Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa rơi tí tách trên tán lá cây ven đường, Âu Dương Khắc sắc mặt lạnh tanh, bước chân uyển chuyển tránh những vũng nước đọng trên lối mòn. Y phục của y đã ướt sũng, từ cánh tay áo nước nhỏ giọt không ngừng, mái tóc đen bết lại ôm sát khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi y mím chặt thấu chịu sự thống khổ này.

Phía trước y là bóng lưng của hắn, tiểu thiếu gia  A Khang của đại hãn Hoàn Nhan Hồng Liệt. Hắn cũng chẳng khấm khá gì hơn, đôi giày đen đã nhuộm vàng lớp đất bùn. Y phục ướt mưa chảy dài xuống, xem ra đã thấm rất nhiều nước.

Chung quy khiến y và hắn cùng đi bộ dưới mưa là do hắn, tính cách ngang bướng không chịu nghe ai, thích khám phá con đường mới lạ, hắn bỏ ngoài tai lời Vương Gia nói, một mình đi về phía khác, Vương Gia sợ hắn gặp bất trắc liền lệnh cho y theo sau. Mãi đến giờ, y cảm thấy đi theo sau tên ngang bướng này thật là vô nghĩa.

Lúc nghĩ vẫn vơ, y vô tình không để ý đường đi, đến khi chân va vào hòn đá cuội bên bên đường, y liền hụt chân mà ngã xuống.

- Á...

Hắn giật mình ngoái lại phía sau, thân ảnh bạch y của y ngã dài trên đất, lớp bùn đất thi nhau bám lên quần áo. Y cau mày, khuôn mặt ửng hồng lên chút tức giận.

- Thật là....bẩn quá...

Y gượng dậy, liền sau đó cởi lớp áo ngoài ra rồi quăng xuống đất.

- Phiền phức, đại thiếu gia, tôi nghĩ là ngài chơi đủ rồi đấy.

Hắn nhíu mày nhìn y.

- Thì sao?

Y bước đến gần hắn. Tay khẽ vòng qua eo hắn, miệng cất lời.

- Thiếu gia, thất lễ rồi.

Đoạn y đạp mạnh, lấy đà mang cả y và hắn lướt trên ngọn cây mà đi. Hắn  có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng chẳng câu nệ tiểu tiết, hắn đưa tay sang nắm lấy cánh tay y.

- Vất vả cho ngươi.

Âu Dương Khắc lướt khinh công chả mấy chốc đã về đến Vương phủ, lúc đáp lên mái ngói, nước mưa đọng trên bề mặt làm y hơi loạng choạng, hơi thở có chút gấp gáp. Y vội kéo hắn đáp xuống sân, lúc chạm đất lại mất thăng bằng, cả thân ảnh liền ngã vào lòng ngực của hắn.

- Ngươi ổn chứ?

Y đẩy hắn ra, ánh mắt lóe chút giận dữ rồi vụt tắt, y đáp lời.

- Tại hạ vẫn ổn, thiếu gia nên về phòng thay y phục mau. Để cảm lạnh không nên, kẻo vương gia trách thần.

Đoạn y cười gượng rồi phủi áo bỏ đi. Phía xa đám tì nữ của y đang tiến lại, hai tiểu nha hoàn cầm dù nhanh lẹ che lấy y.

- Công tử không sao chứ ạ?

Y nở nụ cười dịu dàng, lắc đầu đáp:

- Ta không sao, chỉ là cơn mưa thôi mà. Mau vào trong kẻo ướt.

Đến khi y khuất bóng sau lối rẽ hậu viện hắn mới thôi nhìn. Phía sau khẽ có tiếng gọi, hắn quay lại mới phát hiện hạ nhân đang gọi mình.

- Tiểu thiếu gia mau thay y phục, kẻo cảm lạnh bây giờ.

- Ừm.

Nước ấm đã đổ đầy bình, hắn lột bỏ y phục treo lên giá rồi mới bước vào bồn tắm. Nước ấm thấm qua lỗ chân lông, cơ thể hắn thả lỏng, an tĩnh nghỉ ngơi.

- Hắn có thể bỏ lại ta mà về trước cơ mà, vì sao hắn lại lẽo đẽo theo sau ta mặc dù biết ta cố tình đi lòng vòng suốt 1 canh giờ? Chả lẽ hắn sợ cha ta trách phạt hay sao?

A Khang suy nghĩ vẩn vơ, bên ngoài có tiếng hắt xì nhè nhẹ cắt đứt suy nghĩ sủa hắn.

Thay quần áo xong, nha hoàn đem đến cho hắn chén canh gừng.

- Phu nhân căn dặn thiếu gia uống canh cho ấm cơ thể, kẻo bị cảm lạnh.

Hắn đón lấy chén canh, uống vài ngụm rồi mới hỏi:

- Còn không, còn thì đem qua Âu Dương công tử 1 chén đi.

- Vâng ạ.

Hắn thong thả đi trên thềm nhà, cơn mưa vẫn rả rích rơi, xem chừng chưa muốn tạnh. Hắn dừng lại ở cửa phòng của y, nửa muốn vào xem y thế nào, nửa lại không dám vào.

Đang suy nghĩ thì cửa bật mở, nha hoàn của y bước ra, vẻ mặt nàng ta có vẻ bất ngờ.

- Khang thiếu gia đến chơi với công tử nhà tôi ư, công tử chúng tôi sắp ngủ rồi.

- Ừm... Ta sợ y cảm lạnh.

Nàng ta cười khẽ, đoạn nhường đường để hắn đi vào.

- Công tử vào xem vẫn kịp ạ.

Nói rồi nàng cung kính chào hắn. Hắn nhìn theo, đến khi xác nhận không ai thấy mình, hắn mới bước vào, tiện tay đóng cửa lại.

Gian phòng của y như những gian khác, đồ đạc y đem đến không nhiều, phía bên trái có rương đồ của y. Trên bàn trang điểm chất đầy trang sức lấp lánh, vài hộp phấn cùng son. Hắn nghĩ:

- Để làm gì nhỉ?

Phía góc bàn là chiếc quạt y hay cầm. Mưa bên ngoài lại rơi nặng hạt hơn, tiếng cộc cộc đập dồn dập từ trên mái nhà xuống. Hắn tiến vào sâu hơn, bắt gặp y đang nằm trên giường, lớp chăn mềm mại quấn quanh eo, phía trên của y chỉ khoác hờ chiếc áo ngủ, mái tóc bồng bềnh vắt ngang gối nằm. Hắn vươn tay thò ra phía ngoài.

- Tiểu Đào để công tử đợi mãi, nào mau vào đây.

Hắn nhìn quanh, chẳng biết sai khiến thế nào lại đi theo đến bên cạnh giường, hắn điềm tĩnh ngồi xuống giường. Y vẫn nhắm mắt như đang ngủ. Hắn lại rơi vào trầm tư, bàn tay nhẹ nhàng chạm đến tay y. Ngón tay y cầm kiếm nhưng vẫn mềm mại, ngón tay thon dài, ấm áp lạ thường.

Y nắm lấy tay hắn rồi ôm lấy eo, thuận đà đè cơ thể hắn xuống giường.

- Sao tay nàng lại lạnh như vậy?

Y mở mắt trong khi tay trái nắm lấy tay hắn, tay phải vẫn giữ lấy eo. Xem chừng y đã quá thuần thục với việc này.

Ánh đèn soi rõ gương mặt lạnh lùng của hắn, y giật mình, mông y đang ngồi lên chỗ ấy của hắn, hai đầu gối bám sát bên hông, ngực áp sát lên cơ thể của hắn.

- Thiếu.....gia....

Lọn tóc y khẽ rơi xuống mặt hắn, hắn nghiêng đầu né.

- Ưmmm, tại sao ngài lại ở đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top