Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 10: "Bữa ăn tối đầy biến động"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hàng Hạ Thu.

Anh và cậu cùng nhau bước vào trong. Một nam phục vụ vừa nhìn thấy đã nhận ra hai người, liền tiến tới chào hỏi và dẫn họ đến bàn của mình.

"Vương tổng, Vương phu nhân, đây là bàn của hai vị. Mời ngồi!"

Kết hôn với anh cũng được gần hai tuần nhưng cậu vẫn chưa quen khi người khác gọi mình là Vương phu nhân. Nội tâm dâng lên một cảm giác khó chịu. Dù sao cậu cũng là nam nhi, giờ bị gắn cái mác làm phu nhân người khác đương nhiên là không cam tâm. Nhưng không thích là một chuyện, cậu chính là cùng anh đi đến đâu đều bị người ta gọi như thế.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên đang suy tư đến ngũ quan như tụ lại một cục liền huơ huơ tay trước mặt cậu.

"Này! Đang mơ gì đó?"

"Không có!"

Cậu lắc đầu. Nói cho anh biết mình vừa nghĩ gì anh nhất định lại trêu chọc cậu cho xem.

Vương Tuấn Khải định nói gì đó thì người phục vụ mang thức ăn ra. Vương Nguyên nhìn bàn ăn vô thức nuốt khan một cái. Trên bàn là món tôm hùm hấp phô mai thơm phức.

"Còn không mau ăn đi. Nhìn gì mãi thế?" Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên nhìn chăm chăm đĩa của mình liền lên tiếng.

"Tôi..."

"Sao?"

"Không... Không có gì!" Vương Nguyên cầm nĩa lên.

Vị thanh ngọt của thịt tôm hòa với mùi béo ngậy của phô mai khiến Vương Nguyên vừa ăn một miếng liền không thể dừng lại. Thực sự rất ngon a.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu ăn uống hồn nhiên như vậy cảm thấy rất buồn cười, nhưng nhìn một lúc thì phát hiện thật ra cậu cũng rất đáng yêu đó chứ.

"Ah! No quá đi!"

Vương Tuấn Khải mãi lo nhìn cậu, chẳng ăn được bao nhiêu, cả bàn đầy thức ăn hầu hết đều nằm trong bao tử của Vương Nguyên. Cậu no đến căng bụng, một bộ thỏa mãn xoa xoa bụng mình. Vương Tuấn Khải khinh bỉ :

"Cậu cứ xoa xoa như vậy người ta sẽ nghĩ là cậu đang có thai đấy!"

"Hừ!" Cậu liếc anh một cái rồi cũng bỏ tay ra khỏi bụng mình.

Thanh toán xong, anh cùng cậu đi dạo cho tiêu bớt thức ăn. Đi một hồi cả hai ra đến bờ sông lúc nào không hay. Mặt trời đang dần lặn xuống, cả bầu trời như vừa được vẽ lên một lớp sơn màu cam, không quá chói mắt lại mang đến cảm giác thật yên bình. Gió lùa qua kẽ tóc thật thoải mái, anh và cậu an tĩnh cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Nhưng Vương Nhị Nguyên chính là không thích không khí quá yên tĩnh, lại tiếp tục khơi màu chiến tranh với anh.

"Mà sao hôm nay có nhã hứng mời tôi đi ăn vậy? Đổi tính rồi sao?"

"Ăn đồ cậu nấu mãi rất hại bao tử, lâu lâu cũng phải để nó nghỉ ngơi chứ!" Vương Tuấn Khải vẫn lo ngắm cảnh, không thèm liếc nhìn cậu một cái.

Đây chẳng phải là anh đang chê đồ cậu nấu rất khó ăn đó sao?

"Anh... Hại bao tử như vậy sao còn bắt tôi nấu?"

"Tôi thích!"

"Hừ! Tôi nấu khó ăn như vậy anh vẫn bất chấp, có sở thích tự ngược sao?"

Vương Tuấn Khải xoay người sang định tiếp tục đả kích cậu thì chợt giật mình, giọng pha chút hoảng hốt :

"Vương Nguyên! Mặt cậu sao vậy?"

...

Bệnh viện Trung Ương.

"Bác sĩ Ngôn, mặt cậu ta bị sao vậy?" Vương Tuấn Khải lo lắng hỏi ông.

Bác sĩ Ngôn cùng Vương gia có mối quan hệ thân thiết nên hôm nay đích thân viện trưởng như ông ra khám cho cậu.

Vị bác sĩ già nhìn một lượt cả người Vương Nguyên, khắp nơi đều nổi đầy mẫn đỏ.

"Không sao! Cậu ấy chỉ bị dị ứng thôi! Xin hỏi Vương thiếu phu nhân, cậu có biết mình bị dị ứng hải sản không?" Bác sĩ Ngôn đẩy đẩy gọng kính, nhìn cậu tra khảo.

"Biết!"

Vương Nguyên cúi gầm mặt trả lời. Vương Tuấn Khải ngạc nhiên mở to mắt nhìn cậu, còn vị bác sĩ già thì lắc đầu ngán ngẫm.

"Đã biết sao còn ăn?"

"Tại... Tôi không kiềm chế được!"

"Tôi biết tuổi trẻ các cậu tính kiềm chế rất thấp nhưng cũng không thể xem nhẹ tính mạng mình như vậy. Cũng may là phát hiện kịp thời đấy! Còn Vương thiếu gia, vợ cậu bị dị ứng hải sản cậu có biết không, sao không ngăn cậu ấy lại hả?"

Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải bị bác sĩ Ngôn giáo huấn cho một trận đến không dám nói lời nào. Đến khi ông ra ngoài lấy thuốc cho cậu thì anh mới lên tiếng :

"Cậu bị dị ứng hải sản sao còn ăn tôm hả? Hại tôi cũng bị vạ lây."

"Lúc đó người ta đã mang thức ăn ra rồi nên..."

"Cậu có thể nói tôi biết, tôi gọi món khác cho cậu là được rồi."

"Gọi món khác vẫn phải tính tiền. Như vậy phí lắm. Với lại món tôm đó thật sự rất thơm, tôi nhịn không được." Vương Nguyên nói, tựa hồ vẫn còn thèm món ấy đến chảy nước miếng.

"Cậu sao có thể tham ăn như vậy? Đúng là Nhị Nguyên!" Anh chịu không được, bất chấp cậu đang nổi mẫn đỏ, búng vào trán cậu một cái.

Vương Nguyên xoa xoa trán, định hét vào mặt anh thì bác sĩ Ngôn trở lại, trên tay còn cầm bọc thuốc và toa thuốc. Dặn dò kĩ càng rằng cậu phải uống và thoa thuốc đúng giờ.

...

Vương Nguyên vừa về được đến nhà liền nằm phịch ra nệm. Định đi ăn với anh một bữa thôi, không ngờ lại gặp đủ chuyện thế này, thật mệt chết mà.

Vương Tuấn Khải một tay cầm thuốc, một tay cầm ly nước bước vào phòng nhìn thấy cậu không khỏi liên tưởng đến hình ảnh một con tiểu trư. Dùng chân đá đá vào mông cậu, Vương Nguyên bị người ta làm phiền, đang nằm sấp liền lật người lại, khó chịu nhìn anh.

"Nhìn cái gì? Bác sĩ Ngôn dặn phải uống thuốc đúng giờ!"

Vương Tuấn Khải lạnh lùng đưa nước và thuốc cho cậu. Vương Nguyên đón lấy, trong lòng dâng lên một nổi xúc động. Không ngờ anh ta cũng quan tâm đến mình như vậy.

"Đừng có dùng ánh mắt xúc động đó mà nhìn tôi! Tôi chỉ muốn cậu mau hết nổi mẫn đỏ thôi, cả người đỏ ửng đi ra đi vào nhà tôi, thật chịu không nổi mà!"

Đấy, Vương Tuấn Khải không bao giờ để cậu xúc động quá 5 giây. Lúc nào cũng trong lúc cậu cảm thấy anh ta đối xử với mình tốt một chút, anh liền đạp cậu một phát đưa cậu trở về với hiện thực tồi tàn.

Uống thuốc xong còn phải thoa thuốc. Thoa hai bên tay xong, cậu liền cảm thấy bối rối, sau lưng làm sao thoa thuốc đây?

Vương Tuấn Khải đứng một bên thấy Vương Nguyên loay hoay mãi cũng làm không xong liền giật lọ thuốc trên tay cậu. Cậu ngơ ngác nhìn anh, chưa kịp nói gì thì anh đã cướp lời trước :

"Cậu cứ thế này thì đến sáng mai cũng chưa xong. Để tôi thoa cho. Cởi áo ra đi!"

Vương Nguyên trợn mắt nhìn anh.

"Sao hả? Ngại sao?"

"Ông đây mới là không có!"

Vương Nguyên như bị chạm tự ái, liền lột phăng cái áo của mình ra. Ngồi xoay lưng về phía anh.

Vương Tuấn Khải phì cười, bắt đầu dùng tay thấm thuốc, thoa lên lưng cậu. Mỗi khi ngón tay anh chạm vào lưng liền mang đến cảm giác đặc biệt khó tả. Không phải cậu ngại ngùng gì, đều là nam nhân với nhau, bị anh nhìn một chút cũng chẳng thiệt thòi mấy, chỉ là tay anh chạm tới chạm lui trên lưng cậu rất là nhột nha.

Không chỉ mình Vương Nguyên thấy khó chịu, Vương Tuấn Khải cũng không khá hơn là bao. Ban đầu định chỉ là thoa thuốc thôi, nhưng khi chạm tay lên lưng cậu rồi mới phát hiện, chết tiệt, cậu ta là đàn ông sao da lại mịn thế này. Dù nổi đầy mẫn đỏ nhưng vẫn truyền đến tay cảm giác mềm mại. Anh thực chỉ muốn sờ mãi không thôi. Tay miết dọc lưng cậu rồi từ từ dịch chuyển đến cái eo thon gọn kia.

"Anh thoa xong chưa vậy? Mỏi lưng quá đi!"

Lời nói của Vương Nguyên như hồi chuông làm anh thức tỉnh. Lập tức buông tay mình ra khỏi eo Vương Nguyên, anh vội vàng rời khỏi phòng.

[Vương Tuấn Khải! Mày điên rồi! Mới chạm cậu ta có mấy cái sao bản thân lại có phản ứng thế này?!]

Anh vào phòng tắm dội nước lạnh tới tấp xuống đầu, mong bản thân có thể tỉnh táo lại.

Đêm nay đối với ai đó thật dài...

End phần 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top