Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương III: Dịch Dương Thiên Tỉ


Khi chúng tôi vừa kết thúc việc luyện cơ đau đớn, Mã ca từ bên ngoài tiến vào phòng tập, vẻ mặt vô cùng hồ hởi.

Anh nói :

" Cho các em hay tin, giữa năm sau các em có thể chính thức debut rồi !"

Tôi dường như không thể tin vào âm thanh vừa vang lên, ngay cả cơn đau hành hạ nơi bắp chân cũng nguôi ngoai, không còn cảm thấy từng hồi đau đớn dội về. Tôi hướng mắt nhìn anh ấy, nhận lại nụ cười khẳng định của Mã ca, tôi vội chạy tới, ôm chặt anh. Tôi đã mong chờ ngày ra mắt này rất lâu, cuối cùng cũng có thể đợi được. Tôi dường như muốn khóc, nhưng mà nếu khóc, tôi sợ nước mắt sẽ làm mờ cảnh vật, và rồi câu nói kia chỉ là một giấc mơ quá đẹp, quá tuyệt vời, bởi vậy tôi chỉ siết chặt tay, mang dòng lệ nóng hổi chảy ngược vào trong.

Bên cạnh, Lưu Chí Hoành cùng Vương Nguyên ôm nhau hò hét, điên cuồng nhảy múa. Phải rồi, hai đứa trẻ này cũng đã đợi rất lâu, cùng tôi chờ đợi với ước mơ không ngừng cháy lên trong tâm trí non nớt của một đứa trẻ mới 13, 14 tuổi. Ba người chúng tôi cùng nhau luyện tập từ năm 11 tuổi, tới nay đã tròn hai năm bên nhau, tình cảm sớm đã thắm thiết như anh em ruột. Chúng tôi hầu như cùng nhau luyện tập, cùng nhau đi chơi, thậm chí hiểu nhau tường tận. Tôi biết, hai chữ kiên trì kia, ba người chúng tôi nhất định đợi được.

Mã ca nhìn chúng tôi vui mừng, vẻ mặt có chút khó nói, cuối cùng cũng lên tiếng :

" Các em sẽ ra mắt với ba thành viên, tuy nhiên, chỉ có Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đủ sức cho lần ra mắt năm sau, còn Lưu Chí Hoành ... đành phải đợi thêm"

Ba người chúng tôi kinh ngạc, nụ cười vụt tắt. Vương Nguyên không nhịn được, hỏi :

" Không phải nhóm nhạc ba người sao ? Nếu không phải Chí Hoành thì là ai, em thấy trong công ty chỉ có Nhị Văn là đủ sức "

Tôi gật đầu đồng tình. Bên cạnh, Tiểu Hoành vẻ mặt đầy thất vọng, tôi vỗ vai an ủi, em ấy chỉ cười gượng.

" Thực ra giám đốc đã sớm chọn được người, chỉ là chưa thể sắp xếp cho em ấy tới gặp các em. Người này rất có tài, lại không phải thực tập trong công ty, nếu gặp nhất định các em sẽ không từ chối cậu ta. Hè này cậu ấy sẽ tới Trùng Khánh, lúc đó anh sẽ giới thiệu thêm !"

Nghe tới đây tôi thấy thật bất công, bất công thay Lưu Chí Hoành. Em ấy đã rất vất vả, cùng tôi và Vương Nguyên chịu nhiều khó khăn, hà cớ gì lại không cùng debut. Điều đáng trách hơn là công ty lại tìm một kẻ xa lạ, chưa một lần gặp mặt thay cho Lưu Chí Hoành, tôi không cam tâm. Ba người bọn tôi đều cùng ý kiến " Nhất quyết buộc công ty cho cả 3 người cùng debut".

Thời gian đầu, chúng tôi rất ương ngạnh, nói :

" Nếu ba chúng em không được cùng nhau debut, chúng em sẽ không tập luyện, không thành ca sĩ cũng được !"

Nói chắc như đinh đóng cột là vậy, tuy nhiên một tháng sau, thái độ của Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành thay đổi tới chóng mặt. Không chỉ hết căm ghét người lạ mặt kia mà cả hai còn hết sức tán dương ca ngợi, ngày này qua ngày khác nói tốt về cậu ta.

Tôi tức giận, liền quát mắng bọn họ :

" Các em tại sao lại dễ dàng chấp nhận tên Jackson kia ! Không phải muốn cùng nhau debut sao ?"

Lưu Chí Hoành ngồi trên bàn, vẻ mặt không quan tâm lời nói của tôi, không những thế còn thêm vài lời khen ngợi người kia :

" Ây da, người này với em không xa lạ, nói về tài lẫn sắc đều nổi bật. Kẻ khác nhất định em sẽ phản đối, tuy nhiên là Jackson em rất cam lòng. Mã ca nói đúng, để cậu ấy cùng hai người tạo thành nhóm nhạc sẽ tốt hơn là em, em sẽ chờ thêm "

Vương Nguyên bên cạnh chen vào :

" Người này rất giỏi, lại hòa đồng, lên mạng tìm tên cậu ấy liền thấy một chồng bài ca ngợi, anh biết nhất định sẽ đồng ý mà thôi. Jackson không có thù oán gì, ngày ca Nhị Văn cũng chấp nhận rồi, anh ghét người ta vì cái gì chứ ?".

Lời ca ngợi của bọn họ tôi nghe không lọt tai, tức giận bỏ đi.

Sau đó tôi mới hay tin, Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành cùng người tên JackSon kia đã thân, còn là thân thiết từ nhỏ, tôi càng căm ghét cậu ta. Người tên Jackson này rốt cuộc có tài cán gì mà không cần cùng chúng tôi luyện tập lại được đặt cách debut thẳng ? Nực cười.

Ngày đầu tiên gặp mặt là ở sân bay, chỉ thấy một tên nhóc da dẻ sẫm màu, dáng người gầy gò, mái tóc cũng thật quê mùa. Ấn tượng duy nhất của tôi với cậu ta chính là ánh mắt lần đầu chạm nhau. Đôi mắt hổ phách thể hiện sự tự tin, niềm kiêu hãnh kiên cường, dường như đáy mắt kia chứa đựng cả vũ trụ đầy hào quang, nhưng nếu nhìn lâu, lại nhận thấy đó là vực thẳm cô độc, lạnh lẽo không niềm vui. Con người này nhất định đã từng trải qua nhiều chuyện mà ở tuổi cậu ta vẫn chưa đủ sức nhận lấy, tôi đã nghĩ như vậy về người tên Jackson này. Người như vậy, đối với tôi thật xa lạ, dường như không có một điểm chung, nghĩ tới đây tôi chỉ cảm thấy chán ghét cậu ta.

Cậu ta giống như sao chổi, lần đầu gặp mặt đã khiến tôi rơi vào rắc rối nghiêm trọng. Tôi chỉ nhớ bản thân thức dậy trong căn phòng một màu trắng xóa, gió bên ngoài thôi nhè nhẹ, cậu ta yên lặng nằm ở giường bệnh kế tiếp, vệt máu thẫm màu mà bông băng không thể che nổi nhìn thật nhức mắt. Mà khi cậu ta tỉnh dậy, lại luôn lén lút nhìn tôi có chút mờ ám, khiến bản thân cảm thấy đặc biệt khó chịu về tên nhóc Jackson này.

Tên tiếng Trung của cậu ta là Dịch Dương Thiên Tỉ, lần đầu nghe cậu ta nói tên mình, tim tôi như co thắt liên hồi, hai tay nắm chặt. Nhưng mà người này không phải Dịch Dương Thiên Tỉ của tôi. Khuôn mặt có chút thân quen nhưng ánh mắt kia nhìn tôi thật vô cảm, lạnh tựa băng tuyết. Cậu ta chỉ là một kẻ xa lạ mà tôi rất chán ghét, tôi rất ghét cậu ta. Nhưng mà, tài năng của con người này tôi hoàn toàn không thể phủ định, cậu ta giống như viên đá quý, nhưng lại không hiểu nổi ánh sáng của bản thân.

Phòng nhảy bốn bề là gương, đứa trẻ dáng người gầy gò, rụt rè bước ra giữa phòng. Vẻ mặt ái ngại, hàng mi cụp xuống là vậy, mà khi nhạc vừa vang lên, con người kia đã biến mất, vất bỏ bộ dạng nhu nhược. Cậu ta di chuyển tựa như gió, động tác vô cùng đẹp mắt, khiến người ngoài nhìn mà ngẩn ngơ. Ánh mắt đầy tự tin, mỗi bước nhảy như phát ra tia sáng, khiến phòng tập trở thành của cậu ta, làm chủ toàn bộ.

Hình ảnh này càng khiến tôi nhớ về đứa trẻ năm đó, nhưng nếu thật sự là Dịch Dương Thiên Tỉ của tôi, hẳn em ấy không bao giờ quên tôi, và nếu là Thiên Thiên, ánh mắt em ấy sẽ không lạnh lẽo cô độc như vậy. Đứa trẻ mà tôi vẫn luôn chờ đợi rất hồn nhiên, đôi mắt trong veo không lo nghĩ, là một đứa trẻ đơn thuần luôn cố gắng vì mơ ước. Tôi thở dài, cuối cùng cũng không thể xem hết màn vũ đạo kia, lẳng lặng rời đi.

Khi đó đang là đầu xuân, phong cảnh như tranh, khí trời trong lành với những đợt gió dịu nhẹ. Có lẽ cảnh đẹp khiến lòng người thoải mái, tôi cùng Thiên Tỉ đã thân thiết hơn. Không còn dùng cách gọi " Dịch Dương Thiên Tỉ" đầy xa cách, tôi chủ động tiến lại gần, gọi em ấy một tiếng " Thiên tổng", mà em ấy cũng mỉm cười đáp lại " Tiểu Khải". Có lẽ khi nhìn vào đôi mắt kia, tôi chợt thấy hình ảnh của bản thân, lại muốn che chở cho cậu ta, giống như che chở cho chính tôi của năm đó đầy ước mơ. Dịch Dương Thiên Tỉ, từ nay về sau, sẽ đứng bên cạnh tôi, cùng nhau thực hiện ước mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top