

Những người cố gắng lặp đi lặp lại các hành động kích thích nổi lên thành dòng bất tận. Khi đó Lưu Chương còn ngửi thấy mùi khác ngoài mùi thuốc lá và rượu, đó là pheromone. Đó không phải là sự rò rỉ pheromone thông thường.

Lưu Chương không biết có bao nhiêu người đang ở những nơi ánh sáng không chiếu tối mà quấn quýt vào nhau, có lẽ là họ có những mục đích khác nhau, hoặc có lẽ đó chỉ là chủ nghĩa khoái lạc thuần túy.

Một số người thậm chí còn nhét những mẩu giấy dưới cửa phòng của nhau và hiển nhiên là Lưu Chương cũng có. Giấy, bút và mực đều được cung cấp trong phòng khách sạn cùng với hộp giấy ghi chú. Bạn không cần phải suy nghĩ cũng biết là ai đã gửi lời mời. Những lời mời đó Lưu Chương đều làm thành một quả bóng bằng giấy và ném nó vào bồn cầu xả nước.

Cũng có người chơi đùa ngồi đoán giới tính thứ hai, thậm chí đặt cược cho vui, nhưng khi AO chiếm đại số, mọi người đều  đoán  được một khoảng trống. Nhưng nếu thực sự đoán đúng thì những mảnh giấy trắng sẽ thường xuyên xuất hiện sau cánh cửa của người đó trong một khoảng thời gian.

Lưu Chương vừa tắm xong liền rời khỏi phòng tắm, sương mù  xen lẫn pheromone nhàn nhạt tản ra trong phòng. Lưu Chương đang lau khăn trên đầu thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Lưu Chương? Anh có ở đó không?"

Giọng nói có vẻ  xa lạ, Lưu Chương nhìn chằm chằm vào cửa chất đống đồ lộn xộn trong phòng sau đó nhét nhét hết xuống dưới ghế rồi mở cửa, không ngờ đó là Châu Kha Vũ.

"Anh……"

Châu Kha Vũ dừng lại và Lưu Chương nhận ra rằng phần trên của anh ta vẫn chưa mặc quần áo, vì vậy Lưu Chương chỉ có thể treo chiếc khăn tắm xuống cổ và yêu cầu Châu Kha Vũ tiếp tục.

"Anh có thuốc ức chế Alpha không?"

Châu Kha Vũ trầm giọng nói, thêm chút khàn khàn mang theo cảm giác kiêng kị.

"Em bị kích thích rồi?"

Lưu Chương nhướng mày, anh ta  ngay từ đầu đã đoán được như vậy bởi vì Châu Kha Vũ quần áo xộc xệch bất thường, kiểu tóc thường ngày cũng khá rối loạn. Càng nói càng mơ hồ, thậm chí Lưu Chương còn nghĩ có phải người này vừa làm chuyện linh tinh rồi đến đây để lấy dụng cụ để dập lửa không.

"Không phải em, đó là một bạn ở tầng trên đang gặp trường hợp khẩn cấp. Em vừa hết thuốc và không có nhiều Alpha trong số các bạn ở đây. Những người khác đã có người khác đi hỏi rồi và sau đó em đến đây hỏi anh một chút. "

Đây là lần đầu tiên Châu Kha Vũ nói nhiều lời như vậy, giọng điệu có chút lo lắng, trên người còn có dấu vết  pheromone của Omega.

Không cần nghĩ cũng biết trên lầu tại sao lại phát sinh tình huống khẩn cấp, chỉ có Alpha mới có thể ngăn cản Alpha. Châu Kha Vũ chỉ bị liên lụy đành chạy trốn hiện trường để hít thở không khí tiện thể  tìm thuốc ức chế rồi đưa qua.

“Làm sao em biết anh là Alpha?” Lưu Chương bước vào trong, Châu Kha Vũ còn đang do dự không biết có nên đi vào hay không, Lưu Chương đầu cũng không ngoảnh lại nói, “Đóng cửa lại.”

Chủ nhân của căn phòng không có ý kiến thì Châu Kha Vũ cũng sẽ ngại nữa. Sau khi cửa đóng lại, Lưu Chương cũng không có để lộ ra thân hình của anh ta,  sờ vào một chiếc áo khoác rồi trực tiếp khoác lên người.

"Nhưng thật trùng hợp, anh có nó."

Anh ngồi xổm bên cạnh va li lần mò, lần mò trong ngăn tối tìm một chai xịt khẩn cấp, đưa cho Châu Kha Vũ đang đứng bên cạnh, nhưng sau khi nhận nó Châu Kha Vũ khe khẽ hít thở không khí, hiển nhiên là để ý là Lưu Chương-người đang ngồi xổm không dán miếng dán ức chế.

"Vị hồng trà?"

"Cái gì?"

“Pheromone của anh.” Châu Kha Vũ sờ sờ dái tai, tự hỏi liệu mình có xúc phạm đến đối phương hay không, nhưng quả thực có một cảm giác Alpha trong pheromone bị kiềm chế này.

"Em ngửi được là như vậy sao?"

"Không, có mùi như vậy."

Châu Kha Vũ không hiểu trọng điểm trong lời nói của Lưu Chương, chỉ muốn kết thúc cuộc nói chuyện sớm. Anh ta cảm thấy cáu kỉnh bất thường, nghi ngờ rằng sự tồn tại của pheromone bên kia có tác dụng khiêu khích vô thức đối với mình.

"Ồ, vậy em đi đi, cầm theo cái này đi."

Lưu Chương chải tóc mái ướt đẫm, đôi mắt không đeo kính nhìn Châu Kha Vũ tròn xoe, trong mắt mang theo một chút hơi nước cũng không có ý cười.

“Có  cần đưa cho cậu một chai không?” Lưu Chương câu lên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, vẻ mặt của anh ấy rất giống lần họ chủ động để lại thông tin liên lạc sau lần đầu tiên gặp mặt.

"Không cần đâu, cảm ơn."

Châu Kha Vũ  xoay người cầm bình xịt khẩn cấp rời đi, không hề có một chút ý niệm nào muốn ở lại bị Lưu Chương nhìn thấy, rõ ràng là anh ấy đang bị khiêu khích.

Sau khi đóng cửa lại, nghe thấy tiếng bước chân rời đi xa, Lưu Chương bước đến bên cạnh vali lấy ra miếng dán  pheromone xé sau gáy, trên da có cảm giác thạch mát lạnh làm cho da có cảm giác của sự kích thích.

“Chết tiệt.” Lưu Chương đóng vali đẩy vào góc, bực bội vò đầu bứt tóc, “Cái quái gì vậy.

Anh không biết liệu mình có mất kiên nhẫn khi Châu Kha Vũ nghĩ rằng mình là Alpha hay Châu Kha Vũ có thể ngửi ra ngay vị tin tức tố của mình ngay lần đầu tiên.

Lưu Chương ngồi ở bên giường cắn móng tay, dùng điện thoại di động lục lại tài liệu nhận được trong hồ sơ trò chuyện cùng bác sĩ, trong đó có miêu tả rõ ràng tình huống, còn có một câu [Thường pheromone không thể hiện đặc điểm mùi rõ ràng,  ngoại trừ thử nghiệm hoặc những người đặc biệt].

Hầu như không ai có thể ngửi được hương vị của các pheromone của Lưu Chương khi họ lần đầu tiên ngửi nó. Họ đại loại quy thành cảm giác phòng thủ mang một chút đắng đắng dịu nhẹ.

Đây là thể chất tự nhiên của Lưu Chương, nhưng cũng không phải là vấn đề bệnh tật ẩn ẩn hay là phát triển không bình thường. Hắn trời sinh có chút khác biệt so với người thường, tuy rằng không phải khuyết điểm, nhưng hắn sẽ không chủ động nhắc tới những chuyện riêng tư. Điều đó hiển nhiên sẽ không có ai biết mới đúng.

Càng huống hồ là Châu Kha Vũ người mới quen nhau một thời gian ngắn và chỉ có trò chuyện vài lần.

Một phỏng đoán táo bạo đã bị tiêu diệt ngay trong ý thức mà thậm chí không thể xuất hiện.

Lưu Chương phải suy đoán xem có phải cũng có người đã kiểm tra các thông tin của mình khi họ đọc tư liệu hay không, hay liệu có phải Châu Kha Vũ nghe người khác nói và khi nãy chỉ là lo lắng quá độ dẫn tới mạo phạm mình nên đã che giấu điều này hay không.

Đây không phải là chuyện tốt gì, tuy rằng cũng không quá tệ, nhưng Lưu Chương chỉ cảm thấy không thoải mái, thậm chí đối với ảnh hưởng của pheromone của mình cũng không quá nhạy cảm.

Cho nên anh coi mọi cảm giác khó chịu tối nay là do Châu Kha Vũ. Anh nhìn Châu Kha Vũ không thuận mắt.

Lưu Chương đã đưa ra một kết luận và không có lời giải thích nào khác ngoại trừ việc này ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top