Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất mộ (5)

"Gió to, quá, mưa cũng to, rào rào rào, Lực Hoàn bị, ngã đấy." Lực Hoàn vừa nói vừa khua khoắng tay chân.

Châu Kha Vũ nhìn qua đã thấy quần áo anh bị ướt cả mảng lớn, đành phải kéo anh lên nhà ngay.

Lực Hoàn nhìn bánh bao được Châu Kha Vũ cầm trong tay vẫn có chút không vui, anh tránh khỏi tay cậu nói muốn ngắm sao.

"Trời mưa không nhìn thấy sao đâu, bị mây chặn hết rồi."

"Muốn nhìn sao cơ."

Châu Kha Vũ không lay chuyển được anh nên chỉ có thể giúp anh cầm áo khoác, chờ đến khi cậu trở về phòng đẩy cửa ban công ra nhìn thì đã thấy anh đứng một mình dưới mái hiên, bóng dáng anh bị che đi trong đêm tối, anh không nhìn bầu trời, chỉ nhìn về một hướng xa xăm, nhìn một hồi lại đưa tay ra hứng nước mưa, nhìn anh giống như có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Cuộc sống trước đây của Châu Kha Vũ hoàn toàn khác so với hiện tại, mà Lực Hoàn chính là nhân chứng đứng trên ranh giới của sự khác biệt đó.

Châu Kha Vũ cảm thấy mình như một con chim non mời rời tổ, nhìn thấy ai cũng coi thành mẹ mình, trước kia cậu chỉ là ảo tưởng mù quáng cùng với ỷ lại Lực Hoàn, thế nhưng bây giờ cậu lại bắt đầu lo được lo mất. Cậu nắm chặt tay lại, đi lên trước mấy bước nắm lấy tay Lực Hoàn, nước mưa thoáng cái đã làm ướt bàn tay của cả hai.

"Sao có đẹp không." Châu Kha Vũ mở miệng, trong giọng nói không che được lo lắng và căng thẳng, "Hay là, anh vẫn còn giận em."

Lực Hoàn quay đầu, chớp chớp mắt không nói gì, bởi vì dường như anh không thể nổi giận với Châu Kha Vũ, chỉ mới qua mấy phút đã âm thầm tha thứ cho cậu rồi.

Anh nắm lấy bàn tay ấm áp của Châu Kha Vũ, lòng bàn tay hai ngươi lập tức đan vào nhau không còn một kẽ hở, ngay cả từng đường vân tay cũng như ghép vào nhau vừa khít.

Châu Kha Vũ cảm thấy an lòng lại một chút, cậu nghĩ, "Có lẽ Lực Hoàn vốn không phải đồ ngốc, chỉ là bên trong thế giới của anh có tận hai mặt trời.''

Đêm đó Lực Hoàn liền bắt đầu phát sốt nhẹ, Châu Kha Vũ ngồi trên nệm đỡ eo anh lên, cẩn thận bế anh dựa vào mình, từ từ cho anh uống nước. Sợ Lực Hoàn bị nghẹn nên cậu còn khẽ vỗ lưng anh, trước kia cậu chưa từng chăm sóc người khác, ấy vậy mà bây giờ lại có thể thành thạo làm mọi việc.

Trong nhà căn bản không có thuốc hạ sốt, Châu Kha Vũ chỉ có thể giúp anh hạ nhiệt độ bằng cách vật lý, cậu dùng khăn ướt đắp lên trán anh hết lần này đến lần khác, sau đó còn muốn vén áo anh lên để lau qua, thế nhưng vừa nhìn đã thấy một vết bầm tím lớn ở sau lưng anh, hẳn là bị thương lúc anh ngã. Da dẻ Lực Hoàn vốn rất trắng, khiến cho vết bầm nhìn càng có vẻ kinh khủng.

Châu Kha Vũ đau lòng chạm lên, tự nhủ ngày mai có thế nào cũng phải đi mua một chai rượu thuốc, không có tiền thì bán điện thoại hay đồng hồ đi cũng được.

Châu Kha Vũ đắp chăn cho Lực Hoàn, thế nhưng vừa đắp kín đã lại bị Lực Hoàn mơ màng đạp chăn ra. Mặt anh đỏ bừng lên, tóc mái mướt mồ hôi dính bết vào trán, nhìn đáng thương cực kỳ. Châu Kha Vũ chỉ đành nhẫn tâm ôm cả Lực Hoàn lẫn chăn mền vào lòng, mặc cho anh cọ quậy thế nào cũng không buông ra.

"Đổ mồ hôi ra mới nhanh hết ốm được." Châu Kha Vũ  không ngừng lẩm bẩm.

Lực Hoàn  không đáp lời, nhẹ nhàng rũ mi xuống, anh tựa hồ rất mệt, "Ngủ đi Lực Hoàn." Châu Kha Vũ  nhẹ nhàng dỗ dành.

Cậu nói này giống như một câu thần chú, Lực Hoàn dần dần nhắm mắt lại.

Thể chất của Lực Hoàn rất tốt, ngày hôm sau anh còn dậy sớm hơn cả Châu Kha Vũ, anh muốn ngồi dậy, thế nhưng Châu Kha Vũ ỷ vào lợi thế chiều cao mà ôm chặt anh trong lòng.

Anh lén lút chui người xuống dưới, cố gắng rút người ra, thế nhưng vừa động thì Châu Kha Vũ đã thức giấc, vội vội vàng vàng đưa tay lên trán anh kiểm tra nhiệt độ.

"Tôi, đi tắm."

"Nước lạnh lắm." Châu Kha Vũ gần như không mở mắt ra nổi, trực tiếp kéo anh về trong chăn.

"Nóng, nóng quá." Lực Hoàn bị bọc trong chăn nhỏ giọng kêu lên.

Châu Kha Vũ thử đi thử lại mấy lần, xác nhận anh thực sự không còn sốt nữa mới thả anh ra ngoài.

Lực Hoàn thích sạch sẽ lén lút trốn đi tắm.

Khi anh đang lau tóc thì nghe thấy bên ngoài có người hô to: "Lực Hoàn! Lực Hoàn! Châu Kha Vũ!"

"Ai đó!" Châu Kha Vũ đầu xù như ổ gà ngồi dậy.

"Gia Nguyên." Lực Hoàn trông rất vui, nói chuyện cũng trôi chảy hơn nhiều, ghé vào cửa sổ hét lên với Trương Gia Nguyên, "Sao á."

"Bá Viễn bảo Châu Kha Vũ  tháo thạch cao ra được rồi, anh ấy bảo em gọi hai người qua đó."

"Khôi phục rất tốt, thời gian tới cố gắng không vận động mạnh là được." Kiểm tra xong Bá Viễn liền dặn dò vài câu, "Trưa này đừng về nữa, ở đây ăn cơm đi."

Trương Gia Nguyên là người đầu tiên giơ tay đồng ý, "Anh Viễn, em muốn ăn mì thịt bò."

"Anh là quán ăn chắc mà cậu được gọi món hả."

Bá Viễn vừa nói Trương Gia Nguyên vừa đi đến tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, "Tới làm việc đi."

Trên bàn cơm trưa nay quả nhiên có xuất hiện mì thịt bò. Mì là do chính tay Bá Viễn nhào bột rồi cắt lát, mỗi một miếng thịt bò đều tươi ngon bóng nhẫy, thấm đẫm nước súp, nước dùng có vị cay mà lại không quá ngấy. Trừ thịt bò ra Bá Viễn còn ướp tảo bẹ, cho thêm đậu phộng với sách bò.

"Anh viễn ơi sao anh còn mở phòng khám làm gì, đóng cửa mở tiệm cơm mới đúng." Trương Gia Nguyên vừa ăn vừa gắp trộm thịt trong bát Lực Hoàn, "Gia Nguyên, có trả thịt cho Lực Hoàn không thì bảo!"

Bá Viễn cạn lời, trực tiếp gắp hết số thịt bò còn lại vào bát Lực Hoàn.

Mà Lực Hoàn lại thừa dịp người khác không chú ý, âm thầm gắp sang cho Châu Kha Vũ, cún con của anh phải được ăn ngon nhất.

Sau khi ăn xong, Châu Kha Vũ giúp Bá Viễn rửa bát, Lực Hoàn với Trương Gia Nguyên thì ồn ào đi đo chiều cao.

Chưa đầy 5 phút đã thấy Lực Hoàn chạy về cáo trạng, "Thấp, mất rồi, bởi vì uống, sữa bò."

Trương Gia Nguyên lại vô cùng vui vẻ, nói rằng mình có thể kéo anh lên cao như cũ.

"Không quen làm việc nhà đúng không." Bá Viễn nhìn động tác rửa bát của Châu Kha Vũ, giống hệt một con gấu lớn móc mật ong.

Lực Hoàn cũng chạy qua xem Châu Kha Vũ rửa bát.

"Qua đây làm gì, em rửa bát đẹp lắm hả?" Châu Kha Vũ không nghĩ rửa bát thôi cũng xấu hổ đến thế, tự mình cũng cảm thấy không có tiền đồ

"Đẹp trai, cực kỳ, đẹp trai." Lực Hoàn nói xong còn lấy một cái ghế để ngồi nhìn.

Châu Kha Vũ cảm thấy trong lòng mình như thể bị một con mèo nhỏ cào, trái tim đập thình thịch, cậu chẳng biết phải đối mặt ra sao với dáng vẻ ngu ngơ mà lại mê hoặc người khác của Lực Hoàn như thế.

Trước khi đi hai người còn được Trương Gia Nguyên nhét cho hai quả táo lớn, gần như chiếm hết chỗ của cái túi nhỏ màu cam của Lực Hoàn.

Khi về không có Trương Gia Nguyên chở đi, Lực Hoàn dẫn theo Châu Kha Vũ đi xe buýt, trên đường đi còn tranh thủ nhặt ve chai với giấy vụn.

Ngoài trừ lần Lực Hoàn nhặt được mình trong thùng rác, Châu Kha Vũ kỳ thực chưa từng thấy dáng vẻ đi lục thùng rác của Lực Hoàn, nhìn anh ngốc ơi là ngốc.

Cậu cảm thấy đôi mắt mình chua xót nặng nề, đưa tay lau một cái, định đi qua giúp Lực Hoàn.

"Đừng động vào, Kha Vũ, cái này, bẩn."

Nghĩ đến hai tháng nay mình đều dựa vào việc Lực Hoàn khổ cực như vậy để kiếm sống, trong lòng Châu Kha Vũ  càng lúc càng khó chịu. Cậu tránh khỏi bàn tay đang ngăn cản mình của Lực Hoàn, nhặt cái hộp các tông mà người khác bỏ đi lên, sau đó tháo các đầu rồi xếp ngay ngắn lại.

Lúc này đây, sự trốn tránh của cậu dưới sự che chở của Lực Hoàn đột nhiên lộ ra vẻ ngây thơ và nực cười cực kỳ.

Cậu chợt nhận ra rằng, chẳng có gì đáng xấu hổ khi kiên trì nỗ lực để sống sót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top