Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2

Nhớ lại đoạn hồi ức đó Vương Kiều lại rơi nước mắt , rất nhanh cô nhanh chóng lau đi , rồi đi gặp NHỊ THIẾU GIA

* cốc cốc *
- ai _ Thiên Tỉ lên tiếng

- tôi _ Vương Kiều lạnh lùng bước vào

- có chuyện gì _ Tuấn Khải lên tiếng

- ngày mai tôi sẽ dẫn Vương Nguyên rời khỏi đây _ Vương Kiều lạnh lùng nói chuyện

- cô nghĩ cô có thể _ Tuần Khải nhếch mép

- chà tôi thì không thể nhưng Vương Gia thì có thể

- cô ..... _ Thiên Tỉ bực dọc

- tôi làm sao , Vương Gia sẽ ra sao khi biết con trai cưng của họ bị Nhị Thiếu Gia đây hành hạ đến điên loạn _ nói rồi vô nhấp 1 ngụm nước

- haha cô điên sao Vương gia đã bị phá sản , biệt thự thì bị cháy rụi , cả gia nhân và gia chủ điều vị vùi trong biển lửa đó việc này bị chôn vùi lâu lắm rồi haha cô đang ảo tưởng rằng họ còn sống sao _ Thiên Tỉ cao ngạo nói song trong đó cũng tồn tại một nỗi sợ , sợ cô ta sẽ dẫn Vương Nguyên rời khỏi đây

- chậc chậc xin lỗi hai vị thiếu gia đây , xin tự giới thiệu tôi là TÂN CHỦ TỊCH MỚI CỦA VƯƠNG GIA VÀ TƯƠNG LAI VƯƠNG NGUYÊN SẼ NGỒI VÀO GHẾ CHỦ TỊCH CỦA DÒNG TỘC VƯƠNG _ nói rồi cô quay lưng bỏ đi bỏ lại cho họ những nỗi sợ

+ Vương Nguyên  sẽ rời khỏi đây sao
+ Vương Nguyên sẽ bỏ mình sao
+ em ấy có hận mình không
+ Vương Nguyên em là Chủ Tịch mất tích của
Vương gia bấy lâu sao

-----hồi ức------

Lúc đấy trời mưa tầm tã có 1 cô bé dẫn cậu bé đứng trước cửa nhà họ nhấn chuông inh ỏi , quản gia đi ra thì chỉ thấy có 1 cậu nhóc mặt mày lắm lem tay chân lạnh run , thương tình quản gia dẫn cậu vào nhà cho cậu làm giúp việc, rồi lục thiếu gia yêu cậu , Vương Kiều xuất hiện đem cậu đi mọi thứ diễn ra như 1 thước phim tua chậm , mới đó đã 10 năm rồi lúc gặp cậu chỉ là 1 cậu nhóc 6 tuổi mất trí nhớ , không nhà cửa , không người thân nên có lẽ cậu không nhớ Vương Kiều là ai hahah

----phân cách----

- Vương Nguyên dậy đi , tôi dẫn cậu đi _ Vương Kiều đỡ cậu dậy rời khỏi Khải gia , lúc đấy Vương Nguyên chỉ mới 16t , 1 cậu nhóc 16 tuổi rời khỏi Khải Gia với thân thể đầy thương tích

Thậc ra cậu không hề bị tâm thần , mà là Vương Nguyên kêu cậu diễn để họ tin là cậu có bệnh để kế hoạch đưa cậu khỏi Khải Gia sẽ thành công và để họ khắc cốt ghi tâm là HỌ HÀNH HẠ VƯƠNG NGUYÊN ĐẾN ĐIÊN LOẠN mỗi đêm điều tiêm nhiễm vào đầu họ những lời nói KHẢI GIA HÀNH HẠ VƯƠNG NGUYÊN ĐẾN ĐIÊN LOẠN đây sẽ là nỗi dằn vặt của họ mỗi đêm khiến họ ăn không ngon ngủ không yên , sao khi ra khỏi Khải Gia thì cô đưa cậu qua Mỹ học tập để sao này về điều hành tập đoàn , qua đó cậu và cô ra sức học tập để đưa tập đoàn lên top 1 thế giới , thật là trời không phụ lòng họ mà hahaha Vương Kiều đã làm được cô và Vương Nguyên đã đưa tập đoàn của mình lên top 1 thế giới ở độ tuổi 22 , 23 , trên thương trường không ai là không biết cặp đôi này , chỉ cần nghe đến tên thôi là đã khiếp sợ

- thưa thiếu gia có gì căn dặn _ Vương Nguyên im lặng như lắng nghe lời nói của cậu

Thật lâu không thấy cậu trả lời thì Vương Nguyên ngước lên thì bắt gặp 1 chàng trai ánh mắt đượm buồn môi đỏ da trắng khuôn mặt như tượng tạc thành , mặc 1 chiếc áo sơ mi đen hở 2 cúc đầu trên tay trái cầm 1 bông hoa Bỉ Ngạn haha đúng vậy Bỉ Ngạn Hoa Vương Vấn Của Người Chẳng Buông , đúng cậu còn vương vấn Nhị Thiếu Gia kia nhưng Vương Kiều cô không cho phép , cô không cho phép cậu nhớ đến họ nữa

- Thiếu Gia _ Vương Kiều khẽ gọi và ngước lên xem biểu hiện của cậu

- ngày mai về Hàn

- vâng thưa thiếu gia

- hahah thật đáng mong chờ

-----phân cách hôm sao--------

Sân bay hôm nay lại 1 trận nháo nhào vì có 2 người xuất hiện với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành , cô gái thì lạnh lùng , vẻ đẹp cao ngạo , chàng trai thì có vẻ đẹp đượm buồn trên tay chàng lại cầm 1 bông hoa Bỉ Ngạn

- thật ồn ào _ Vương Nguyên  lười nhác mở miệng

- thưa chủ nhân xe đã chuẩn bị sẵn sàng , mời chủ nhân lên xe _ Vương Kiều  kính cẩn mời cậu lên xe

Từ Vương Nguyên  , cậu chủ , thiếu gia bây giờ là chủ Nhân , không biết sao này còn tên gì nữa không

- đến trung tâm mua sắm đi _ Vương Nguyên p nhàn nhạt mở lời

- vâng thưa chủ nhân _ là người thân từ nhỏ nhưng cô ý thức được mình là ai không được gọi thân mật phải gọi cung kính , cô mồ côi từ nhỏ nếu không có Jungkook cứu thì có lẽ bây giờ cô đã thành oan hồn dạ quỷ lang thang khắp nơi haha nói cũng đúng cô nợ Jungkook 1 cái mạng hèn này

--------TTTM--------

- chủ nhân vào trước tôi đi cất xe

- uk

-------trong TTTM-------

Cậu đi vòng vòng trung Tâm đã gây ra biết bao nhiêu sự chú ý , nhìn cậu như 1 con ác quỷ trên túi áo thì cài 1 bông hoa Bỉ Ngạn , 1 màu đen tuyền lại le lói 1 chút ánh sáng màu đỏ , ánh sáng đỏ như mở đường cho Tu La ra khỏi địa ngục

- lấy tôi cái này _ Vương Nguyên   nói tựa như ra lệnh khiến cho người nghe phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh này

- ah~ cậu nhường tôi cái này đi _ Kim Ngọc bên cạnh lại ôm eo 1 cô gái tới ý muốn cậu nhượn lại chiếc vòng tay mà cậu muốn mua để tặng cho Vương Kiều  vì thời gian qua cô vất vả , cậu nhận ra cô ta chứ cô ta là người mà làm Vương Kiều phải khóc hàng đêm , bán cô để đổi lấy công ty , thật hèn mọn

- cậu nhường nó cho vợ tôi được không _ Vương Kiều  lên tiếng

- không _ cậu dứt khoát trả lời

- Vương Nguyên  là em sao _ 2 con người không hẹn mà cùng hét lên 1 cái tên

- uk _ cậu thờ ơ trả lời

- ha thằng điếm _ 2 con người đó  lại cùng nhau nhớ tới cảnh cậu ôm trai trước cổng nhà mình thì không khỏi tức giận phun ra lời lẽ nặng nề

- Chủ Nhân _ Vương Kiều  cung kính chào hỏi cậu , 1 cách chào của quý tộc anh

- Vương....Vương....Kiều

- phải là tôi _ cô ngước lên tim bỗng nhói đau , Kim Ngọc  người đã ruồng bỏ cô

- ha không hẹn mà gặp đầy đủ thế _ Vương Nguyên  nhàn nhạt nói

- xin tự giới thiệu đây là chủ nhân tôi người nắm giữ công ty thuộc top 1 thế giới _ Vương Kiều  cung kính nói

- chào tôi là Kim Ngọc  bên cạnh là vợ sắp cưới của tôi

+ vợ ... Vợ sắp cưới sao _ tim Vương Kiều  bỗng nhói lên , ngăn cho nước mắt không rơi rồi cô lại cuối đầu

- Vương Nguyên  thu hết biểu hiện của Vương Kiều  vào tầm mắt của mình , cậu biết chứ , cậu biết cô đau , nhưng cậu làm gì được , không lẽ lại ôm cô bảo cô khóc để cho lũ ngu xuẩn kia nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của cô

- Vương Nguyên  cậu cũng khá đấy , công ty top 1 thế giới , cậu lại mồi chài được gã nào nữa thế _ Thiên Tỉ mỉa mai nói

- chủ nhân trễ rồi  về thôi _ Vương Kiều  nén bi thương mà bảo cậu về , ở lại đây cô không biết mình sẽ gục ngã khi nào

Cậu tính tiền chiếc vòng thì có 1 bàn tay giực lại đòi cậu nhường cho chiếc vòng không ai khác là Vợ của Kim Ngọc 

- chủ nhân .......

Vương Nguyên  ra hiệu im lặng rồi cậu bước lên lấy chiếc vòng đó lại

- thưa Kim phu nhân chiếc vòng này là tôi đã TÍNH TIỀN rồi cô lại giực như thế kẻo người ta lại nói KIM PHU NHÂN LÀ ĂN CƯỚP đấy _ cậu nhẹ nhàng nói từng chữ như lưỡi dao đâm vào đối phương

Vợ Kim Ngọc thì đen mặt đi từ lúc nào

- kính thưa cậu Thiên Tỉ tôi mồi chài ai thì có liên quan đến cậu không , căn bản nước sông không phạm nước giếng ah~

Cậu và Vương Kiều quay lưng đi để lại cho những người xung quanh 1 sự tiếc nuối không hẳn là tiếc nuối chính xác hơn là sự hối hận , khi rời đi bông hoa Bỉ Ngạn trên túi áo của cậu rơi xuống Tuấn Khải nhặt lên 1 Bông Hoa Bỉ Ngạn mà cậu vừa làm rơi  mà môi nhếch lên 1 đường

Vương Nguyên chào mừng em trở về......

#Thiên_Tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top