Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

one short

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Khải....Khải.... Dừng.... Lại...! - Vương Nguyên năn nỉ trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Nhưng ngược lại con người kia dường như không có một chút cảm giác thương xót nào, càng nghe càng tức giận mà hành động mãnh liệt hơn - Đây là trừng phạt dành cho em khi dám chạy trốn!- Vương Tuấn Khải kè sát môi vào vành tai của cậu, giọng điệu mang tính đe dọa. Dùng chiếc lưỡi quyến rũ liếm nhẹ vành tai như khiêu khích lại bất ngờ tiến sát vào trong tai. Vương Nguyên nhắm chặt mắt, run rẫy trước hành động đột ngột của anh.

- Em... Em không có....!

Chưa kịp để cậu dứt lời thì đôi môi mỏng đầy bá khí ấy bất ngờ tấn công môi Vương Nguyên. Từng đợt hơi thở ấm nóng của anh phà thẳng vào mặt, vào môi, cậu vẫn ngoan cố mím chặt đôi môi mình, Vương Tuấn Khải nóng nảy bực tức khi không ngừng triển khai mà vẫn không cạy được môi người kia, liền cắn mạnh vào môi cậu, mùi máu tanh lập tức từ môi mà xộc ra, cậu vô thức vì đau mà mở hờ đôi môi. Khi cơ hội đã đến, chiếc lưỡi bá đạo của anh cũng nhân lúc đó mà tha hồ công thành chiếm đất, đầu lưỡi lập tức quấn chặt lưỡi Vương Nguyên, mạnh mẽ đầy khiêu khích như muốn nuốt trọn hết hương vị mật ngọt và hút hết hơi thở mang hương thơm bạc hà. Giọt máu tanh vô vị ấy nhanh chóng bị anh liếm đi và biến mất khỏi gương mặt thiên thần nhưng đang ửng đỏ như quả cà chua mọng chín, mùi hương của em, hơi thở của em và nụ hôn này chỉ duy nhất mình anh được sở hữu. Ý nghĩ điên rồ ấy càng làm cho Vương Tuấn Khải mất đi lí trí thường ngày, nụ hôn rướm tanh mùi máu tươi, anh không ngừng cắn vào môi cậu nếu như có dịp cậu lại mím chặt môi lần nữa, lưỡi anh uốn éo đủ mọi ngóc ngách trong khoang miệng như đang thưởng thức một món ăn ngon, nhưng người nằm dưới lại vô cùng khổ sở, không những không thở được mà đôi lúc lại đụng phải hai chiếc răng khểnh nhọn sắc ấy của anh mà làm đau lưỡi mình. Nụ hôn dài, sâu lắng và ướt át, tiếng " ưm..ưm..." phát ra như dư âm ủy mị nào đó lây động lòng người, hai đôi môi không ngừng chà xát lẫn nhau như muốn cấu xé đối phương. Vương Nguyên tuy ý chí phản kháng rất mạnh mẽ, nhưng xuôi theo từng hành động dẫn dắt của anh, nụ hôn bá đạo với chiếc lưỡi ham ăn đang mạnh mẽ uốn xoáy đang mang một dòng khoái cảm kì lạ như tia điện xẹt qua trong tâm trí. " khục..."

Vương Nguyên bị sặc khi người trên không những mạnh mẽ hôn mà còn không ngừng truyền những dòng nước ấm áp hòa trộn với mình, khiến cậu đã phải nuốt rất nhiều nước bọt của anh, vài dòng nước còn lan theo chiếc miệng nhỏ nhắn và chảy từ cổ xuống bờ xương quai xanh đầy quyến rũ. Cảm thấy không khí quả thật bị người kia hút hết không chừa một tí hơi thở, Vương Nguyên liền dùng hai tay vỗ mạnh vào vai anh như yêu cầu anh dừng lại. Rời khỏi đôi môi mọng bị sưng tấy, vài vết cắn hằn mạnh trên ấy, chỉ biết khi đôi môi rời nhau liền kéo theo sợi chỉ bạc câu dẫn. Anh chống tay nhìn rõ khuôn mặt dưới người mình, một gương mặt tỏa sáng, ấm áp như thiên thần nhưng khóe mắt lại ngấn lệ như chịu nhiều oan ức, bờ môi lại mím chặt như lo sợ sẽ lại có đợt tấn công nào. Không biết từ khi nào, ánh mắt đã không thể rời khỏi khuôn mặt này, và quan trọng là con người này lúc nào cũng có thể khiến anh mất đi lí trí, sự bình tĩnh hàng ngày, bất tri bất giác sự cuồng vọng khống chế mà nổi lên, chỉ muốn mãi mãi giam giữ, đoạt đi đôi cánh của thiên sứ để người đó bắt buộc phải ở bên mình. Nhưng khi nghĩ tới cảm giác mất đi Vương Nguyên khoảng 1 tiếng trước thì lòng lại bất chợt giận dữ, Vương Tuấn Khải rít chặt răng như phát ra một tiếng " két", liền lập tức cởi thắt lưng ra.

Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy sợ hãi trước hành động của anh, cảm giác được anh đang rất giận dữ mà sẽ phát tiết lên người mình - Khải... Đừng....!!!- Không ngừng van nài anh.

Bỗng Vương Tuấn Khải giật mạnh một cái, áo sơ mi xanh của cậu liền bung hết nút ra, rơi xuống sàn nhà như từng giọt mưa. Anh không ngừng mút và để lại những dấu hôn ngượng ngùng trên cổ cậu di chuyển xuống xương quai xanh , từ từ mà truyền xuống hai điểm hồng đào trước ngực. Dừng lại ở nơi mẫn cảm của Vương Nguyên, đương nhiên Vương Tuấn Khải sẽ không dễ dàng bỏ qua, miệng mút mạnh hai điểm hồng đào chốc lát chiếc lưỡi hư hỏng lại liếm quanh.

- " A...a ...a.."- Vương Nguyên vì bị kích thích mà vô thức khẽ rên nhẹ, nhưng sau đó liền cắn chặt môi như không muốn tiếng rên dâm mĩ đầy sức quyến rũ ấy phát ra.

- Em đừng cứng đầu như thế nữa được không?

Vương Tuấn Khải nhíu mày chất vấn, anh đã bị tiếng rên ma mị ấy chinh phục mà kích thích cuồng vọng của mình, anh muốn nghe, muốn nghe tiếng rên đầy quyến rũ của cậu!. Liền cắn nhẹ vào điểm hồng nho nhỏ, tay kia không ngừng dùng bàn tay lạnh lẽo xoa nắn hạt châu nhỏ phía bên kia, lâu lâu lại dùng răng kéo nhẹ hạt châu đầy sức câu dẫn ấy mà day day không ngừng. Lý trí phản kháng của Vương Nguyên càng yếu dần đi, cậu nhắm mắt nhưng chiếc miệng nhỏ vô tình mở rộng vo thành hình tròn, từng đợt hít hơi mạnh, người hơi ngưỡng cong lên theo từng nụ hôn mạnh bạo, liếm láp bởi đầu lưỡi của ai đó không ngừng trêu ghẹo trước ngực, bàn tay thon dài nhưng lạnh lẽo không ngừng vuốt ve, sờ soạng khắp người đang nóng rực như lửa của cậu. Mỗi lần anh mút mạnh hơn nữa hai điểm hồng và đôi tay mát lạnh vuốt ve sau lưng là người cậu lại nhướng cong lên, anh biết mình đã thành công, đôi môi chợt nở nụ cười nhẹ. Như không thể để Vương Nguyên có một giây suy nghĩ nào, Vương Tuấn Khải trải dài nụ hôn chiếm đóng di chuyển từ trên ngực xuống bên dưới hơn nữa, đến vùng bụng của cậu, anh dùng lưỡi liếm một đường tròn quanh rốn bụng, đầu lưỡi hiếu động mà chạm sâu vào trong rốn dò tìm.

- A.... A.....a...- Vương Nguyên khẽ vang lên tiếng rên mị, anh biết rõ mọi điểm mẫn cảm của cậu, chỉ cần không ngừng khiêu khích thì cậu sẽ nhanh chóng bị sụp đổ mà bùng cháy lên dục vọng.

Từng tiếng kêu đầy ma lực của cậu khiến bụng dưới anh có phản ứng, như bị cảnh quan tuyệt mĩ trước mắt hấp dẫn vậy, anh đè sát lên người cậu, để hạ bộ cả hai áp chặt vào nhau không một khoảng cách. Cảm giác được phía dưới anh bắt đầu có phản ứng, Vương Nguyên vùng vẫy như muốn trốn tránh nhưng ngược lại càng khiến hạ bộ hai người có sự chuyển động ma sát mạnh mẽ hơn nữa. Dưới sự động chạm mạnh mẽ, anh có thể dễ dàng cảm nhận phân thân đáng yêu của Vương Nguyên cũng bắt đầu rạo rực mà cương cứng lên sau lớp quần mỏng.

- Chỉ có cơ thể của em là thành thật nhất thôi!- Anh áp sát người thì thầm vào tai cậu, lại thổi luồng hơi vào bên trong tai nhưng muốn chọc ghẹo. Không nói không rành, hai đôi môi lại giao nhau triền miên, đầu lưỡi quấn lấy nhau như hòa làm một, phía dưới hai tay anh cũng không bỏ lỡ thời cơ mà nhanh chóng cởi đi lớp quần vướng víu của cậu và anh. Cảm giác thân dưới lạnh lẽo và trống trãi khiến Vương Nguyên hơi rùng mình, anh dùng tay áp chặt hai phân thân đang cương cứng kia không ngừng chà sát lẫn nhau, miệng lại giao triền quấn quýt không rời, quả thật đã kích động Vương Nguyên từ bỏ mọi phòng rào mà đi theo dục vọng nóng bỏng.

- Ah...aah...a ..ứ...a...ứ..... Vương... Tuấn Khải... Anh đừng...- Vương Nguyên nhướng cong người lên đón nhận lấy sự nồng nhiệt từ anh, miệng không ngừng kêu rên khi phân thân của mình bỗng nhiên bị bao bọc bởi khoang miệng nóng ướt của anh.

Để trừng phạt cậu, anh nảy sinh ra ý gian tà không những mút mạnh phân thân nhỏ của cậu, mà đầu lưỡi còn không ngừng ven vãng trên đỉnh đầu và bao bọc hai tinh hoàn , chốc chốc lại đưa đầu lưỡi tiến sau vào lỗ nhỏ trên đỉnh khiến cậu nhỏ bắt đầu rỉ những giọt sữa đục.Từ hai bên đùi non, anh mút mạnh và cắn không ngừng vào làn da trắng ngần như tuyết không tì vết. Bị Vương Tuấn Khải trêu chọc, mặt Vương Nguyên đỏ bừng hẳn lên, thân người cảm thấy như bị đốt cháy mà uốn éo không ngừng trên ga giường xanh lam, hai tay quơ quào nắm chặt ga giường nhăn nhúm. Cậu cảm giác như không nhịn nổi dòng khoái cảm chạy dọc sống lưng lên, cậu kêu lên một tiếng mạnh mẽ liền bắn dòng tinh khí nóng ẩm vào miệng anh. Cả người mềm nhũn ra thở dốc.

Vương Tuấn Khải đón nhận toàn bộ dòng tinh khí của cậu, liền dừng lại mọi hành động trong giây lát, từ miệng mình nhả ra chất lỏng đam mê chết người ấy xuống tay. Nhìn con người dưới thân mình, gương mặt xinh xắn sớm đã ửng đỏ, khóe mắt ngấn lệ, hai điểm hồng đào trước ngực sưng tấy lên, toàn thân đầy vết hôn và vết cắn, dấu tích mạnh bạo của anh liền cảm thấy không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa,anh muốn cậu, muốn hoàn toàn hòa nhập làm một với cậu, nhanh chóng vắt hai chân cậu ngang vai mình. Dùng chính dòng chất lỏng ấm của cậu mà đưa ngón tay vào khuếch trương tiểu huyệt. Bị ngón tay thon dài xâm nhập, Vương Nguyên run lên lo sợ mà bám vươn tay bám chặt người anh, kêu lên tiếng " A". Dần dần một ngón tay di chuyển ra vào nơi tiểu huyệt nhỏ bé tăng cường thêm hai ngón, ba ngón.

-Không... Khải...đừng chạm vào nữa... Chỗ đó...- Ngón tay thon dài chắc chắn hẳn đã chạm vào điểm nhạy cảm bên trong tiểu huyệt khiến Vương Nguyên như giật nảy lên, môi kề sát bên tai anh giọng nấc nghẹn ngào van nài xen lẫn trong tiếng khóc.

- Khải.... Khải....A.... Aa... Khải...!- tiếng rên như mật ngọt rót vào tai, Vương Tuấn Khải rút tay ra liền nắm lấy phân thân sớm đã cương cứng và nóng bỏng của mình hướng đến tiểu huyệt mềm nhũn đang khẩn trương co rút ướt đẫm kia.

- Em đúng là mèo con quyến rũ chết người...!- Vương Tuấn Khải nói với giọng khàn đục.

Cảm giác phía sau bị cự vật đâm vào, Vương Nguyên kêu lên - A...-

- Khải... Đau quá .... Anh đi ra đi... Đau em...! - Cảm giác khi bị anh xâm chiếm, phía dưới không những truyền lên từng đợt đau mạnh mẽ, thân dưới như bị xé làm đôi.

Vương Tuấn Khải cảm nhận thấy phân thân nóng bỏng to lớn của mình không ngừng bị tiểu huyệt kia mút lấy mạnh mẽ, bên trong em ấy vừa nóng lại vừa chặt khiến anh không thể nào rời khỏi nữa. Tay ôm chặt thắt lưng Vương Nguyên mà điên cuồng va đập. Anh muốn dày vò em, muốn dùng cuồng vọng của mình mà ức hiếp thân thể nhỏ nhắn đó. Từng tiếng ma sát, va đập giữa hai thân thể cuồng nhiệt đến nỗi vang lên tiếng " bát ... bát" đủ để biết người phía trên hiện đang mãnh liệt dày vò cậu như thế nào.

- A... A ....a ....a... A...chậm ... Chậm lại...!- Vương Nguyên rên từng tiếng theo từng đợt ra vào mạnh mẽ điên cuồng của anh. Cậu cảm thấy nơi hậu huyệt như sắp nổ tung, cự vật của anh ra vào mạnh bạo, hai thân thể quấn chặt làm một di chuyển lên xuống không ngừng làm cho chiếc giường rộng lớn rung chuyển.

Nhưng Vương Tuấn Khải hiện giờ lại cảm thấy khắp người đều như đang tỏa nhiệt, bên trong tiểu huyệt yêu tinh thật ấm nóng và ẩm ướt, không ngừng co rút theo từng đợt ra vào điên cuồng càng khiến anh như có dòng điện kích thích mà dày vò cậu hơn nữa. Hít một hơi sâu nơi hõm cổ mê hoặc như tìm kiểm mùi hương của cậu, Vương Tuấn Khải đẩy mạnh hông, chạm đến nơi mẫn cảm sâu nhất của Vương Nguyên.

- Á..ứ...á...a...Á...- Vương Nguyên phát ra tiếng rên vàng dài theo đợt, cả người không ngừng run rẩy, nhướng người lên như nhiệt tận đón nhận anh.Từng dòng nước mắt tuôn chảy xuống,nhưng cảm giác đau xé ruột gan không còn mà thay vào đó là khoái cảm dục vọng lan tỏa tâm trí, cậu muốn thêm hơn nữa, muốn chìm đắm trong sự kích tình mạnh mẽ của anh.

-Em muốn... Khải... Mạnh...mạnh nữa!- Vương Nguyên xấu hổ thêm lời kích tình.

-Nguyên Nguyên.... Nguyên Nguyên của anh!- tiếng thì thầm từ Vương Tuấn Khải mang giọng khàn đục. Anh luôn thỏa mãn việc khi hai người làm tình gọi tên lẫn nhau lúc cao trào, vì thế chứng tỏ rằng họ thật sự tự nguyện yêu đối phương mà làm tất cả.

Nghe tiếng rên mạnh mẽ của cậu càng làm cho cơn hứng tình của anh càng bị kích thích, tiếng rên ma mị mới hấp dẫn làm sao? Ra vào liên tục bên trong cậu. Môi bắt đầu mò mẫm lấp kín tiếng rên chết người kia, bị đụng chạm vào điểm sâu và nhạy cảm nhất, môi lại bị khóa chặt không cho phát tiết ra đành phải cắn vào môi anh, càng khiến anh mất tự chủ hơn nữa, tiểu yêu tinh bên dưới cậu bị kích động mà dựng đứng áp sát vào bụng anh, vừa vận động va đập ra vào không ngừng phía dưới vừa nắm lấy tinh khí ấm nóng của Vương Nguyên mà vuốt ve xoa nắn. Cảm giác có dòng sữa đục sắp chảy ra, anh liền dùng ngón tay cái bịt chặt đỉnh đầu, ra sức hành hạ.

- Khải... Cho em ra..Khải...!- Vương Nguyên khóc nấc van xin Tuấn Khải, không những dày vò tiểu huyệt nhỏ bé của cậu mà còn ức hiếp phân thân của mình. Cảm giác ứ đọng một luồng tinh khí ngọt ngào bị giữ chặt không cho bắn ra thật khiến cậu sống không bằng chết.

- Đợi anh cùng bắn...!- Vương Tuấn Khải ôn nhu nở nụ cười gian manh để lộ hai chiếc răng khểnh mà ra lệnh. Phía dưới càng thúc mạnh hơn vào tiểu huyệt Vương Nguyên, sau tiếng gầm nhẹ, anh lấp tràn vào bên trong tiểu huyệt dòng tinh khí ấm nóng, đồng thời buông tay ra để cậu bắn dòng sữa đục ngầu lên bụng mình sau tiếng thét chói tai. Sau cơn kích tình, thân thể Vương Nguyên mềm nhũn, hai mắt nhòe đi vì nước mắt cứ chảy suốt, Vương Tuấn Khải lại trở về với bộ dạng lý trí thường ngày ôm chặt cậu, hôn tới tấp vào đôi mắt, mũi, miệng, lại in dấu hôn lên bất kỳ nơi nào bàn tay mình chạm qua.

- Anh tắm cho em!- Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu, liền nhấc bổng người Vương Nguyên lên thật nhẹ nhàng như sợ làm đau cậu vậy, dù chính giây phút trước, hành động thú tính của ai đó đã mặc kệ tiếng van nài của cậu. Khi thân thể gầy yếu bị nhấc lên khỏi giường, từng dòng tinh khí chảy tuôn ra từ nơi tiểu huyệt, Vương Nguyên xấu hổ, không dám trực thị anh nữa mà rút đầu vào trong ngực. " Xem ra mình đã quá tay mà hành hạ em ấy rồi?" tiếng lòng vang lên xót xa.

Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ đồ cầm thú ai đó rốt cuộc vẫn không kiềm chế được dục vọng của mình. Khi đang cùng cậu ngâm mình trong bồn tắm, lại nổi lên cơn kích tình mà xâm chiếm lấy cậu. Áp sát người cậu và tường, hai tay giữ chặt lấy mông mà thúc mạnh vào. Nơi tiểu huyệt vốn dĩ đã ướt đẫm tinh dịch trở nên dễ dàng xâm nhập sâu vào hơn.

- Nhìn em trên gương kìa... Thật là cảnh tượng câu dẫn chết người!- Thì thầm sau tai cậu.

Vương Nguyên mắt mờ đi vì ngấn lệ nhưng vẫn đủ để trông thấy hình bóng đang chuyển động kịch liệt của hai người phản phất trước gương. Gương mặt cậu phủ một màu đỏ vì xấu hổ bởi chính mình. Cậu nhìn rõ nét mặt đau đớn nhưng mang đầy khoái cảm dục vọng ham muốn anh của mình trước gương, giọng khàn đi vì khóc nhiều và tiếng rên rỉ vang dài. Anh hôn dọc lên lưng cậu, từng cử chỉ cũng đã đủ làm cậu đê mê, lại nhìn thấy cảnh xuân ma mị của cả hai, càng khiến khoái cảm tăng cao, vô thức mà phối hợp nhịp nhàng theo hành động của anh.

Tiếng rên trong phòng tắm đặc biệt vang, nhìn thấy hình bóng rên lên vì sung sướng của bảo bối trong gương càng khiến anh không kìm chế nỗi mà không ngừng phát tiết lên người Vương Nguyên. Một lần nữa rút ra bên trong, ngồi xuống bồn tắm, đặt cậu ngồi lên cự vật cương cứng của mình. Vì bị trọng lực của mình đè lên, càng khiến cự vật kia nhanh chóng đi sâu vào hơn bên trong tiểu huyệt, nhanh chóng chạm vào điểm sâu nhất.

- Không được ... Khải... Sâu lắm rồi!- Vương Nguyên thở hổn hển, khóc lóc rên rỉ.

- Bảo bối ngoan!- Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng trấn an. Cơn đau lẫn khoái cảm tiếp tục xâm chiếm ý nghĩ của cậu, tâm trí trở nên hỗn loạn mơ hồ không còn suy nghĩ được gì nữa. Anh nói gì cậu đành phải ngoan ngoãn tuân lời theo mà tự thân vận động.Cũng không biết trải qua bao nhiều trận kích tình trong nhà tắm, Vương Tuấn Khải trút toàn bộ tinh dịch vào tiểu huyệt nhỏ bé của Vương Nguyên, chỉ biết rằng cuối cùng cậu không còn sức nhấc nổi một ngón tay, hoàn toàn mền nhũn tựa vào người anh, mặc anh hôn mút và để anh tắm rửa khi chính mình thiếp đi sau khi trải qua đêm vận động kịch liệt.

Vương Tuấn Khải sau khi tắm rửa và khoác bộ áo choàng tắm cho mình thật nhanh chóng, liền bế bảo bối Vương Nguyên ra giường mà nhẹ nhàng lấy khăn ấm lau thân thể em. Trên cánh thân nhỏ bé này, chi chít dấu hôn, dấu mút thâm tím lẫn dấu răng của anh, đôi mày khẽ se lại, cơn giận dữ đã hoàn toàn cướp đi sự bình tĩnh của mình mà hành hạ dày vò em như thế, nhưng cũng chỉ có cách này mới hoàn toàn biến em trở thành người của anh, của chỉ riêng anh mà thôi? Anh đặt nụ hôn trên trán con người đang ngủ say kia, thì thầm" anh xin lỗi". Vội mặc một chiếc áo sơ mi của mình cho Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải đang từ tốn gài nút, bỗng phía cửa vang lên tiếng " rầm", không kịp phòng bị anh hốt hoảng nhìn ra phía cửa, Vương Nguyên cũng vì tiếng động mạnh mà chợt thức giấc, nhoài người ngồi dậy.

Cả hai cũng hướng mắt về cửa thì thấy Dịch Dương Thiên Tỷ và Lưu Chí Hoành cả hai người đầu đội chiếc nón giấy dùng trong party, một người cầm ống pháo hoa giấy, một người cầm bánh kem. Trên bánh kem còn ghi dòng chữ lớn bằng socola " Chúc mừng sinh nhật, Vương Tuấn Khải <3".

Lưu Chí Hoành và Thiên Tỷ đơ cứng người trước cảnh tượng ngượng ngùng trước mắt khi Vương đại ca chỉ mặc độc nhất một bộ áo choàng tắm, còn Vương Nguyên thì chỉ mặc áo sơ mi của anh, nút áo chưa cài hẳn, thấp thoáng để lộ hai điểm hồng đào sưng tấy, cặp chân dài trắng ngần nổi bật trên nền ga giường xanh đậm. Không cần hỏi cũng biết hai người kia đã trải qua những gì, liền nhanh chóng á khẩu ngượng ngùng.

- Hai người làm gì ở đây? Đây là cái gì?...- Vương Tuấn Khải ngạc nhiên hỏi.

- Thì sinh nhật anh!- Lưu Chí Hoành đưa bánh kem trước mặt, mặt nở nụ cười thơ ngây nhìn anh.

- Em nghĩ Nguyên Nguyên đã chúc mừng anh rồi chứ! Hôm qua cậu ta nài nỉ em và Hoành đưa cậu ta ra ngoài chọn quà sinh nhật cho anh- Thiên Tỷ liền giải thích.

Vương Tuấn Khải như bị ù tai, thì ra tất cả sự tức giận vô cớ của mình là vì nguyên nhân này, anh đã làm tổn hại Vương Nguyên rồi. Nghĩ tới đêm qua, anh như phát điên lên cưỡng bức cậu, quả thật hiện giờ không biết sẽ mong cầu tha thứ như thế nào đây?

- Nguyên.. Anh...

-................- Vương Nguyên không nhìn anh, ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác, dòng nước mắt bất chợt chảy từ khóe mắt đã ửng đỏ.

Thiên Tỷ thấy tình trạng trước mắt có chút thất thường, hoàn toàn không như kế hoạch ban đầu của cả ba là Vương Nguyên sẽ chúc mừng sinh nhật anh, đúng lúc cậu và Hoành sẽ xông cửa vào bưng theo bánh kem, nổ pháo hoa giấy hát mừng. Liền ra hiệu cho Chí Hoành rút quân trong chớp mắt, Vương Nguyên mà khóc thì chắc chắn đại ca sẽ hoảng loạng lên liền.

Vương Nguyên vươn người tới hộp tủ cạnh giường, hiện giờ cậu nhúc nhích một cái cũng như xé đôi thân thể mình ra, vô cùng đau đớn. Liền quẳng ngay vào người anh một hộp quà nhỏ, kèm theo ánh mắt sắc lạnh.

Vương Tuấn Khải mở ra nhìn đầy ngạc nhiên. Một cặp nhẫn đôi bằng bạc, phía bên trong còn khắc chữ " Karry and Roy".

Vương Nguyên khóc và đấm tới tấp vào ngực anh trút hết nỗi tức giận- Đồ đáng ghét, đồ xấu xa! Vì sinh nhật của anh, em đã khổ công năn nỉ Thiên Tỷ và Chí Hoành dẫn em ra ngoài để chọn nhẫn cho anh. Thế mà cái đồ đầu đất này lại tưởng rằng em chạy trốn, anh xem, đêm qua anh đã làm gì em?- Đoạn cậu kéo áo trễ xuống cổ để lộ vết bằm, dấu răng đầy trên đấy.

- Anh xin lỗi em, anh đã tưởng rằng em chạy trốn khỏi anh. Lúc đầu chính anh đã cưỡng ép em ở bên anh, giam lỏng em tại đây!- Dùng hai tay quẹt đi những vệt nước mắt của cậu trên gương mặt nhỏ nhắn. - Anh sợ em sẽ rời khỏi anh.... Anh xin lỗi Nguyên!

Chính những lời nói đầy sự hối hận và khổ tâm của anh cũng bắt đầu làm lay động Vương Nguyên, cậu thật ra chỉ giận tên đáng ghét trước mắt đây không cho cậu có cơ hội giải thích mà đã trực tiếp dùng hình phạt. Nhưng sao lại có thể thật sự giận anh được chứ? Cậu giật lấy hộp nhẫn trên tay anh, bặm chặt môi mặt giận dỗi nhìn anh một ánh nhìn rồi trao nhẫn cho anh. Lại xòe bàn tay trước mặt anh, biểu thị như đeo nhẫn cho cậu.

- Còn ngơ người làm gì... Mau đeo cho em!

-Vâng...- anh lúng túng ngơ ngàng, mau chóng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cậu, sau đó liền đan chặt vào nhau.

Ôm lấy cậu mà ôn nhu nói rằng- Anh yêu em, Vương Nguyên!

Cậu quàng tay qua ôm lấy cổ anh, mỉm cười nhẹ rồi thì thầm bên tai- Em cũng yêu anh, Vương Tuấn Khải!

Tương truyền được kể rằng, có một thiên sứ đột nhiên đi vào tâm trí của một đại ma vương, không những cảm hóa ma vương ngay từ ánh nhìn đầu tiên mà còn làm tan chảy trái tim vốn dĩ đã đóng băng ấy, khiến cả lâu đài bị phù phép như len lỏi vài tia sáng ánh bình minh. Nhưng càng khó khăn càng khiến tình yêu bùng cháy lên, ngọn lửa dục vọng, tư lợi của đại ma vương vì muốn mãi mãi giữ lấy thiên sứ ấy cho riêng mình, không cho cậu trở về thiên đàng nữa mà nhẫn tâm cắt mất đôi cánh trắng của thiên thần nhỏ bé, mãi mãi giam giữ cậu trong lâu đài của mình. Cách yêu ích kỷ như thế tuy đã có được sự kề cận, vươn tay liền có thể ôm trọn tiểu thiên sứ trong lòng, nhưng sâu trong tâm trí đại ma vương luôn lo sợ khi nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía bầu trời mỗi khi đứng sau khung sắt cửa sổ ấy của thiên sứ mà có một ngày không kìm lòng được mà bỏ trốn, bỏ chạy xa khỏi tầm mắt của ma vương. Nhưng ma vương thật sự không biết rằng, ánh mắt ấy như một lời sám hối, lời cầu khẩn tha thiết hãy tha thứ cho dục vọng riêng của thiên sứ " con cầu xin thánh thần hãy tha thứ cho dục vọng riêng của bản thân con! Thân là một thiên sứ nhỏ đáng lẽ có trách nhiệm mang yêu thương, giúp đỡ mọi người, nhưng hiện giờ con chỉ mong có thể mãi mãi ở lại nơi đây, dù thân thể khiếm khuyết đôi cánh có thể tự do bay lượn đó, sự tự do của chính bản thân.... Vì trong bất tri bất giác con đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.... Một tình yêu trói buộc bởi sự tự nguyện.

( Nếu có bạn nào đọc fic thì hãy cmt cho mình xin ý kiến! Gạch đá xây lâu đài ma pháp cũng cần nhiều lắm thì phải ? ( cười ing) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top