Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 5

Hôm nay cậu bắt đầu học với gia sư mới, ko hiểu sao từ khi  cậu bắt gặp ánh mắt tình cảm của tên Vương Tuấn Khải thối tha kia nhìn cô gia sư thì cậu lại cảm thấy khó chịu và bắt đầu ghét cô nàng gia sư . Cô giáo đang giảng bài, chăm chú dạy  cậu cách phát âm cho đúng nhưng hình như cậu chẳng bận tâm mà cũng ko thèm để ý tới. cả buổi học  cậu chỉ ngồi vẽ lung lung trong vở, hết vẽ lại quay sang ngủ. bây giờ thì cô nàng Tiểu Tuệ yêu kiều cũng bắt đầu cảm thấy bực mình vì thái độ học tập của cậu. " Tiểu Nguyên em thấy có chỗ nào ko hiểu ko?", Tiểu Tuệ ôn tồn hỏi. Nhưng đáp lại câu hỏi ấy cậu chỉ nhíu mài rồi bắt đầu lạnh lùng nói " tôi tên là Vương Nguyên chứ ko phải Tiểu Nguyên , cô rõ chưa?."
" hảo hảo Vương Nguyên" Tiểu Tuệ mỉm cười nói với cậu, nhưng kèm theo sau nụ cười đó là 1 câu nói bằng tiếng Quảng với giọng điệu vô cùng chua ngoa " thằng nhỏ Việt Nam quê mùa chết tiệt, mày tưởng giỏi lắm sao? Nếu ko vì chủ tịch Hoàng đẹp trai tuấn tú kia thì còn lâu tao mới dạy mày học. dạy mày chỉ phí thời gian của tao thôi". Mặt cậu giận tới tím tái,2 tay cậu bóp chặt lại định xong tới cho cô ả vài cái tát rồi. nhưng ko hiểu sao cậu thả lỏng người và bắt đầu cười cười hết sức ám muội. " ahhhhhh.... Đau quá mẹ ơi!!!!!". cậu tự nhéo tay mình 1 cái thật mạnh rồi òa khóc thét lên. Nghe tiếng hét của  cậu mọi người chạy nhanh lên lầu,  cậu vừa mở cửa chạy ra khỏi phòng cũng là lúc hắn vừa chạy tới, ko thèm quan tâm đó là ai  cậu cứ ôm chằm rồi khóc nức nở.
" ngoan, đừng khóc" hắn trìu mến dỗ dành cậu, lòng hắn giờ rối như tơ vò, tay chân luống cuống ko biết làm sao cho cậu nín. Hắn chỉ biết ôm chặt  cậu vào lòng và vuốt mái tóc đen mượt của cậu.
Bây giờ thì bà Chan cũng lên tới nơi, thấy con trai bảo bối khóc thét lòng bà đau như cắt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh bà hỏi " chuyện gì vậy? Sao con tôi khóc dữ vậy?"
Tới lúc này thì lại đến phần cô nàng gia sư diễn kịch, cô nàng tỏ ra vẻ mặt thật đáng thương, đôi mắt hơi ướt nhìn mọi người và giải thích " dạ cháu cũng ko biết nữa, từ khi bắt đầu thì Tiểu Nguyên đã ko có thái độ muốn học rồi, em ấy cứ lo làm việc khác thôi, 1 lúc sau cháu hỏi thì em có trả lời với cháu là ko thích học, rồi khóc thét lên như mọi người đã thấy đó. Cháu chưa hề làm gì em ấy cả" ( cỡ chị làm gì có vé đụng tới cậu chứ) cô nàng bắt đầu thút thít khóc.
Đâu thể chịu lép vế, cậu càng khóc to hơn và lắc đầu nguầy nguậy, hắn ôm cậu vào lòng trấn tĩnh, 1 lúc sau hắn ôn nhu hỏi cậu " có đúng như vậy ko?".  cậu lại lắc đầu và im lặng.
Hắn dỗ dành cậu thật êm dịu " có chuyện gì em nói ra đi, có anh đây đừng sợ gì cả. nín đi đừng khóc nữa!". sao mà ngọt ngào quá, lời nói thật êm tai,  cậu thôi khóc và bắt đầu kể lể " chị ấy gọi con là Tiểu Nguyên, con ko thích cái tên đó nên đã yêu cầu chị ấy gọi là Vương Nguyên, chẳng những chị ấy ko thèm để ý tới con mà còn nhéo tay con và mắng con là..là..." cậu ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại e sợ, thái độ của  cậu làm bà Chan sốt ruột hơn " cô ta dám mắng con là gì? Nói mẹ nghe xem, con trai ngoan đừng sợ". cậu mím chặt môi và lí nhí ' cô ta mắng con là "thằng nhỏ Việt Nam quê mùa chết tiệt, mày tưởng tao thích dạy mày lắm sao, dạy mày chỉ phí thời gian của tao thôi. Nếu ko vì...(  cậu nghiến răng) vì chủ tịch Vương Tuấn Khải khôi ngô tuấn tú thì tao ko thèm tới đây đâu". Nói xong  cậu lại vùi mặt vào ngực hắn, tay lại siết chặt hơn.
Nghe cậu kể mà đôi mắt hắn từng lúc như mở to hơn trừng trừng nhìn Tiểu Tuệ. Hắn vốn dĩ là 1 kẻ lạnh lùng tàn nhẫn có tiếng trong giới kinh doanh. Tai tiếng về người tình thì đầy trên mặt báo, dù đã nghe nhiều về hắn nhưng Tiểu Tuệ ko ngờ lúc tức giận trong hắn đáng sợ đến vậy, lúc sáng nhìn thấy hắn mỉm cười cô ta nhầm tưởng nên bắt đầu mơ mộng, giấc mộng đẹp chưa thấy tới nhưng giờ cơn ác mộng đã thật sự đến với cô rồi.
" cút ngay!!!!" hắn gầm lên như 1 con mảnh thú. đôi mắt hắn đỏ rực như 2 cục lửa đang bừng bừng cháy. Vòng tay hắn siết chặt lấy cậu như sợ rằng chỉ nới lỏng 1 tí là cậu sẽ biến mất. hắn ko nói ko rằng cúi người xuống nhấc bổng cậu lên bế thằng về phòng.
Bà Chan kìm nén cơn giận nói " cô hãy theo quản gia nhận tiền thù lao hôm nay đi, từ nay tôi ko muốn thấy mặt cô nữa , nếu ko thì đừng trách tôi." Giọng nói dứt khoát kèm theo gương mặt lạnh lùng nhưng ko kém phần quý phái của bà làm cô ả run sợ, khép nép đi theo người quản gia xuống lầu dù trong lòng rất ấm ức.
Bà Chan bước tới trước cửa phòng thấy hắn đang ôm cậu trong lòng thì bà quay mặt đi và trong lòng lại thấy dâng lên 1 cảm giác khác lạ, nghi ngờ?.... an tâm?....chỉ có thời gian mới trả lời được những gì mà muốn biết.
Đặt cậu xuống giường hắn mỉm cười khẽ nói " sao rồi nhóc, hết đau chưa? Nếu ko thích cô ấy dạy thì em cứ nói ra đâu cần phải tự làm đau bản thân mình như vậy? em thật ngốc quá đi".  cậu nhìn hắn trìu mến, ko ngờ có lúc hắn lại quan tâm và lo lắng cho cậu như vậy? cậu trề môi nói " đúng là em ko thích cô ta, nhưng cô ta mắng em thật mà". Hắn tin cậu, trái tim hắn mách bảo hãy tin cậu, đôi mắt cậu cũng bảo hắn hãy tin, vậy là hắn tincậu  ko nói dối. cốc nhẹ đầu cậu, hắn mắng yêu " em cũng lắm trò quá há, khóc to như vậy mà cũng ko biết mệt, em dự trữ nước mắt nhiều quá nên định xả bớt đó à?"
cậu cười, hắn cũng cười. ko hiểu từ khi nào cậu ko còn ghét hắn nữa, cậu thích nhìn nụ cười ấm áp của hắn, thích được hắn ôm vào lòng cảm giác đó thật êm ái. Còn trong mắt hắn, ngay từ khi thấy cậu khóc ở bancong là hắn đã yêu cậu mất rồi. 1 tình yêu trong sáng, ko vụ lợi, ko toan tính, ko trao đổi. tình yêu nguyên vẹn của hắn đã dành tất cả cho cậu. Đó là cái mục tiêu mà biết bao cô diễn viên , người mẫu, tiểu thư khuê tú đều mong từ hắn. nhưng hắn nguyện cuộc đời này sẽ che chở và yêu thương mình  cậu thôi. cậu nhóc đáng yêu của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top