Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất mộ (7)

"Chỗ đó có người tuyết kìa!" Một đám nhóc con nhìn thấy Châu Kha Vũ liền hào hứng chạy qua.

Lực Hoàn buông cậu ra, tự động lùi sang một bên, cái túi đang đeo bị anh vo tròn thành một cục. Châu Kha Vũ vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh ngoan ngoãn đứng chờ, một mình cậu thì đối phó với đáng trẻ con đang nhảy nhót bên này. Có mấy đứa nhóc nhìn thấy Châu Kha Vũ vừa ôm Lực Hoàn thì cũng dang tay ra muốn được ôm.

"Chỉ ôm tôi mà." Lực Hoàn rầu rĩ thì thầm.

Châu Kha Vũ thính tai, giữa không gian ồn ào bắt được một câu này, vậy là hắn liền giả vờ không hiểu động tác của mấy đứa nhóc kia, chỉ nhét tờ rơi vào tay chúng.

Ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu ồn ào, hôm nay chẳng tính là một ngày đẹp.

Thế nhưng Lực Hoàn lại rất vui, anh biết Châu Kha Vũ đã nghe thấy, giống như thể chỉ có anh mới được thứ hưởng quyền lợi vượt ra ngoài quy tắc với Châu Kha Vũ.

Từ nhỏ đến lớn anh có rất ít thứ, chỉ khi người khác bỏ đi mới đến lượt mình.

Thế nhưng Lực Hoàn vẫn nhớ rõ lúc còn ở cô nhi viện từng có người đến làm công ích đã tặng cho anh một chiếc hộp bút, trên nắp hộp có vẽ một người tuyết trắng muốt, bên cạnh có một con chó con và một con nai đang nằm. Chỉ tiếc là nó đã bị đứa trẻ khác cướp mất trong bữa tối, anh không nhúc nhích cũng chẳng tranh giành lại, dù anh có ngốc đi chăng nữa cũng hiểu được cái hộp bút ấy không phải thứ mình nên có.

Chính sự xuất hiện của Châu Kha Vũ khiến cho cuộc đời giống như một khu rừng cằn cỗi của anh xuất hiện cây xanh.

Cuối cùng anh cũng có một người tuyết mới tinh, độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về mình mình.

Đến khi chạng vạng tối, đống tờ rơi trong hộp của Châu Kha Vũ rốt cuộc cũng phát hết, dù bên trong bộ mascot có một cái quạt điện nhỏ thế nhưng cũng chẳng giảm bớt được bao nhiêu nóng bức, cái đầu nặng nề kia lại chỉ có thể dựa vào đầu mình mà chống lên, Châu Kha Vũ  cảm thấy mình từ chiều cao 1m9 sắp bị ép xuống còn 1m6. Càng khó chịu hơn là thỉnh thoảng lại có người chạy tới vỗ vào đầu cậu, khiến cho cậu càng choáng váng hơn nữa.

"Làm thế là đủ rồi, giờ cũng không còn mấy người nữa, cậu vào quán đi." Nhân viên trong quán cuối cùng cũng thông báo trận cực hình ngày hôm nay đã đến hồi kết thúc.

Châu Kha Vũ mệt mỏi ngồi xuống cầu thang trước cửa tiệm, ngồi lấy sức một lúc mới chậm chạp đi vào trong.

Vừa vào trong cậu liền tháo cái mũ đội đầu xuống, cậu cảm giác tóc mình đã ướt sũng dán trên trán, quần áo cũng dính chặt vào người, chuyện này khiến cho Châu Kha Vũ lần đầu tiên có cảm giác mất tự nhiên khi đứng trong một tiệm trà sữa bình thường, sau khi nhận được tiền công liền muốn đi ngay.

"Này cậu, chờ chút đã." Một nhân viên nữ trong cửa tiệm gọi cậu lại, "Để tôi lấy cho cậu một phần kem."

Châu Kha Vũ  nói cảm ơn, cầm kem đi ra ngoài, có lẽ cậu đã bị say nắng, đi đường mà cứ chóng mặt mãi không thôi.

Châu Kha Vũ nhìn quanh bốn phía, tìm được Lực Hoàn mới vừa rồi còn đứng trong góc tường nhìn trộm cậu.

Châu Kha Vũ sợ kem bị chảy hết, cố chịu mệt mà chạy chậm đến bên anh.

Lực Hoàn cũng không đi đâu xa, anh đang đứng ngay trước cửa một rạp chiếu phim tư nhân ở góc phố, nhìn những tấm áp phích dán trên tường.

Châu Kha Vũ đưa kem lên miệng anh, Lực Hoàn cẩn thận liếm một miếng, "Ngọt quá."

"Mau ăn đi, không thì tan mất."

Lực Hoàn ăn mấy miếng, khen ngon rồi bắt Châu Kha Vũ cũng phải ăn.

"Nãy em có ăn thử rồi, em đi tìm mãi mới thấy anh." Châu Kha Vũ cảm thấy mình chắc đang bị mất nước, cậu muốn dẫn Lực Hoàn về nhà luôn.

Lực Hoàn không chịu đi, dẫn cậu đến xem áp phích phim đang chiếu, là một bộ phim hoạt hình đang rất hot, tiếc rằng Châu Kha Vũ chưa xem nên cũng không biết kể cho anh nghe thế nào.

"Đợi mấy hôm nữa em dẫn anh đi xem phim nhé."

Lực Hoàn vươn tay lau mồ hôi trên trán Châu Kha Vũ, "Chúng ta, xem bây giờ đi."

"Cái này chỉ là áp phích người ta dán lên thôi, không xem được." Châu Kha Vũ kéo anh đi về, "Đợi mấy hôm nữa em kiếm thêm nhiều tiền rồi dẫn anh đi nhé, đến lúc ấy chúng mình mua cả bỏng ngô nữa."

Lực Hoàn nghe xong liền giả bộ thâm trầm nói: "Kiếm tiền, khó lắm nha."

Châu Kha Vũ dở khóc dở cười. "Ai bảo anh như vậy."

"Gia Nguyên."

"Cậu ta toàn nói mấy thứ vớ vẩn không."

Trời tối dần, đèn đường lục tục được thắp lên, Lực Hoàn không ngừng lắp bắp kể cho Châu Kha Vũ hôm nay anh nhặt được những gì. Lúc mới gặp Châu Kha Vũ còn tưởng Lực Hoàn là kiểu người ít nói, hiện giờ mới thấy sai quá sai, anh thậm chí còn lắm chuyện hơn cả người bình thường.

Lúc gần về đến nhà thì có người gọi tên Lực Hoàn.

Lực Hoàn quay đầu nhìn, thấy là bà chủ thường xuyên cho anh đồ thì liền dắt tay Châu Kha Vũ chạy qua, lớn tiếng chào, "Chị ơi."

Bà chủ bị anh chọc cười, xoa xoa đầu Lực Hoàn, "Ầy, chào Lực Hoàn nhé. Mới nãy chị còn tưởng nhìn nhầm."

Dù sao thì trước nay Lực Hoàn luôn chỉ đi có một mình, không mấy khi thấy anh đi cùng ai cả.

Cô nhìn qua Châu Kha Vũ thì thấy quần áo cậu mặc trên người đều bị ngắn cũn cỡn, mặt mũi cũng lấm lem, còn tưởng rằng lại là một đứa trẻ lang thang nào đó giống Lực Hoàn.

"Mấy ngày nay chị có ít bìa giấy với chai lọ linh tinh, mang đi bán cũng lười, em qua nhặt về đi." Bà chủ vừa nói vừa dẫn họ vào nhà.

Châu Kha Vũ nói cảm ơn, giúp Lực Hoàn dẫm bẹp chai lọ rồi bỏ gọn vào túi, sau đó lại buộc đống giấy vụn thật chặt.

Bà chủ đứng quan sát một hồi liền tò mò hỏi, "Hiện giờ hai người ở chung với nhau sao?"

Lực Hoàn gật đầu, "Em ấy, là của em."

Châu Kha Vũ nhìn anh nói không rõ ràng liền tự mình giải thích, "Bây giờ em với Lực Hoàn sống cùng nhau, hai người ở chung thì có thể chăm sóc nhau tốt hơn một chút."

Lực Hoàn nghe xong lại bắt đầu khoe khoang, "Kha Vũ, nói sẽ kiếm tiền, cho em đi xem." Thế nhưng xem cái gì thì nghĩ một hồi vẫn không nói ra được.

"Xem phim." Châu Kha Vũ thở dài bổ sung cho anh.

Lực Hoàn cẩn thận lặp lại như cái máy, "Xem, phim."

Ba người vừa tán gẫu vừa thu dọn các thứ.

"Để em mua một chai dầu gội khác." Châu Kha Vũ cảm thấy không chỉ là ảo giác mà thật sự là mỗi lần gội đầu xong tóc cậu đều bị rụng rất nhiều.

Cậu ngắm nghía hồi lâu trước kệ hàng rồi chọn loại rẻ nhất để mang ra thanh toán, tờ 100 đồng vừa kiếm được hôm nay để trong túi áo đã hơi bị nhàu, cậu vuốt phẳng lại nó rồi mới đưa cho bà chủ.

Lực Hoàn lại chen tới tham gia náo nhiệt, "Kha Vũ, kiếm tiền, cho em xem."

Bà chủ cầm tiền rồi trả lại tiền thừa cho cậu, "Tìm được việc gì chưa?"

Châu Kha Vũ lắc đầu, "Vẫn chưa."

"Vậy thì cậu qua đây giúp chị dọn hàng với làm một ít việc vặt đi, thằng con chị đang học lớp 12, ngày nào bố nó cũng phải về nhà lo cơm nước, ở đây nhiều việc quá, lắm khi chị vội không làm nổi."

Châu Kha Vũ vốn nghĩ ngày hôm nay chẳng còn hi vọng gì, còn tưởng ngày mai lại phải đến quán trà sữa làm thêm tiếp, không ngờ lại tìm được việc sớm như vậy, vội vàng nói cảm ơn liên tục.

Lực Hoàn thấy Châu Kha Vũ vui vẻ thế thì cũng bắt chước cậu nói cảm ơn bà chủ.

Buổi tối trở về nhà, Châu Kha Vũ uống một cốc nước to rồi vội vàng đi tắm.

Sau khi trở ra lại ăn mấy miếng cháo mà Lực Hoàn nấu, vừa nằm xuống liền muốn nhắm mắt đi ngủ.

Lực Hoàn nhìn thấy Châu Kha Vũ nằm xuống liền trông mong ghé lại gần, nhỏ giọng hỏi cậu.

"Hôm nay không hôn hôn sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top