Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Chúng ta vẫn mãi là bạn tốt

Tiểu Nguyên đi đã được 1 tuần. Nhóc con Tiểu Khải cảm thấy trống trải vô cùng. Không có ai chơi chung, không có ai ăn chung, không có ai xem phim chung,... Cuộc sống của một chú nhóc năm tuổi rơi vào sự buồn bã chán chường.

Cung Thanh Hồng nhìn nhóc con mình mà đau lòng không nguôi. Đi học về chỉ ngồi rũ trên sofa, không thì ngẩn người trên xích đu, đôi khi lại tự lẩm bẩm một mình.

Bà chỉ biết thở dài. Có bữa tiệc nào không tàn, có bông hoa nào nở mãi, trên đời này vốn chẳng có gì là vĩnh viễn cả.

Nhóc con Tiểu Khải nghe mẹ nói thế, ngẩng đầu lên. Cung Thanh Hồng cũng không mong con hiểu được, những chuyện này chỉ có người lớn mới rõ. Nhưng thật không ngờ, khoai tây nhỏ lại mím môi kiên định.

"Vậy thì con sẽ đợi cho bông hoa mới nở rộ, sẽ đợi đến khi bữa tiệc lại bắt đầu thêm lần nữa."

Nói rồi, nhảy xuống sofa, chắp hai tay sau mông ngúc ngoắc lên lầu. Bà mẹ một con thở dài, ai ya, Tiểu Khải lớn thật rồi.

Còn bé con Tiểu Khải? Vừa đóng cửa phòng lại, hốc mắt đã cay cay. Nhóc lao lên giường, úp mặt vào gối, ngăn không cho nước mắt tuôn ra. Nhưng không hiểu sao, cái gối vẫn cứ ướt nhẹp. Tiểu Khải lại vùi đầu sâu hơn, nhắm thật chặt mắt, nước mắt không chảy nữa, nhưng mà cổ họng lại nấc liên tục.

Tiểu Khải là con trai, phải mạnh mẽ, Tiểu Khải không được khóc, Tiểu Nguyên sẽ cười nhóc là đồ mít ướt.

"Tiểu Nguyên..."

Vương Nguyên là đồ đáng ghét! 1 tuần rồi vẫn chưa gọi điện. Có phải Vương Nguyên ghét Tiểu Khải phải không? Nghĩ đến đây Vương Tuấn Khải lại ủy khuất.

1 tháng...

Tiểu Nguyên vẫn chẳng có tin tức. Giờ Tiểu Khải tin là Tiểu Nguyên đã quên nhóc mất rồi.

...

"Tiểu Khải! Mau đi mua dầu ăn cho mẹ nào!" Cung Thanh Hồng từ trong bếp gọi vọng ra.

"Dạ ạ!! Con đi liền đây~!"

"Nhớ cầm tiền theo đấy nhé!"

"Vâng~"

Tiểu Khải lon ton chạy ra đầu phố. Lâu nay Tiểu Khải chăm chỉ tập bơi, nên đã cao lên không ít. Ước chừng thêm 5cm rồi.

Đầu phố là cửa tiệm tạp hóa nhà dì Lý, mẹ vẫn hay nhờ Tiểu Khải mua đồ nên khá quen thuộc với dì chủ quán.

"Dì Lý, chào dì. Mẹ bảo Tiểu Khải mua 1 chai dầu ăn, dì lấy hộ Tiểu Khải với."  Vừa đến cửa tiệm, Vương Tuấn Khải đã bày ra nụ cười ngọt xớt.

Dì Lý bán hàng cười cười, bỏ dầu ăn vào túi để Tiểu Khải xách cho dễ, vừa cười.

"Tiểu Khải ngoan quá đi. Hôm nay dì có được tặng hộp bánh chocolate ngon lắm, Tiểu Khải ở lại đây ăn với dì nhé?"

"Dạ thôi ạ. Giờ mẹ đang cần gấp. Hôm khác Tiểu Khải ghé sau. Dì nhớ để bánh cho con đấy."

"Được được" Dì Lý xoa đầu thằng nhóc khôn lỏi, "Mau về đi kẻo mẹ chờ."

"Chào dì, Tiểu Khải về đây" Nhóc con vẫy vẫy tay, chạy vội về nhà.

Nhóc lại nhớ đến Tiểu Nguyên cũng thích ăn loại bánh ấy, lần nào mẹ mua về Tiểu Nguyên cũng ăn hơn nửa hộp. Nhưng chợt nghĩ tới gì đó, Vương Tuấn Khải bặm môi lại, cố lắc đầu cho quên hết sạch chuyện liên quan đến Tiểu Nguyên.

Hứ! Đã không cần nhóc! Vậy nhóc cũng chẳng cần Tiểu Nguyên nữa!

Đem dầu ăn vào bếp cho mẹ, Tiểu Khải liền muốn chạy ra đường chơi với tụi nhỏ trong khu phố. Vừa lồng chân vào giày vừa khập khễnh ra ngoài cửa. Ngay khi vừa xỏ nốt gót chân vào, nhóc định chạy đi thì nghe thấy tiếng gọi.

"Tiểu Khải!!"

Giống... giống Tiểu Nguyên quá!

"Tiểu Khải!!" Lại gọi thêm lần nữa.

Vương Tuấn Khải quay phắt lại, nhìn thấy người gọi nhóc là ai thì mở to mắt. Là Tiểu Nguyên!!

Vương Nguyên đứng đó, cười thật tươi. Hàm răng bị gãy mất thêm 2 cái răng cửa, trông thật buồn cười.

"Tiểu Nguyên!!" Khoai tây hét toáng lên, chạy đến ôm chầm Vương Tiểu Nguyên.

"Sao mày lại ở đây?"

"Mẹ đưa Tiểu Nguyên đến."

"Ở lâu không?"

"1 tuần cơ."

"Sao không gọi điện cho tao?" Nói đến đây, giọng Tiểu Khải đã bắt đầu nghẹn ngào.

Nhận thấy thằng nhóc đang ôm mình có dấu hiệu sắp khóc, Tiểu Nguyên bèn vỗ vỗ lưng Tiểu Khải.

"Bố mẹ và Tiểu Nguyên phải bay đến nhiều đất nước lắm, không gọi điện được."

"Tao tưởng mày bỏ tao rồi."

"Không có đâu. Tiểu Khải mãi là bạn tốt của Tiểu Nguyên!"

"Mày nói đấy nhé.."

"Tất nhiên rồi"

Mãi mãi... là bạn tốt!

   

              __________Hoàn văn________

Cuối cùng cũng hoàn rồi T^T Cảm ơn mọi người đã cùng tui đi hết con đường (đối với tui) dài đằng đẵng này T^T Với trách nhiệm của 1 author tui không thể không hoàn nó T^T

Tui bây giờ mới ngoi vì 1 tuần qua điện thoại bị hư, chiều nay vừa mới sửa xong và tui lập tức login wattpad nè T^T

      Yêu mọi người~~

From Tiểu Lộc with love💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top