Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất mộ 20

"Cắt xong rồi." Anh trai cắt tóc giúp cậu phủi sạch phần vụn tóc rơi quanh cổ, có vẻ rất hài lòng với tác phẩm của mình.

Từ khi hắn bước chân vào giới thời trang đến nay, hắn vẫn chỉ luôn cắt tóc cho các ông các chú trong khu dân cư này, mà yêu cầu của những người đó đều rất đơn giản -- cạo ngắn.

Cho nên lần đầu tiên có người mẫu tốt thế này, hắn liền rất để tâm, lấy ra hết những gì đã được học để cắt tóc cho Châu Kha Vũ trong suốt hai mươi phút, còn mất thêm 10 phút để sấy tóc cho cậu.

Vừa muốn nghe Châu Kha Vũ khen mình thì trong tay liền bị nhét cho 10 đồng: "A. . ."

"Sao vậy? Không đúng sao, tôi thấy trên tường treo bảng ghi giá 10 đồng mà." Châu Kha Vũ có chút hoang mang quay đầu.

"Không hề sai, chỉ là tôi muốn hỏi một chút anh thấy tôi cắt thế nào. . ."

"Rất tốt rất tốt." Châu Kha Vũ tùy tiện khen hắn vài câu, sau đó liền muốn kéo Lực Hoàn đi luôn.

Bởi vì lúc nãy đi gội đầu, cậu vừa mới không chú ý thì Lực Hoàn đã bắt chuyện với quản lý cửa hàng rồi, không những thế hai người còn nói chuyện rất vui vẻ.

"Cậu, tên là gì."

"Lợi Lộ Tu."

"Tôi là Lực Hoàn, Lực Hoàn, lợi hai. Cậu sao thế, sao lại, không nói gì. Lag rồi hả?" Đây là từ mà Lực Hoàn mới học được từ Châu Kha Vũ.

"Ừm."

Trò chuyện được một hồi Lực Hoàn còn mời Lợi Lộ Tu cùng dắt chó đi dạo trong khi dân cư.

Châu Kha Vũ vừa nghe vừa một bên nghe một bên dùng sức siết tay cầm của cái ghế kim loại, lập tức liền phải giữ vững không để lộ cảm xúc.

Đợi đến khi Lực Hoàn để lộ chiếc đồng hồ thông minh hình gấu trúc nhỏ của mình, muốn trao đổi số điện thoại với Lợi Lộ Tu thì Châu Kha Vũ rốt cuộc cũng không kìm được mình, bắt đầu đen mặt với chính mình trong gương, nhưng mà anh trai cắt tóc kia vẫn đang mải mê cắt tóc mà không nhìn thấy.

"Tiểu Bạch Nhãn Lang, rõ ràng đồng hồ là em mua cho anh." Châu Kha Vũ càng nghĩ càng giận, quyết định đêm nay sẽ hôn Lực Hoàn ít hơn ngày bình thường.

Nhưng đến khi Lực Hoàn nghe cậu nói đã đến lúc về nhà, không do dự liền đứng dậy đi theo Châu Kha Vũ, chuyện này vẫn là khiến cậu cảm thấy khá thoải mái, "Lát nữa mua kem cho anh nha. . ."

"Bye bye Lợi Lợi, ngày mai, anh lại đến." Lực Hoàn đứng trước cửa tiệm chào tạm biệt người bạn mới của mình, "Kha Vũ, nói sao?"

"Em không nói gì hết, ngày mai anh muốn đến đây làm gì."

"Đi dạo thôi. . ."

"Ồ." Châu Kha Vũ hoàn toàn không để ý tới anh nữa.

Tiếc là mãi tận khi lên giường đi ngủ, bởi vì Châu Kha Vũ không chỉ không ôm anh mà còn quay lưng về phía anh nên Lực Hoàn mới nhận ra có điều gì đó không ổn, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc vào lưng cậu, "Kha Vũ?"

Thật ra thì Châu Kha Vũ cũng không phải là giận thật, cậu chỉ là cảm thấy Lực Hoàn có chút quá nhiệt tình với Lợi Lộ Tu, Bá Viễn với Trương Gia Nguyên thì thôi đi, sao mà tự nhiên lại lòi ra thêm một người nữa.

Cậu chờ rất lâu cũng không thấy có ai chủ động tới ôm mình, phía sau lưng cứng đờ, quay lại nhìn thì Lực Hoàn đã ngủ say, ngáy khò khò từ bao giờ.

Không còn cách nào cậu chỉ có thể tự mình quay người lại, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy người kia vào lòng, "Vì trời lạnh quá thôi." Cậu tự giải thích thế.

Sáng sớm hôm sau lúc Châu Kha Vũ rời giường thì Lực Hoàn vẫn còn đang ngủ. Mặc dù cậu đơn phương chiến tranh lạnh với Lực Hoàn, thế nhưng hiện tại người còn chưa tỉnh dậy, lợi cần chiếm vẫn phải chiếm, cậu lập tức tiến đến hôn lung tung mấy cái lên mặt anh.

Lực Hoàn xoa xoa mặt, tựa hồ sắp tỉnh lại, Châu Kha Vũ lập tức bật dậy như cá chép mà vọt vào phòng tắm.

Chờ đến khi cậu thu xếp xong xuôi để đi làm, Châu Kha Vũ bước tới cửa rồi lại quay lại, rất luyến tiếc mà hôn lên môi Lực Hoàn một cái: "Ngủ tiếp đi."

Bởi vì không có ai gọi dậy, Lực Hoàn tự ngủ thêm hơn nửa tiếng nữa, đến gần chín giờ mới tỉnh dậy, sau khi cho Po chan ăn thì anh cũng tự ăn một ít cháo mà Châu Kha Vũ nấu buổi sáng, vừa ăn vừa để đồng hồ điện thoại lên ví trí dễ thấy nhất trên bàn rồi nhìn chằm chằm vào nó.

Tiếc là không có chút động tĩnh nào. . .

"Bị hỏng sao?" Lực Hoàn cầm lên xem xét một hồi, dùng ngón tay không ngừng vuốt ve ảnh đại diện của Châu Kha Vũ, muốn gọi điện thoại cho cậu nhưng lại sợ cậu đang bận.

Châu Kha Vũ chưa từng lạnh lùng với anh như thế, nhưng anh không biết tại sao cậu lại như vậy, cuối cùng quyết định xách theo cái túi nhỏ đi ra ngoài kiếm thêm tiền cho cậu.

Thật ra thì từ khi anh đến nơi này chỉ nhặt được một ít đồ, kém xa so với trước đây, ở đây tuy là có nhiều người nhưng hình như lại có quy tắc kỳ quái nào đó, bình thường anh không mấy khi lấy được, chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn xem ai ném vỏ chai sau khi uống nước xong thì mới đi nhặt.

Nhưng anh đã quyết định rằng ngày hôm nay mình nhất định phải cố gắng mới được, nếu có thể giúp được một tay thì không thể làm phiền Kha Vũ nữa, Kha Vũ đã không để ý đến anh rồi, nghĩ đến đây Lực Hoàn lại thấy buồn, nhưng anh vẫn cẩn thận đeo đồng hồ lên, nghĩ sáng nay sẽ không gọi điện qua cho cậu, chờ đến lúc nghỉ trưa mới gọi.

Không nghĩ đến thực sự không gọi điện thoại được, cả ngày Châu Kha Vũ đều bận bịu đến quay cuồng đầu óc, lúc chuẩn bị về nhà cũng đã gần mười giờ đêm, cũng không biết có bắt được chuyến xe cuối cùng hay không.

Cậu nhét bừa đống đồ trong tủ thay đồ vào túi sách, muốn chạy về phía trạm xe buýt, vừa định chạy đi thì đã bị quản lý ngăn lại: "Daniel, hôm nay vất vả quá, nhà cậu ở đâu? Anh đưa cậu về nhé."

Châu Kha Vũ khách sáo từ chối mấy lần, nhưng vì quản lý nói rằng tiện đường nên cũng đồng ý.

"Cậu vừa nói là ở tòa số năm đúng không."

"Không cần đâu chị, chị dừng lại ngay ven đường là được." Châu Kha Vũ chỉ vào một cửa tiệm ven đường phía trước, "Em đi mua một ít đồ ăn."

"Bây giờ đám thanh niên các em ít người có thể tự nấu ăn lắm, có bạn gái chưa?" Chị Trần mặc dù rất nghiêm khắc trong công việc, nhưng sau giờ làm việc cô vẫn rất thích trò chuyện với mấy nhân viên phục vụ như Châu Kha Vũ.

"Dạ." Châu Kha Vũ cúi đầu, mím miệng vui vẻ, "Có người yêu rồi ạ."

"Vậy thì được, để chị nói lại với mấy đứa Thiến Thiến, bảo mấy đứa nó đừng có nhớ thương cậu nữa. Bình thường thì em nấu cơm, người kia rửa bát à?"

"Đều là em làm ạ." Châu Kha Vũ trả lời xong lại cảm thấy nói như vậy có vẻ Lực Hoàn không đối tốt với mình, "Anh ấy giặt quần áo cho em."

Chị Trần nghe xong thì buồn cười cười phá lên, cảm thấy thanh niên khi yêu đúng là thú vị quá, ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo bong bóng phấn hồng, "Được rồi, đi đi, về trễ lại để người ta lo lắng."

Châu Kha Vũ nghe lời chị Trần, xách theo đồ ăn chạy vội lên trên lầu, vừa mở cửa đã thấy Lực Hoàn nằm co ro trên ghế sô pha trong phòng khách, trên người không đắp chăn, chỉ ôm con rùa bông, cũng không thay đồ ngủ, chắc là đợi cậu rất lâu rồi mới không nhịn được mà thiếp đi.

Châu Kha Vũ có chút hối hận ngày hôm nay không gọi cho anh lần nào, cậu ngồi xổm trước ghế sô pha muốn đánh thức anh dậy, thế nhưng tay cậu lại hơi lạnh, cậu dùng sức xoa xoa hai tay, chờ đến khi ấm lại mới nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mềm mềm của anh, "Lực Hoàn?"

"Em về rồi sao?" Lực Hoàn bởi vì mới tỉnh lại mà giọng có chút khàn.

"Về phòng ngủ ngủ đi." Châu Kha Vũ vừa định ôm anh lên thì lại phát hiện có gì đó không ổn, "Mặt anh sao thế?"

Cậu chạy đi bật đèn rồi quay lại, nâng mặt anh lên nhìn, "Sao lại có vết bầm?"

"Không sao mà."

"Bị va phải đâu à? Hay là có người bắt nạt anh?" Châu Kha Vũ lại cởi quần áo Lực Hoàn ra: "Để em xem những chỗ khác."

Trên người không có gì, Châu Kha Vũ bình tĩnh lại một chút, hôn lên vết bầm tím trên mặt anh, "Em nói chuyện với nó, kêu nó nhanh nhanh hết đau."

"Ừ." Lực Hoàn cảm thấy hình như Châu Kha Vũ cũng không giận lắm, vì vậy mà an tâm hơn một chút, anh kéo cổ cậu xuống muốn hôn,

"Anh đừng đánh trống lảng chứ."
Châu Kha Vũ còn chưa dứt lời đã bị miệng Lực Hoàn chặn lại, cậu cảm thấy anh hôn rất vội vàng, giống như đang muốn xác nhận gì đó mà cọ tới cọ lui trên người cậu, Châu Kha Vũ vỗ lưng Lực Hoàn ra hiệu anh chậm một chút, lúc này Lực Hoàn mới chậm lại.

"Mình tắm chung nhé?" Châu Kha Vũ lấy ngón tay cọ cọ mặt Lực Hoàn.

Lực Hoàn sửng sốt một chút, khẽ gật đầu, Châu Kha Vũ lập tức như nhận được thánh chỉ của hoàng thượng mà kéo anh vào phòng tắm. Làm một lần rồi lại muốn làm thêm lần nữa, nhưng nghĩ đến ngày mai còn phải đến bệnh viện nên đành nhịn lại.

Dỗ Lực Hoàn ngủ xong, Châu Kha Vũ liền bắt đầu quấy rối Trương Gia Nguyên trên Wechat.

[Mặt Lực Hoàn tím bầm lên, có chuyện gì vậy, hỏi anh ấy cũng không nói, liệu có phải bị người khác bặt nạt không?]

[ Lực Hoàn sao có thể bị bắt nạt được, anh ấy dùng một tay có thể ném anh từ Giang Chiết Thượng Hải đến tận ba tỉnh Đông Bắc luôn ấy chứ]

[ ? ]

[ Anh giai không tin à ?]

[ Cậu nín đi ]

Châu Kha Vũ đặt điện thoại lên tủ đầu giường, cậu chạm vào tóc Lực Hoàn, Châu Kha Vũ thực sự không muốn để Lực Hoàn đi nhặt đồ phế liệu mỗi ngày, ai mà biết anh sẽ gặp phải những người thế nào, hôm nay mặt còn bị tím một mảng như thế, cậu càng nhìn càng thấy đau lòng.

Đáng giận hơn là cậu cũng không có cách nào, cậu không thể để anh không lo lắng về áo cơm, cũng không thể bảo vệ anh thật tốt.

Châu Kha Vũ dụi dụi Lực Hoàn, để cho mình có thể dán lại gần anh.

"Đợi một ngày nào đó." Cậu nghĩ thầm.

Sáng sớm hôm sau, Châu Kha Vũ đưa Lực Hoàn đến bệnh viện.

Bệnh viện nơi cậu đăng ký hơi xa, nhưng nghe nói nó chuyên về não bộ hơn, lúc kiểm tra Lực Hoàn rất phối hợp từ đầu đến cuối.

Đến lúc xét nghiệm máu, y tá thấy anh ngây người như bé con liền trêu chọc anh: "Có sợ không?"

"Sợ?" Lực Hoàn hỏi lại.

"Sợ hãi, chị ấy hỏi anh có thấy sợ không." Châu Kha Vũ vừa giúp anh xắn tay áo vừa nói.

"A, Lực Hoàn không sợ." Vừa dứt lời, liền nhìn thấy y tá lấy kim tiêm ra, thế là lại thả xuống ống tay áo mà mình vừa chủ động xắn lên, "Hay là, mình về đi."

"Chưa về được." Châu Kha Vũ đặt tay anh lên cửa sổ, "Anh nhìn sang bên kia đi, nhanh lắm, không phải Lực Hoàn muốn trở nên thông minh sao, làm xong là thông minh liền."

Lực Hoàn nghe có thể trở nên thông minh liền gật đầu, vùi đầu vào lòng trong ngực Châu Kha Vũ, ngoại trừ lúc kim đâm vào anh có run lên một cái thì toàn bộ quá trình đều không nhúc nhích.

Ngược lại thì Châu Kha Vũ nhìn y tá rút hết ống máu này đến ống khác, sắc mặt của cậu thậm chí còn tệ hơn cả Lực Hoàn.

Có một vài chỉ số phải chờ đến chiều mới có kết quả, bởi vì buổi sáng Lực Hoàn phải kiểm tra nên không thể ăn gì, Châu Kha Vũ cũng không ăn theo anh.

Tranh thủ thời gian chờ thì có thể đi ăn cơm trưa, Châu Kha Vũ ban đầu nghĩ thật vật vả mới đi ra ngoài một chuyến, muốn dẫn Lực Hoàn đi ăn gì đó ngon ngon, thế nhưng Lực Hoàn lại nói ăn bánh rán là được rồi.

"Chỉ ăn bánh rán thôi à?"

"Ừa ừa."

"Anh dễ nuôi quá đi à." Châu Kha Vũ cảm thán một câu.

Lực Hoàn cũng cảm thấy mình rất hiểu chuyện, "Không cần, đồ đắt."

Lang thang bên ngoài hai ba tiếng mới đến giờ, Châu Kha Vũ lập tức dẫn anh về, kết quả chưa biết khiến cậu cảm thấy sợ hãi, nhưng cậu lại không thể biểu đạt với Lực Hoàn, nhưng tóm lại thì cậu đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả xấu nhất.

Bác sĩ cầm ảnh chụp CT não bộ, đặt trên màn hình có đèn nền và cầm bút chỉ cho Châu Kha Vũ xem: "Ở đầu bệnh nhân có dấu vết từng bị tác động vào phần sau đầu, hẳn là từng bị đánh gục từ phía sau, đã từng có một cục máu đông ở đây, nhưng nó đã bị tiêu đi rồi. Về cơ bản thì hiện giờ trong đầu bệnh nhân không có vấn đề gì."

Châu Kha Vũ nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, hỏi tiếp: "Vậy tại sao não bộ không có vấn đề gì nhưng anh ấy lại có loại biểu hiện này."

"Tôi nghi ngờ là do yếu tố tâm lý. Đánh giá từ kết quả kết quả kiểm tra thì hiện tại sức khỏe của bệnh nhân rất tốt. Tôi vẫn khuyên anh nên chuyển sang khoa khác để xem xét."

"Anh ấy không nhớ rõ chuyện trong quá khứ, có cách nào để khắc phục cái này không?" Châu Kha Vũ lại hỏi.

"Cái này thì chỉ có thể xem may rủi. kết quả của vết thương là không thể phục hồi, có lẽ tương lai sẽ có chuyện gì đó kích thích bệnh nhân nhớ lại, cũng có thể sẽ mãi mãi không nhớ ra."
Bác sĩ đưa lại ảnh chụp CT, Lực Hoàn ngoan ngoãn cất nó vào túi đưa cho Châu Kha Vũ.

Thủ tục chuyển khoa cũng đã hoàn tất.

Châu Kha Vũ với Lực Hoàn đi lên tầng 10 cùng với một y tá, bác sĩ nói rằng họ cần nói chuyện riêng với Lực Hoàn để đánh giá.

Châu Kha Vũ mất hết sức lực mới dỗ được Lực Hoàn đi vào, tự mình lấy ảnh chụp CT ra xem rất lâu, cảm thấy thật ra thì Lực Hoàn khỏe mạnh là tốt rồi, có thể hồi phục hay không cũng không quá quan trọng.

Mất hồn mất vía đợi gần hai tiếng đồng hồ mới được bác sĩ gọi vào.
Lực Hoàn nhìn thấy cậu tới thì vỗ vào chỗ bên cạnh muốn cậu ngồi gần mình, còn kéo tay cậu qua nghịch.

"Tôi vừa kiểm tra trình độ trí lực của bệnh nhân." Bác sĩ nói thẳng với cậu, "Phản ứng hành động rất nhanh, nhưng phản ứng ngôn ngữ lại hơi chậm, khi nói chuyện cần có thời gian khá lâu mới phản ứng lại, thế nhưng bệnh nhân vẫn có năng lực học tập, chậm phát triển trí tuệ thông thường không có biểu hiện như thế này."

"Vậy là?"

"Có lẽ trước đó bệnh nhân từng gặp phải kích thích, cộng thêm môi trường sống đơn độc trong thời gian dài, thiếu mất sự hướng dẫn bình thường, dẫn đến việc tinh thần vẫn ở lại trạng thái trước khi bị tổn thương não. Nếu sau này được hướng dẫn chính xác thì có thể khôi phục phần nào đó, nhưng ở mức độ nào thì còn phụ thuộc vào bản thân bệnh nhân."

"Ừm, được." Châu Kha Vũ hối hận vì đã không đem theo sổ để ghi chép, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi, "Bác sĩ nói anh ấy phản ứng ngôn ngữ chậm, vậy có thể vì tiếng Trung không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ của anh ấy không?"

"Là sao?"

Châu Kha Vũ có chút bất an xoa xoa tay, "Là một phỏng đoán của tôi, tôi từng nghe thấy anh ấy nói tiếng Nhật."

" . . . Cũng không phải là không có khả năng này." Bác sĩ ngẩng đầu nhìn hai người, "Để bệnh nhân tiếp xúc với xã hội bình thường và những thứ mới mẻ, cố gắng để bệnh nhân tự tiến hành chữa trị, xử bình thường với bệnh nhân, đừng có dỗ như dỗ trẻ con."

Châu Kha Vũ nhanh chóng gật đầu, nghĩ tới việc phải nói chuyện lại với Bá Viễn, chỉ thấy mỗi Bá Viễn là thích dỗ Lực Hoàn như trẻ con, mảy may không hề cảm thấy mình có vấn đề gì.

"Trừ những cái đó ra còn có thể làm gì thêm không ạ?" Châu Kha Vũ cảm thấy bác sĩ nói cũng giống với những gì cậu thường làm, thế nhưng Lực Hoàn cũng không có thay đổi gì quá rõ ràng.

"Liệu pháp trị liệu bổ trợ 1-1, khoảng hai lần một tuần."

"Được, chỉ cần sớm khỏe lại là được."

"Vậy tôi sẽ đưa ra phương án điều trị cho bệnh nhân ngay sau đây." Bác sĩ tháo kính xuống. "Chi phí có thể sẽ hơi cao."

Châu Kha Vũ rút tay mình ra khỏi tay Lực Hoàn, bịt kín tai anh lại, Lực Hoàn tưởng rằng cậu đang chơi với mình, còn quay đầu lại cười với Châu Kha Vũ.

"Hết chừng bao nhiêu."

"Hơn một nghìn tệ một lần."

Châu Kha Vũ sững người một lúc, nhưng không hề do dự đáp lại.

"Được, chỉ cần anh ấy còn thể khỏe lại, hết bao nhiêu tiền cũng không vấn đề."

_________________________
Tác giả said tác giả không có kiến thức chuyên ngành về y tế , editor same. Đọc cho vui đừng nghiêm túc soi, vì soi là có lỗi. 💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top