Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Tiểu Khải, tạm biệt!

Một ngày lại một ngày trôi đi...

Tiểu Khải bắc ghế, hai chân nhỏ nhỏ leo lên, cơ mà nhóc con lùn quá, nhón mãi mới xé được tờ lịch xuống.

Hai đứa nhóc dạo này suốt ngày hú hí với nhau, lúc thì sang nhà Tiểu Lam ba đứa cùng chơi đồ hàng, lúc thì nhốt mình trong phòng xem phim "Anh hùng xạ điêu", tập bơi một chút, đi công viên giải trí một chút, Tiểu Khải quyết tâm phải để Tiểu Nguyên biết Trùng Khánh là đẹp nhất, không thể quên được, nhất là Tiểu Khải phải nhớ thật kĩ.

Hôm nay là chủ nhật, Vương Kha được nghỉ, ông bày cho hai đứa nhóc chơi siêu nhân bắt cướp.

Tiểu Nguyên làm siêu nhân, Tiểu Khải là cướp, chạy khắp nhà đuổi bắt nhau, cười khanh khách. Lúc thì chạy vào bếp, nhón sườn xào của Cung Thanh Hồng, kết quả bị đét tay, đuổi ra ngoài, lúc thì chạy xung quanh sofa, làm cho Vương Kha không xem TV được, ông tức khí ôm hai đứa lại, đánh mông làm hai nhóc kêu oai oái.

"Tiểu Nguyên, Tiểu Khải! Đừng nghịch nữa, có chuông cửa kìa, mau ra mở cửa hộ mẹ!"

"Dạ ạ ạ ạ!!" Vương Tiểu Nguyên và Vương Tuấn Khải chạy ra mở cửa, vì Tiểu Nguyên cao hơn Tiểu Khải nên nhóc là người mở cửa.

Cánh cửa vừa mở, mắt Tiểu Nguyên đã mở lớn.

"Ta da~ Vương Nguyên bảo bối~~ Nhớ mẹ không nào~~??" Ngoài cửa, Châu Phân Đình dang rộng hai tay, dưới chân là vali hành lí, trên người vẫn mặc đồ tiếp viên, hiển nhiên là vừa xuống sân bay đã đến đây ngay.

"Mẹ!!!" Tiểu Nguyên lao vào vòng tay Châu Đình Phân, cô cúi người xuống, ôm trọn con trai vào lòng.

"Tiểu Nguyên rất nhớ mẹ!"

"Mẹ cũng thế, con trai cưng."

Hai mẹ con ôm ấp một hồi. Châu Phân Đình buông Tiểu Nguyên ra, thấy Tiểu Khải đang tròn mắt đứng đó, bèn sờ đầu nhóc, cười cười.

"Chào con, Tiểu Khải. Nhớ cô Đình không?

"Có ạ!"

"Tiểu Khải đáng yêu quá đi~!"

Cung Thanh Hồng và Vương Kha cũng vừa ra, thấy bạn, vội lại cầm vali to đùng của Châu Phân Đình kéo vào nhà, vừa hỏi han.

"Cậu về lúc nào? Sao không báo cho tụi mình ra đón?"

"Vừa về là mình đến đây liền. Tại nhớ bảo bối quá."

Ba người lớn ngồi xuống sofa trò chuyện, Châu Phân Đình còn không quên dặn Tiểu Nguyên.

"Bảo Bối, con mau sắp xếp đồ, một lát nữa ba sẽ đến đón chúng ta đó!"

Tiểu Nguyên vội chạy lên lầu, Tiểu Khải cũng nối gót theo sau. Lôi từ trong tủ đồ ra vali gấu trúc, Tiểu Nguyên sắp xếp quần áo bỏ vào, kéo khóa lại.

Tiểu Khảu sụ mặt, khẽ gọi.

"Tiểu Nguyên…"

"Ơi?"

Nhóc con im lặng hồi lâu, rồi lại mím môi lắc đầu. Bao nhiêu chuyện muốn nói đều bị nuốt xuống bụng, không sao cất lên thành lời.

Tiểu Nguyên cầm tay Tiểu Khải, thủ thỉ.

"Tiểu Khải đừng lo, Tiểu Nguyên sẽ không quên Tiểu Khải đâu."

"Mày nói thật nhé?"

"Đương nhiên rồi. Móc ngoéo?"

"Móc ngoéo!"

Hai bàn tay bụ bẫm nhỏ nhỏ ngoéo lại với nhau, dấu ấn đã đóng, mãi không nuốt lời.

"Tiểu Nguyên, Tiểu Khải, hai đứa xuống đây!"

"Vâng ạ!"

Tiểu Nguyên xách balo xuống lầu, Tiểu Khải lầm lì đi đằng sau.

"Mẹ, con xong rồi."

"Được, mẹ vừa gọi cho bố. Bố bảo tầm 5 phút nữa sẽ đến nơi. Mẹ con mình đợi chút nữa nhé."

Một lát sau, Vương Viễn Lâm cũng đến đón hai mẹ con.

Tiểu Nguyên lên xe, còn quay lại ngó Tiểu Khải, tay vẫy vẫy, miệng méo xệch như sắp khóc.

Bốn người lớn đứng bên ngoài nói chuyện, Tiểu Khải bám chân Vương Kha, nhưng mắt lại chỉ nhìn Tiểu Nguyên.

Vương Viễn Lâm và Châu Phân Đình cúi người, mỉm cười, "Tiểu Khải, tạm biệt con!"

Khoai tây khẽ gật đầu, nhìn bóng lưng hai người họ lên xe.

Chiếc xe khởi động, phóng đi. Mắt Tiểu Khải dõi theo, nhưng cứ mờ dần mờ dần, nước mắt từ hai khóe mắt lã chã rơi, nhóc mếu máo gọi, nghẹn ngào, "Tiểu Nguyên...."

Ngày hôm đó, Tiểu Khải lần đầu tiên trong đời cảm thấy tổn thương và mất mát đến thế...

________________________________________________

Các bác có thấy 2 cái thông báo update vừa nãy không QAQ Nếu có cho tui xin lỗi nhé QAQ Tui lỡ tay nhấn lộn huhu QAQ

Chỉ còn 1 chương nữa là hoàn rồi QAQ Comt cho tui động lực đi QAQ

From Tiểu Lộc with love 💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top