Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bục giảng, Rikimaru đang nhẹ nhàng bình luận về bài kiểm tra tiếng Anh ngày hôm qua. Ánh mặt trời chói chang, xuyên qua ô cửa kính chiếu lên chiếc cổ nõn nà. Daniel ngồi ở hàng ghế cuối cùng lớp học, lười biếng nheo mắt, theo thói quen ngậm cây bút trong miệng, lưu lại vết nước ẩm ướt.

Chuyện là ngày hôm qua, hắn mơ thấy Rikimaru. Hắn mơ thấy bọn họ cùng nhau lăn lộn trong một lớp học không có bóng người, còn người con trai mềm mại trắng nõn ở dưới thân hắn rên rỉ. Thật là khó tưởng tượng, rằng con người hiền lành đáng yêu này khi làm tình lại có thể kịch liệt rên rỉ, khóc lóc dữ dội đạt cực khoái, sau đó trần truồng nằm trên người hắn thở dốc.

"Em có tuyệt không, thầy?" Daniel vòng tay qua ôm lấy vòng eo mềm mại của đối phương, nhếch mép dán lên tai anh hỏi đi hỏi lại. Riki vốn đã rất thoải mái, nhưng anh lại run rẩy như thể cái gì cũng không nghe thấy, cũng không đáp lại hắn.

Cảm giác ánh mắt Rikimaru liếc nhìn mình, rồi biến mất trong tích tắc, Daniel nặng nề cắn mạnh cây bút trong tay. Hắn là học sinh xuất sắc đứng đầu lớp, con nhà khá giả, tướng mạo điển trai, được cả nam lẫn nữ trong trường quý mến. Tuy nhiên, tình cờ là vị giáo viên dạy tiếng Anh mới này sinh ra là một tên ngố, không nhìn ra hắn ưu tú như thế nào, rất thích nói cười cùng học sinh thảo luận về bài tiếng Anh.

Tại sao chứ, Daniel rất ảo não, mình trong mắt Rikimaru là người vô hình hay sao? Ở thế giới thực dù cố gắng thế nào cũng không thể thu hút được sự chú ý của anh, ngay cả trong mơ anh cũng không chịu nhìn thẳng vào mắt mình một cái.

Thật là quá đáng mà, Rikimaru sensei. Daniel treo bút vào cổ áo, gác chéo chân chờ Riki đọc điểm số.

Rikimaru thích đem bài thi của cả lớp ra chấm, sau đó đọc điểm lên rồi bình luận về bài làm, rồi gửi từng người một. Anh đọc từng bài một, các bạn cùng lớp theo thứ tự đi lên lấy bài. Đến lượt Daniel, Riki dừng lại một chút, mở đôi mắt mèo to tròn ra nhìn kĩ vài lận, rồi giận dữ đọc: "Daniel, 43 điểm."

Cả lớp náo động hẳn lên. Điểm tiếng Anh của Daniel chưa bao giờ dưới 140, còn việc đạt điểm 43 trong bài kiểm tra chỉ có một lý do duy nhất - hắn ta cố ý.

Đúng vậy, Daniel cố ý đánh lụi. Hắn đi lên phía trước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xúc động hiếm hoi của Riki, đột nhiên cảm thấy hưng phấn khi trả được thù.

"Cảm ơn lão sư."

Daniel cầm lấy bài thi, thản nhiên bước đi trước ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp. Đi được hai bước, hắn bất ngờ nghe thấy giọng nói của Rikimaru phía sau, "Daniel, sau giờ học cậu một mình đến văn phòng của tôi một chút."

Cầu còn không được.

Sau giờ học, Rikimaru lúc nào cũng bị vây quanh bởi những câu hỏi về bài kiểm tra, Daniel một mình đi đến văn phòng trước. Khi đến văn phòng cũng là lúc các giáo viên khác đi ra ngoài để dạy tiết học cuối cùng.

Daniel từ trước đến nay hiếm khi đi vào những nơi như văn phòng. Là học sinh xuất sắc nổi tiếng suốt cả năm, đây là lần đầu tiên hắn sắp ở nơi này nghe giáo huấn.

Tâm tình lại còn không tệ.

Ngồi trên ghế Rikimaru đợi một lúc, mãi đến khi chuông vào lớp vang lên, mới có người mở cửa.

Daniel quay đầu nói: "Riki lão sư, em đợi thầy lâu rồi."

Riki phải lên lớp phụ, lạnh lùng nhìn hắn. Daniel có thể cảm giác được Riki thực sự rất tức giận, nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy Riki như vậy là đẹp nhất, khóe miệng hơi hạ xuống. Trong tình huống này, cổ họng hắn bắt đầu khô khốc không thể kiểm soát.

Riki không nói một lời, vào cửa, xoay người sau đó "Cạch" một tiếng khóa phòng làm việc lại.

?

Lần này Daniel thực sự sửng sốt. Rikimaru khóa phòng lại làm gì? Thầy ấy sẽ không tức giận đến mức, nhân lúc văn phòng không có bóng người quánh mình một trận tơi bời chứ ? !

Phải không?

"Thầy ơi, bình tĩnh nghe em nói ..." Trong không gian kín đáo, Daniel nhìn Riki mang vẻ mặt lạnh lùng từ từ ép sát, gượng cười, có chút lúng túng bật dậy. Rikimaru tiếp tục im lặng, đặt đồ lên bàn bên cạnh, xoay người đẩy Daniel ngồi trở lại trên ghế của mình.

Sau đó, Riki dang rộng hai chân, nhẹ nhàng bước đến ngồi trên chiếc bàn trước mặt hắn.

"Thầy ..." Daniel bị sốc bởi hàng loạt động tác lưu loát của Rikimaru. Hắn chưa kịp nói gì thì đã cảm thấy cây bút treo trên cổ áo bị lấy mất.

Sau đó, đồng tử hắn ta co rút, nhìn thấy cảnh tượng mà có lẽ cả đời không bao giờ quên được.

Rikimaru đưa khuôn mặt lại gần. Xoay những ngón tay mảnh khảnh của mình xung quanh cây bút, Riki vươn chiếc lưỡi lười biếng đỏ mềm của anh ra, cố ý, chậm rãi, sắc tình liếm vị trí mà hắn đã cắn trong buổi học.

Đôi mắt trong veo của Riki lúc này tràn đầy vẻ mị hoặc khiêu khích, "Anou, Daniel không phải muốn làm chuyện này sao? Ừm ... Không phải muốn lão sư giúp cậu giải quyết vấn đề như thế này sao?"

Không phải. Không phải.

Chết mất, cứu mạng.

Daniel cảm thấy rằng vấn đề của mình không thể giải quyết được. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt "Ầm" một cái tối sầm, đầu óc ong ong, tay không tự chủ hướng người trước mặt vồ lấy đè lên.

Rikimaru bị Daniel đè xuống bàn. Sách vở tung tóe rơi đầy đất, nhưng chẳng ai đếm xỉa đến, Daniel chỉ biết ôm chặt eo Riki như một con ác thú liều lĩnh, cúi xuống hôn môi đối phương.

Đôi môi của lão sư mềm mại như sáp. Daniel có thể cảm nhận được tâm hỏa tán loạn của mình, nhưng lần đầu tiên nếm trái cấm, không có kĩ năng gì, chỉ biết dùng răng tinh tế gặm cắn.

Sau ba lần, Rikimaru cũng bị hắn hôn đến hít thở không thông, đành đặt hai tay lên vai Daniel, dùng lưỡi cạy miệng hắn một cách kiên nhẫn, cho hắn biết như thế nào mới là hôn môi.

May mắn thay, Daniel dù ở lĩnh vực nào cũng có thiên phú, không mất nhiều thời gian để hắn đổi khách thành chủ, quấn lấy đầu lưỡi Riki đầy thô bạo.

Khi cả hai buông nhau ra, đôi môi sưng đỏ bừng lên ướt nhẹp nước.

"Lão sư ..." Daniel khàn giọng, cảm thấy rất khó chịu.

Phía dưới cứng rắn phát đau. Hắn ôm Riki, ép người bên dưới thôi thúc đầy bạo lực, không ngừng lẩm bẩm.

Riki từ trên bàn nhổm dậy. Anh để Daniel ngồi lại trên ghế, sau đó quỳ trên mặt đất, tựa đầu vào giữa hai chân Daniel, mở khóa kéo quần của hắn.

"Ha ..." Cảm nhận được hạ thể bị khuôn miệng ấm áp của Riki liếm mút nhịp nhàng, da đầu Daniel tê dại, bất giác muốn đem đầu Riki đè lại đẩy cậu bé của mình vào sâu hơn. Tuy nhiên, thứ đồ của hắn quá lớn, mới vừa đưa vào một đoạn ngắn, Riki đã bắt đầu khó chịu kìm nén, nước mắt sinh lý trực chờ rơi xuống, Daniel đau lòng lập tức lui ra.

"Xin lỗi lão sư, em ..." Daniel tưởng mình làm anh bị thương, cuống quít đỡ Riki đến trên bàn muốn xin lỗi, hai tay ôm lấy mặt anh, phát hiện Riki lại đang thực sự mỉm cười.

"Ha ha ha, Daniel đúng là đồ con nít." Riki đưa tay gạt nước mắt, khóe mắt đỏ hoe, khóe miệng câu lên.

Nói xong, Riki tự nhiên động thủ cởi ra quần áo của mình. Daniel ngơ ngác nhìn thầy giáo dạy tiếng Anh thường ngày xinh đẹp nhưng ít nói, không nhanh không chậm mở bung từng chiếc cúc, một tấc lại một tấc lộ ra thân hình hoàn hảo.

Dụ người phạm tội, anh ấy tuyệt đối là đang dụ người phạm tội.

Daniel còn chưa kịp phản ứng Riki đã đeo bao cao su cho hắn, sau đó ngồi lại trên bàn, từ từ mở rộng hai chân, để lộ ra hậu huyệt ướt mềm, tựa như một con cừu non trắng muốt đang chờ bị giết thịt, lại tựa một bông hoa trắng muốt có nhụy hồng tô điểm, nhìn thẳng vào hắn ta.

Daniel không nhịn được.

Hắn cúi đầu cắn lấy một lên vai trắng như tuyết của Riki, trực tiếp đem đồ vật to lớn cắm vào thân thể đối phương. Vách thịt chặt chẽ dường như có ý thức, cắn chặt lấy, hai người đều không nhịn được rên lên một tiếng.

Daniel vuốt ve phần đùi trong mịn màng bóng loáng của Riki, cảm nhận sự co giật nhẹ mà anh đem lại. Sau đó, hắn đặt chân của Riki lên vai mình, lấy bàn làm điểm tựa hung hãn đi vào.

Hắn có thể cảm nhận cơ thể Riki đang run rẩy dữ dội khi đụng đến nơi đó, liền hiểu ý cọ xát liên tục. Riki cuối cùng nắm lấy cánh tay hắn hét lên, Daniel sợ anh kinh động người khác, nhỏ giọng thì thầm "Lão sư" rồi cúi đầu bịt miệng anh lại, đem tiếng hét gào thét thành từng tiếng nức nở nghẹn ngào.

Daniel lắng nghe, hai tay ôm lấy đôi má trắng mịn bóng loáng, một cảm giác thành tựu chưa từng có dâng lên.

Làn da trắng như tuyết của Rikimaru ửng lên màu sắc đỏ bừng. Không lâu sau, Daniel cảm giác được mình sắp bắn, liền vươn tay bóp chặt mặt của Riki, "Lão sư, mở mắt ra."

Riki mơ mơ màng màng mở mắt, liền đập vào một đôi mắt đầy sao. Đôi mắt thiếu niên đầy tình dục lại được bao bọc bởi tình yêu, Rikimaru thiếu chút nữa đã chết chìm vào trong đó.

Sau đó, tựa như một giấc mộng, không, so với giấc mộng còn tốt hơn nhiều lần, Daniel cảm thấy lớp thịt ở cửa huyệt của Riki đang co bóp dữ dội. ánh mắt bọn họ hướng về nhau, thân thể hợp với thân thể, chỉ như vậy cùng nhau đạt cực khoái.

Dư âm sau đợt làm tình, Riki thất thần suy nghĩ, mình như vậy sẽ bị coi là tội đồ sao, nhưng nếu có người xông vào, thế nào đi nữa anh cũng sẽ bị còng tay rồi bắt mang đi. Nhưng cái thắt lưng đau nhức nhắc nhở anh rằng, ngược lại bản thân có vẻ giống người bị hại hơn.

Tiếng chuông tan học vang lên, Daniel lần đầu tiên cúp học, nụ hôn đầu tiên của hắn, còn có đêm đầu tiên của hắn, đều dâng hiến hết cho Riki lão sư của hắn.

"Lão sư, đừng nói thầy ăn xong không chịu trách nhiệm nhé? " Nửa tiếng sau, Daniel chớp chớp đôi mắt to nhìn Riki lần lượt mặc quần áo vào, bộ dáng giống như chuẩn bị rời đi sau khi ăn người ta sạch sẽ, có chút hoảng hốt," Đây là lần.. lần đầu tiên của em."

Rikimaru mở khóa cửa, để ánh sáng mặt trời tràn vào khắp phòng. Daniel không thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng những lời vừa rồi anh vừa nghe, mỗi một chữ, đều chân thành tha thiết.

" Chuyện này ... Hờ hờ ... Mỗi câu làm sai chép lại cho đúng 5 lần."

"Chúng ta của sau này, có thể còn có rất nhiều lần đầu tiên."

—— End ——

____________

Oneshot này được Translator dịch ra nhằm mục đích thúc đẩy mọi người, mau mau like cmt share các bài hợp tác của Rio với Khơ Dũ và Celvoke với Riki nhà mình nha 🥰

Ai có SNS nào thì hoạt động ở SNS đó nhé mng 💙💜🙏🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top