Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3


"Uhm" cậu khẽ mở mắt 1 cách khó khăn vì giờ nó đã sưng lên do khóc nhiều quá.
" sao lại ấm áp quá" cậu tự nhủ. " oái"  cậu hét lên ko thể nào to hơn được nữa, giờ thì kẻ đang ôm cậu ngủ nảy giờ cũng thức giấc. tim  cậu như nhảy ra khỏi lòng ngực vì nụ cười quyến rũ đó.cậu  như muốn phát điên vì ko hiểu chuyện gì đã xảy ra. cậu ko thể nhớ nổi, giờ trong đầu  cả đóng câu hỏi bắt đầu xuất hiện " hắn là ai?hắn sao lại trong phòng mình? Sao hắn dám ôm mình mà ngủ? hắn đã làm gì mình?" nghĩ tới đây cậu nhìn vội xuống người mình ' hú hồn , ko sao cả, đồ vẫn còn nguyên" cậu thầm nghĩ (trời ngủ gì ma như chết, kiểu này bị người ta bóc tem quá, tệ quá bé ơi!)
Sau 1 lúc cũng lấy lại bình tĩnh,  cậu bắt đầu thể hiện bản tính " đại ca" của mình. " anh là ai? Sao lại ở đây? Dám ôm tôi nữa chứ, ko muốn sống hả?".(hix dzữ quá)
Nảy giờ kẻ đó vẫn giữ nụ cười quyến rũ giành cho cậu, bây giờ hắn mới bắt đầu trả lời cậu " anh là Vương Tuấn Khải, là anh trai của em đó em  à". Vẫn nụ cười ấm áp đó, hắn nhìn  cậu trìu mến " hôm qua anh bận việc nên ko về để đón em được , tới khuya anh về thấy em ngủ quên ở ngoài này nên đinh mang em vào giường nhưng anh say quá đành ko bồng em nổi mà ngồi xuống ngủ luôn". " Giờ hết nghi ngờ chưa nhóc" hắn nheo mắt tinh quái.
Ko để cậu kịp phản ứng hắn lại tiếp" thôi anh về phòng đây, em lo sửa soạn rồi xuống ăn sang nhé! Hẹn gặp lại em tí nữa" nói xong hắn bước tới "kiss" lên trán cậu 1 cái làm  cậu bị đóng băng rồi hắn quay lưng bỏ đi, trên mặt hắn vẫn mang nụ cười ấy, nụ cười hạnh phúc.
Còn cậu thì gương mặt khó coi hết sức, từ trắng bệt chuyển sang hồng rồi đỏ ửng lên cậu tức điên mà miệng cứ như có gì chắn ngang làm cậu ko thể lên tiếng được. " hắn ....hắn vừa làm gì vậy? hắn dám hôn mình?"  cậu lắp bắp trong miệng .( tức đâu, mắc cỡ thì có)
Nhìn theo lưng hắn mà  cậu ko khỏi thầm khen " hắn cao thật, dáng người rất chuẩn (manly), gương mặt thanh tú đẹp ko tỳ vết, đôi mắt hắn như biết nói , hắn còn có nụ cười ấm áp hơn cả mặt trời, nụ cười cuả hắn làm cho mình thấy tin tưởng". bao nhiêu tức giận thắc mắc trong lòng  cậu giờ như mây trôi gió thổi hết rồi, nếu bình thường thì kẻ hồi nảy bây giờ chắc đang cấp cứu ở bệnh viện rồi (hix cái tội dám đụng chạm  cậu mà). "Lạ thật sao mình ko giận hắn nhỉ? lại còn thấy hắn đẹp nữa chứ, đúng là mình điên thật rồi" cậu vừa đi vừa vỗ vỗ lên trán.
" thưa cậu chủ, mời  cậu xuống dùng bữa sáng" giọng dì Mười vang lên làm cậu giật mình. " tôi xuống liền" cậu vô cảm nói.trở về với gương mặt ko tí cảm xúc cậu vẫn lạnh lùng giữ khoảng cách với những người trong nhà này. Vận chiếc áo phông với cái quần short và đôi giày thể thao cậu bước xuống lầu.
Mọi người trong bàn ăn tất cả đều mỉm cười với cậu đặc biệt là hắn , cái tên đã dám ôm cậu ngủ cả đêm và còn kiss trán cậu nửa( hix mới sang Hong Kông 1 ngày mà đã bị lợi dụng rồi). cậu nhìn hắn, trong lòng có 1 điều gì đó khó hiểu, 1 cảm giác màcậu  chưa từng gặp,lòng cậu rối như tơ vò.
Bà Chan rối rít" con trai ngồi xuống đi con, tối qua con ngủ có ngon ko?"  cậu gật đầu rất nhẹ. Giờ thì cái kẻ kia lại lên tiếng " em trai tất nhiên là ngủ rất ngon rồi, có cái nệm vừa ấm vừa êm vỗ giấc mà, mẹ ko cần lo đâu". Trong giọng nói có chút trêu ghẹo làm cậu khó chịu, ném cái nhìn té lửa về hắn  cậu nghĩ" giết người ko ở tù thì anh là người đầu tiên tôi sẽ hạ sát đó". Hắn lại cười, nụ cười đầy vẻ mãn nguyện vì thái độ của cậu ." Nhịn" cậu tự trấn an mình. Giờ bà Chan lại tiếp " Vương Nguyên, đây là Vương Tuấn Khải anh trai lớn của con đó, 2 anh em mau làm quen đi"
" chúng con đã làm quen rồi mẹ à" hắn lại nói tiếp. " sao hắn ko câm nhỉ?" cậu
tự hỏi để an ủi lòng mình ( hix gặp đối thủ rồi anh ơi, thảm tới nơi rồi).
Cuối cùng buổi sáng cũng xong,  cậu ăn nhanh chóng rồi rời bàn trở về phòng, cậu đâu biết có kẻ luôn nhìn nhỏ bằng 1 ánh mắt thật tình cảm. về tới phòng nằm phịch xuống chiếc giường êm ả cậu nghĩ " sao nhà này ai cũng đẹp vậy?" ( anh cũng đẹp mà, tại ko chịu soi gương thôi, có kẻ mới gặp là mê rồi kìa) .
Cứ miên mang suy nghĩ cậu ko biết bà Chan vào phòng lúc nào, tới khi bà lên tiếng  cậu mới biết " con sao vậy?, ko khỏe ở đâu à?". "cậu lắc đầu" , bà Chan lại tiếp " mẹ định mua cho con ít đồ, con đi với mẹ nhé?".cậu  vẫn ko quan tâm những gì bà nói mà cứ lẩn quẩn trong đóng câu hỏi của mình, tới khi bà lay tay cậu mới giật mình. " con có nghe mẹ nói gì ko?". Ko trả lời câu hỏi mà cậu lại hỏi bà " mẹ, tại sao mọi người nói tiếng việt giỏi vậy?" bà Chan như ko tin vào tai mình, con trai bà vừa gọi bà là "mẹ", bà ngây ngất cả người, nước mắt bắt đầu rơi. cậu nhăn mặt khó hiểu " mẹ sao vậy?" . lắc đầu bà rung giọng " mẹ hạnh phúc quá, con đã gọi ta là mẹ rồi, con trai yêu của mẹ" nói rồi bà lại ôm chầm lấycậu . Giây phút này thời gian như ngừng lại vì bà và cả  cậu nữa. lúc này  cậu mới cảm nhận rằng cậu ko ghét bà như  cậu đã nghĩ.Bình tâm lại bà trả lời  cậu" mọi người trong nhà này toàn là người Việt Nam thôi, tất cả họ đều là người Việt lưu lạc sang đây nên mẹ đã nhận họ làm việc. có họ trong nhà mẹ như được sống ở quê hương vậy. ba con biết mẹ nhớ quê nên ngay cả ông cũng nói tiếng việt khi ở nhà đó con ko thấy à? 2 anh trai con thì ko cần phải nói, ở nhà chúng chỉ nói tiếng việt với mẹ thôi. Và mẹ nghĩ điều này cũng tiện cho con khi con ko biết tiếng Hoa."
" mẹ có thể nói rõ cho con biết về 2 anh trai ko?" cậu lại hỏi tiếp
Bà vui vẻ hẳn lên " Vương Tuấn Khải  nó là anh 2 của con , năm nay nó đã 27t rồi, và giờ nó đang là chủ tịch tập đoàn PR , là chủ của hệ thống resort xuyên quốc tế.". còn " Vương Lâm thì đang là ca sỹ, nó chỉ 23t thôi, nó với Vic và Jey là 1 nhóm nhạc nổi tiếng ở Hông Kông và châu Á. Nhóm keyboy đó con biết ko?"
cậu lắc đầu" con ko biết". ko ngờ 3 vái tên như thiên thần kia lại là ca sỹ nổi tiếng như vậy. hix còn cái gã đáng ghét kia lại giàu có như vậy, tài gỏi như vậy. "ax sao lại khen hắn nữa rồi" cậu lắc đầu trấn tĩnh.
"Đi thôi, chúng ta đi mua đồ cho con rồi, mẹ se tìm người dạy tiếng Hoa cho con, mẹ mong con có thể sớm hòa nhập với cuộc sống ở đây" nói rồi bà Chan lôi cậu ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top